Ngày mùng 6 tháng Chạp, tháng cuối năm vừa chớm, kinh thành đã gió lạnh cắt da, càng thêm thấu xương.
“Tứ a ca, nhân mấy ngày nay rảnh rỗi, chi bằng chúng ta chọn một ngày ra ngoại ô săn bắn đi, nghe nói năm nay lợn rừng ở ngoại ô không ít, biết đâu chúng ta có thể săn được hai con.” Thế tử Nhã Nhĩ Giang A sánh bước cùng Dận Chân, cười nói, trong mắt ẩn chứa vẻ rảnh rang.
Dận Chân ngước mắt lạnh lùng liếc Nhã Nhĩ Giang A một cái. Mấy ngày trước, Hoàng A Mã khảo hạch trình độ cưỡi ngựa bắn cung của họ, chỉ có Thái tử là được Hoàng A Mã khen ngợi, những người khác ít nhiều đều bị răn dạy một trận, còn mình thì bị quở trách nặng nề nhất. Hoàng A Mã nói hắn tay trói gà không chặt, không ra thể thống gì, tài bắn cung tệ hại tột đỉnh, làm mất mặt hoàng tử Đại Thanh và tổ tiên, uổng công là con cháu Bát Kỳ kỵ xạ.
Nếu không phải Nhã Nhĩ Giang A cùng hắn lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất tốt, đổi lại là người khác, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã nói những lời đó. Dận Chân nghĩ đến lời quở trách của Hoàng A Mã, vẫn cảm thấy khó chịu, nào có tâm trạng nhàn rỗi mà đi ngoại ô săn bắn.
Mấy người đi qua hành lang dài, xuyên qua nguyệt động (cổng hình mặt trăng), vừa đến tiền viện liền thấy mấy người đang ở trong sân, ba cô gái đứng, hai cô gái khác thì quỳ, người đứng quay lưng về phía họ, còn hai người quỳ thì cúi đầu, không ai trong số họ nhìn thấy người phía sau.
“Sửu bát quái (đồ xấu xí), đi đường không có mắt, dám đâm cả ta, ai cho ngươi lá gan, với cái dung mạo này mà còn dám ra ngoài, nếu ta là ngươi thì ngoan ngoãn trốn trong nhà không ra, nhị môn không bước.”
“Xin Cách cách thứ tội, là nô tỳ sai, nô tỳ xin nhận lỗi với Cách cách, xin Cách cách đừng tức giận, bỏ qua cho nô tỳ lần này.”
Nhã Nhĩ Giang A vừa nghe tiếng liền biết là muội muội Dolan nhà mình lại đang làm khó dễ trách phạt hạ nhân, tính tình nàng từ trước đến nay ngang ngược kiêu ngạo, ương ngạnh, hễ không vừa lòng là sẽ bắt người trút giận. Ngày thường hắn sẽ không quản nàng, nhưng hôm nay Tứ a ca đang ở đây, đúng là chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hắn vừa định lên tiếng nhắc nhở thì bị Tứ a ca giơ tay ngăn lại, hắn chỉ có thể nuốt lời vào trong, ánh mắt dừng lại trên hai cô gái đang quỳ.
Hai cô gái này đều trông rất lạ mặt, hắn chưa từng gặp bao giờ, đặc biệt là một trong số đó có một vết sẹo vô cùng xấu xí trên mặt, gần như chiếm nửa má trái, trông đáng sợ, người lên tiếng xin lỗi chính là cô gái có sẹo đó, nàng quỳ phía trước, hơi che khuất người phía sau.
“Bỏ qua cho ngươi? Ngươi làm ta đau, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi, sửu bát quái, xem ngươi lần sau còn dám đi đường dám không có mắt.” Dolan nhấc chân hung hăng đá vào người đó một cú.
Cô gái kia không hề tránh né, cứng đờ chịu đựng, thân hình cũng không lay động quá lớn, càng cúi đầu rụt mắt, xin lỗi nói: “Nô tỳ lần sau sẽ không thế nữa, xin Cách cách tha cho nô tỳ lần này.”
