Bên kia, Ô Cẩm sau khi rời Giản Thân Vương phủ vẫn trầm tư. Nàng vốn dĩ không phải nô tài của Giản Thân Vương phủ, lần này đến vương phủ là vì a mã của nàng.

A mã của nàng là một trong những kỳ binh thuộc Tá Lĩnh thứ 12 của Đệ tam tham lĩnh thuộc Nạm Lam Kỳ. Sau khi người Mãn Châu nhập quan, chế độ Bát Kỳ bắt đầu hình thành, cha của a mã nàng, mã pháp (ông nội), năm đó theo Thanh Thái Tông (Hoàng Thái Cực) tiến vào Trung Nguyên, là một tiểu binh trong vô vàn binh tướng. Mã pháp cả đời không thể thăng chức, sau khi Thanh Thế Tổ (Thuận Trị) định đô kinh thành, mã pháp của nàng được xếp vào Nạm Lam Kỳ, điều đó có nghĩa là con cháu nhiều đời của họ đều là người Bát Kỳ, là kỳ dân của Bát Kỳ.

Con cháu Bát Kỳ, mọi người đều là binh lính, đặc biệt là nam đinh. A mã của nàng từ năm 17 tuổi đã trở thành một trong những Ngưu Lục (đơn vị quân sự trong Bát Kỳ), Lãnh kỳ thiếu, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở lại kinh thành, là một thành viên của Cấm Lữ Bát Kỳ (quân đội hộ vệ hoàng cung). A mã nàng cũng giống như mã pháp, cả đời không thể thăng chức, vẫn luôn là một Ngưu Lục bình thường, không thể lên làm Tham Lĩnh.

Thanh binh Bát Kỳ chia làm năm loại, lần lượt là Thân quân, Kiêu Kỵ, Tiên phong, Hộ quân và Bộ quân. A mã của nàng thuộc Bộ quân.

Nhưng năm ngày trước, a mã của nàng bị giam vào ngục, cả nhà họ đều hoảng loạn, không biết vì sao lại đột nhiên bị bắt. Ô Cẩm thân là trưởng nữ, hiện tại là người duy nhất trong nhà có thể dựa vào, nàng đi khắp nơi hỏi thăm.

Mối quan hệ duy nhất mà nhà họ có thể dựa vào là cô mẫu của nàng. Cô mẫu là con gái của muội muội mã pháp nàng, cùng thế hệ với a mã nàng, nhưng lại lớn hơn a mã nàng hơn mười tuổi. Cô mẫu nàng gả cho Thị vệ tam đẳng Nạp Lạt Thị Tát Tề, mà muội muội của dượng Tát Tề lại có chút quan hệ thông gia với thứ phúc tấn Lý thị của Giản Thân Vương, đệ đệ của Lý thị cưới muội muội của Tát Tề.

Giản Thân Vương là người trong hoàng thất đích thực, là hoàng thân quốc thích chân chính, là quốc tính vương gia (vua của một nước chư hầu), họ Ái Tân Giác La. Tuy nói Lý thị chỉ là thứ phúc tấn của Giản Thân Vương, nhưng so với những kỳ dân bình thường như họ, đã là người phú quý tột đỉnh.

Nếu không phải a mã nàng gặp phải đại sự sinh tử như việc bị giam ngục, nàng cũng sẽ không cầu cô mẫu, nhờ vả mối quan hệ của cô mà đến Giản Thân Vương phủ gặp Lý thị. Tuy không phải lần đầu tiên gặp Lý thị, nhưng đây là lần đầu tiên nàng có việc nhờ vả Lý thị, nên đã mang theo không ít hậu lễ.

Nàng cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Cách cách Dolan, hôm nay là Cách cách Dolan va vào nàng trước, rồi lại bị nàng phản ứng lại, nàng có việc phải cầu người, chỉ có thể một sự nhịn chín sự lành, không tranh chấp, bị yêu cầu quỳ xuống xin lỗi, nàng cũng tuân theo.

Hôm nay, ngoài việc bất ngờ gặp Cách cách Dolan, nàng còn thấy Thế tử, ca ca của Cách cách Dolan, và một quý nhân bên cạnh Thế tử.

Nàng tuy không biết thân phận người đó, nhưng hắn đứng cạnh Thế tử, và Thế tử có thái độ hơi cung kính với hắn. Người đó mặc một chiếc áo khoác xanh đá thêu hoa văn kim tuyến và tám đoàn hạc văn, bên trong là chiếc trường áo ngoài màu lam thêu hoa văn phương thắng cổ tròn. Áo ngoài thêu thùa vô cùng tinh xảo và phẳng phiu, cộng thêm chất liệu tơ lụa không phải người thường dân có thể mặc được, e là người đó còn hiển quý hơn cả Thế tử. Ánh mắt người đó đối với nàng quá mức nguy hiểm, quá mức có tính xâm lược, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn mà trong lòng không khỏi run sợ.

“Tiểu thư, người không sao chứ? Cách cách kia cũng quá vô lễ, rõ ràng là nàng ta va vào tiểu thư, thế mà còn bắt chúng ta quỳ xuống xin lỗi.”

Thải Ngọc cau mày oán giận nói: “Vừa rồi thật là làm ta sợ chết khiếp, chân ta đều mềm nhũn, tiểu thư, người có đau không? Nhất định là đau lắm rồi, Cách cách kia dùng sức mạnh như vậy đá tiểu thư, nếu không có người xuất hiện, ta nghĩ Cách cách kia sẽ không buông tha chúng ta đâu.”

“Nàng ta là Cách cách trong phủ Vương gia, chúng ta không thể đắc tội, thôi được rồi, đừng nói nữa, về nhà rồi nói.”

Ô Cẩm kỳ thực còn rất may mắn, ít nhất chuyến đi đến Vương phủ này cũng có thu hoạch, ít nhất nàng biết được lý do a mã bị giam ngục.

Giữa năm, bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ do Cát Nhĩ Đan dẫn binh ý đồ thôn tính bộ tộc Khách Nhĩ Khách ở Mông Cổ, và một đường tiến công đến Ô Châu Mục Thấm, cách kinh thành chỉ vài trăm dặm, rất gần kinh thành. Thánh Thượng quyết định xuất chinh, đây là lần đầu tiên xuất chinh Cát Nhĩ Đan, chỉ là trên đường Thánh Thượng bị bệnh phải quay về kinh thành.

Còn mặt trận tiền tuyến này được giao cho Dụ Thân Vương, Cung Thân Vương và Giản Thân Vương cùng những người khác. Trải qua mấy tháng giao chiến, tuy rằng đã thành công đánh lui quân đội của Cát Nhĩ Đan, nhưng Thanh quân cũng tổn thất nặng nề, nhất đẳng công kiêm cữu cữu của Thánh Thượng là Đồng Quốc Cương đã bỏ mình trong trận chiến này, lại còn để Cát Nhĩ Đan trốn thoát, không thể tiêu diệt hoàn toàn Cát Nhĩ Đan, tương đương với việc để lại hậu họa.

Thánh Thượng nổi giận đùng đùng, trừng phạt giáng chức vài nhóm người, ngay cả Dụ Thân Vương cùng những người khác cũng không ngoại lệ, phạt bổng thì phạt bổng, giáng chức thì giáng chức. Mà mấy ngày trước, Thánh Thượng lâm thời quyết định kiểm duyệt Bát Kỳ Thanh binh đóng giữ ở kinh thành, kết quả Thánh Thượng cảm thấy họ quá mức lười nhác, lơ là luyện tập binh trận, cầm bổng lộc kỳ binh mà không làm việc cẩn thận, vì thế lại giam hơn một trăm người vào ngục.

Mà a mã nàng chính là một trong hơn một trăm người đó, một nửa số người trong Tá Lĩnh của họ đều bị nhốt vào ngục.

Trong khoảng thời gian này, trên triều đình đều thần hồn nát thần tính, vì chiến dịch với Cát Nhĩ Đan tổn thất quá thảm trọng, cơn giận của Hoàng thượng vẫn còn, ai nấy đều run rẩy lo sợ.

Những bá tánh bình thường như họ chỉ biết giữa năm Thánh Thượng quyết định xuất chinh, nhưng không biết trận chiến này tử thương quá nhiều, lại để Cát Nhĩ Đan chạy thoát, nhìn như thắng, kỳ thực là bại, càng không biết Thánh Thượng trong khoảng thời gian này tâm tình cực kém, cơn giận vẫn còn.

Lý thị là thứ phúc tấn của Giản Thân Vương, là người trong hoàng gia, mới biết được một chút nội tình, nàng chỉ nói với Ô Cẩm một ít, còn lại là nàng tự mình bổ sung từ trí nhớ lịch sử.