Dận Chân đôi mắt lạnh lùng, lặng lẽ đứng ngoài quan sát cảnh này, ánh mắt hắn dừng lại trên người nô tài vừa lên tiếng, tuy còn trẻ, nhưng lớn lên trong hoàng cung, hắn đã gặp đủ loại người, đặc biệt là nô tài, đa số nô tài đều nịnh bợ, luồn cúi, khi đối mặt với chủ tử, họ phải khom lưng uốn gối, nhưng nô tài có khuôn mặt xấu xí này lại có chút khác biệt với những nô tài thông thường. Nàng tuy quỳ gối, nhưng tấm lưng gầy guộc thẳng tắp, chỉ cúi đầu, miệng nói lời xin lỗi nhưng giọng điệu lại không kiêu căng, không nịnh nọt, không thấy hoảng loạn sợ hãi. Cú đá kia dùng đủ sức, nàng vậy mà không rên một tiếng, sống chết chịu đựng nỗi đau này.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng rực, nô tài kia ngẩng đầu, Dận Chân cùng nàng nhìn nhau, trong lòng hắn thầm nghĩ nô tài này có một khuôn mặt xấu xí, nhưng lại có đôi mắt đẹp long lanh như thu thủy, khi nàng ngước mắt không thấy ngạc nhiên, đáy mắt bình tĩnh, hẳn là đã sớm nhận ra sự hiện diện của họ.
“Thỉnh an Thế tử gia, Thế tử gia vạn phúc.”
Nhã Nhĩ Giang A lúc này mới có cơ hội lên tiếng, ngăn lại trò hề này: “Dolan, muội đang làm gì vậy?”
Dolan cùng đám người quay đầu lại mới nhận ra phía sau có người, nàng cuối cùng cũng có chút hoảng loạn, vội vàng giải thích: “Đại ca, là nô tài này đi đường không nhìn đâm vào muội.”
Nhã Nhĩ Giang A cau mày nói: “Chỉ chút việc nhỏ này, muội làm gì mà chuyện bé xé ra to, nếu các nàng đã biết lỗi rồi, tạm tha các nàng lần này, được rồi, các ngươi làm việc của mình đi, đừng quỳ ở đây nữa.”
Nhã Nhĩ Giang A chỉ muốn nhanh chóng đuổi họ đi, đỡ phải bị Tứ a ca tiếp tục chế giễu, làm mất mặt vương phủ của họ.
“Tạ Thế tử gia, nô tỳ cáo lui.”
Dận Chân nhìn thấy cô gái kia sau khi cảm tạ, liền đỡ người nô tài chân mềm run rẩy bên cạnh dậy, hai người cùng rời đi, biến mất khỏi tầm mắt họ.
Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng thẳng thắn của cô gái đó, ánh mắt thâm trầm. Rõ ràng là một nô tài, lại có khí phách bất khuất, chính kiểu người này sẽ khiến người ta muốn nhìn thấy dáng vẻ cúi mình cung kính của nàng. Hắn đột nhiên nảy ra một ý niệm-- Hắn muốn bẻ gãy ngạo cốt của nàng, làm cho đáy mắt bình tĩnh của nàng xuất hiện gợn sóng, nô tài nên có dáng vẻ của nô tài, bày ra vẻ thanh cao tự tôn sẽ chỉ khiến người khác chán ghét.
“Tứ ca ca, sao huynh lại ở đây?”
Dolan cười chạy chậm đến vịn tay hắn, Dận Chân rũ mắt liếc nhìn, bình tĩnh trả lời: “Đến đây cùng đại ca muội bàn bạc chút chuyện.”
Nhã Nhĩ Giang A thấy hành động của muội muội nhà mình, lại một lần nữa cau mày, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng một cô gái chưa xuất giá lại ôm tay Tứ a ca như vậy là sao? Sự trong sạch và khuê dự của mình còn muốn hay không? Hắn kéo tay muội muội mình ra khỏi cánh tay Tứ a ca, “Tứ a ca, ta đưa huynh ra ngoài đi, xe ngựa hẳn đã chờ ở ngoài phủ rồi.”
Dolan không vui bĩu môi.
Dận Chân gật đầu, cùng Nhã Nhĩ Giang A ra khỏi vương phủ.
Trước cổng chính của Giản Thân Vương phủ đã có một chiếc xe ngựa chờ ở đó, Dận Chân lên xe ngựa, cáo biệt Nhã Nhĩ Giang A, dặn hắn đừng quên chuyện hôm nay hắn đã nói.