Nếu là tập thể bị giam ngục, pháp không trách chúng (pháp luật không trừng phạt số đông), Thánh Thượng là đang nổi giận mới hành động như vậy. A mã nàng bị giam ngục không phải vì a mã nàng tự mình phạm phải sai lầm lớn gì, Ô Cẩm liền yên tâm một chút, đại khái mấy ngày nữa, a mã nàng sẽ được thả ra, tiếp theo là phạt mấy tháng bổng lộc, việc này rồi sẽ qua đi.

Họ một đường đi về đến hẻm cầu đá, nhà Ô gia ở giữa con hẻm này, gần đó có Tam Thánh Am và Vĩnh Ninh Tự, xa hơn về phía bắc một chút là nha môn Nạm Lam Kỳ.

Khu vực mấy con hẻm này chủ yếu là nơi cư trú của kỳ dân Nạm Lam Kỳ, vì sau khi Thanh quân Mãn Châu nhập quan đã tiến hành hoạt động quyển địa (chiếm đất), kỳ dân Bát Kỳ phần lớn được phân chia khu vực mà ở, kỳ dân Nạm Lam Kỳ phần lớn sống ở phía nam nội thành kinh thành.

“Quả Đào, thế nào rồi? Phúc tấn có nói gì không?”

Ô Cẩm vừa bước vào nhà, ngạch nương nàng thấy nàng, vội vàng đón lấy hỏi han.

Đại danh của nàng là Ô Cẩm, nhũ danh là Quả Đào, nghe nói ngày nàng sinh ra, cây đào trong sân nhà vừa đúng mùa hoa nở, vì thế a mã nàng đặt cho nàng nhũ danh là Quả Đào.

“Ngạch nương, vào nhà rồi nói.”

Họ đi vào chính phòng, Ô Cẩm ngồi xuống cạnh chiếc giường kê sát tường, ngạch nương nàng, cùng với Trình di nương dắt nhị đệ nàng đến, vẻ mặt lo lắng sốt ruột nhìn nàng.

Gia đình họ khá đơn giản, a mã nàng cưới ngạch nương nàng, chỉ là sau khi sinh nàng, ngạch nương thân thể suy yếu, không thể sinh nở nữa, a mã nàng liền nạp Trình di nương. Trình di nương sinh hai đứa con, đều là nhi tử, nàng có hai đệ đệ, một đứa tám tuổi, một đứa bốn tuổi, còn Thải Ngọc coi như tỳ nữ của nàng, tình cảm như tỷ muội.

Đại đệ lúc này hẳn đang ở học đường đọc sách, mấy ngày nay vì chuyện của a mã nàng, cả nhà vừa lo vừa buồn, như kiến bò chảo nóng quay cuồng, khắp nơi thăm dò tin tức, tìm quan hệ nhờ người giúp đỡ, tiêu tốn không ít ngân lượng.

Tuy nói Trình di nương không phải thân ngạch nương của nàng, nhưng nhà họ không có quá nhiều chuyện yêm toản (tranh chấp nội bộ), từ trước đến nay rất hòa thuận. Ngạch nương nàng và Trình di nương cũng sống chung rất tốt, nhiều năm như vậy, họ chính là một gia đình, Ô Cẩm cũng coi Trình di nương và các đệ đệ như thân ngạch nương, thân đệ đệ của mình, không hề có nửa phần xa lạ, ai bảo nàng xuyên không đến Đại Thanh là từ khi còn là trẻ sơ sinh cơ chứ.

Thải Ngọc tiện tay rót cho nàng một ly trà nóng, nàng uống hai ngụm nhuận họng rồi mới từ từ kể chuyện của a mã, chọn những điểm chính mà nói, cuối cùng bảo các nàng đừng quá lo lắng, phỏng chừng mấy ngày nữa, a mã nàng sẽ được thả ra, muộn nhất sẽ không đến cuối năm.

Gần đến cửa ải cuối năm, nha môn bên kia cũng sẽ không giam nhiều người như vậy.

Các nàng cũng mới yên tâm phần nào.

————————————

P/s Mọi người thích chú thích ngay tại bên cạnh luôn chứ, ví dụ yêm toản (tranh chấp nội bộ), nếu không thích mình sẽ để chú thích như xưa, kiểu: yêm toản (*)

(*) yêm toản: Tranh chấp nội bộ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play