“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm tốt việc này cho Tứ a ca.” Nhã Nhĩ Giang A trả lời, vẫy tay tiễn Tứ a ca đi.
Dận Chân đến tìm Nhã Nhĩ Giang A là vì một cửa hàng bạc, hắn muốn mua cửa hàng bạc đó, chỉ là thân là hoàng tử không tiện đích thân ra mặt, cũng không tiện sang tên cửa hàng bạc dưới danh nghĩa của hắn, liền nhờ Nhã Nhĩ Giang A giúp đỡ, thay hắn xử lý.
Xe ngựa hướng về phía hoàng cung chạy đi, sau ba mươi phút dừng lại trước cửa Thần Võ.
Dận Chân xuống xe ngựa, vừa đi được hai bước, hắn quay đầu lại nói nhỏ với Tô Bồi Thịnh: “Điều tra thân phận hai nô tài vừa rồi, xem có phải là nô tài của Giản Thân Vương phủ không, làm kín đáo một chút.”
Tô Bồi Thịnh hơi nghi hoặc: “Chủ tử gia nói là hai nô tài nào?”
“Hai người bị Dolan phạt quỳ đó.”
Tô Bồi Thịnh sửng sốt, không rõ Tứ a ca vì sao lại muốn hắn điều tra thân phận của hai nô tài đó, chỉ là hai nô tài của Giản Thân Vương phủ mà thôi, hắn chỉ nhớ rõ một người trong số đó, chỉ vì nô tài đó có một vết sẹo rất lớn trên mặt, nếu không có vết sẹo đó, hắn cảm thấy dung mạo của nô tài kia tuyệt đối không tầm thường, đáng tiếc, nam tử hủy dung thì còn ổn, nữ tử hủy dung, phần lớn việc xuất giá sẽ gian nan, gia đình đàng hoàng sẽ xem thường, chủ tử gia muốn hắn điều tra thân phận của các nàng, chẳng lẽ nhìn trúng một trong số đó?
Chắc không đến mức đó, hai nô tài kia một người mặt có sẹo, người còn lại thì bình thường vô kỳ, tuổi tác thì cũng xấp xỉ chủ tử gia, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Bất quá trong cung này có rất nhiều nô tài, cũng có những nô tài bao y dung mạo xuất sắc, chủ tử gia hẳn là không thiếu nô tài hầu hạ mới đúng, chủ tử gia cũng không phải người ham mê nữ sắc.
Tô Bồi Thịnh không dám hỏi nhiều, tâm tư của chủ tử gia đâu phải là một nô tài như hắn tùy tiện dò xét, chỉ vội vàng đồng ý việc này.
————————————
"格格" (Gégé) "Cách cách" là một tước hiệu hay cách gọi dành cho nữ giới quý tộc thời nhà Thanh (Trung Quốc). Ban đầu, tước hiệu này dùng để chỉ con gái của các thân vương, quận vương, bối lặc, bối tử và các thành viên hoàng thất khác. Tuy nhiên, sau này, đặc biệt là vào thời kỳ vua Thuận Trị, danh xưng này đã được chuẩn hóa và có phân cấp rõ ràng hơn.
Cụ thể, vào năm Thuận Trị thứ 17 (năm 1660), quy định về "Cách cách" đã được thiết lập:
Con gái đích xuất (con vợ cả) của Thân vương được phong là Hòa Thạc Cách cách.
Con gái đích xuất của Quận vương được phong là Đa La Cách cách.
Con gái đích xuất của Bối lặc và con gái thứ xuất (con vợ lẽ) của Thân vương được phong là Đa La Cách cách.
Con gái của Bối tử và con gái thứ xuất của Quận vương được gọi là Cố Sơn Cách cách.
Con gái đích xuất của Quốc công và con gái thứ xuất của Bối lặc được gọi là Công Cách cách.
Sau khi nhà Thanh nhập quan (vào Bắc Kinh), con gái của Hoàng đế được gọi là Công chúa, còn "Cách cách" chủ yếu dùng cho con gái của các vương gia quý tộc.
P/s Lời của editor: Truyện rất dài, mà tước hiệu, tên gọi của nhân vật trong bộ này cũng dài không kém, trong quá trình edit có thể xảy ra nhầm lẫn, mong mọi người hoan hỉ khi gặp phải.