Edit Ngọc Trúc
Mao cầu ấu tể cuối cùng được bán ra với giá cao mười vạn sáu ngàn đồng vàng. Điều bất ngờ là, người ra giá mua mao cầu lại ngồi cùng khu với bọn họ.
Kỷ Vũ Trừng quay đầu nhìn lại, người kia cũng mặc áo bào màu tro giống bọn họ, trông qua rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Không ngờ người do nhà đấu giá đặc biệt mời tới lại có thể nhiều tiền đến vậy, hắn không khỏi cảm thán trong lòng.
Tiếp đó, Hồng Trì tiếp tục đấu giá các món Ma Khí, không khí quanh khán phòng bị hâm nóng tới cực điểm.
Sự náo nhiệt ấy rốt cuộc chẳng liên quan gì đến Kỷ Vũ Trừng. Hắn chỉ lo cúi xuống vuốt ve mao cầu đang nằm yên trên đùi.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, nhân viên mang tới hai tấm thẻ lưu trữ giá trị cao của Các Tồn Thiên Kim, nói với họ rằng có thể đến bất kỳ ngân hàng nào trong khu vực long trọng kỳ để quy đổi lấy tiền.
Shelly đưa tấm của mình cho Kỷ Vũ Trừng, nói thẳng ra là hắn không dám giữ nhiều tiền như vậy, sợ bị cướp.
Chỉ chớp mắt một cái, người đàn ông mặc áo bào tro đã mua mao cầu trên khán đài cũng không thấy đâu nữa.
“Shelly, chúng ta đi xem Rodney với mấy người kia còn ở quầy hàng bên đó không.” Ra cửa sau, hắn giúp Shelly sửa lại mũ choàng, tiếp tục che giấu đôi tai thật tốt.
^
Đến nơi, lại chẳng thấy bóng dáng Rodney đâu.
Kỷ Vũ Trừng hỏi mấy người bán hàng rong bên cạnh, họ nói Rodney có đến, nhưng đồ đã bị người khác mua hết rồi.
Mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhưng hắn thật sự không lần ra được dấu vết gì.
Hắn rũ mắt, thương lượng với Shelly rồi quyết định đi mua ít đồ cần thiết trước, sau đó không nấn ná nữa, trực tiếp quay về Thính Tùng Lâm.
Mao cầu trên đùi hắn không ngừng nhắc nhở Kỷ Vũ Trừng rằng bản thân vẫn đang trong trạng thái bị truy đuổi.
Shelly thì chưa quen với việc sống có tiền, cực kỳ căng thẳng, liên tục hỏi: “Mua nhiều dương vải nhung với vải bông như vậy làm gì? Giá cao tới hai kim thất, gấp mười lần loại vải bố hồi xưa mọi người vẫn mặc. Vải bố không phải cũng tốt sao?”
Kỷ Vũ Trừng chỉ cười không đáp, thầm quyết định phải tranh thủ thời gian cải thiện việc ăn, mặc, ở, đi lại cho đám tinh linh trong rừng.
Hắn là người từng trải, nên giờ mới cảm thấy không thể để những tinh linh kia tiếp tục sống vất vả như thế nữa.
Lúc này, mao cầu đang đỏ mắt như đã ngủ, nằm yên trong túi hắn.
Những mao cầu còn lại thì vẫn đang ẩn thân, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chúng vang lên bên tai.
Khi đang chuẩn bị rời khỏi cổng thành, Kiểm Nghiệm Quan dẫn người đuổi theo, chặn đường phía trước.
“Làm gì thế? Chúng ta đã giao dịch xong xuôi rồi mà?” Kỷ Vũ Trừng ánh mắt lạnh thấu xương, chỉ có điều trong lòng còn đang ôm vài con mao cầu khiến khí thế bị phá vỡ đôi phần.
Kiểm Nghiệm Quan Hawke cũng không muốn làm khó hắn, mặt mày vẫn giữ nụ cười: “Kỷ tiên sinh hiểu lầm rồi, đại nhân Lâm Kỳ chỉ muốn hỏi, không biết ngài còn cánh hoa nào nữa không?”
“Lâm Kỳ?” Trong lòng Kỷ Vũ Trừng bỗng rối loạn, liền kéo Shelly ra sau lưng mình.
Shelly lại đột nhiên reo lên vui vẻ: “A! Là Ma Khí đại sư Lâm Kỳ sao! Mấy món Ma Khí vừa rồi đều là do ngài ấy rèn, thật lợi hại! Cánh hoa là chúng ta…”
“Shelly!” Thấy tiểu hiến tế sắp lỡ lời, Kỷ Vũ Trừng lập tức quát nhẹ.
“… Là chúng ta may mắn nhặt được.” Shelly rụt cổ lại, cười hề hề.
Thấy hắn cũng không ngốc lắm, Kỷ Vũ Trừng mới yên tâm: “Đúng vậy, nhặt được. Không còn việc gì, bọn ta xin phép cáo từ.”
Nói rồi quay người bỏ đi.
Hawke vẫn không từ bỏ, nhận lệnh từ cấp trên, bằng mọi giá phải đưa hai người này về. Nhưng bản thân hắn cũng không muốn dùng biện pháp cưỡng chế.
“Phải rồi, vừa nãy thấy kỷ tiên sinh có vẻ rất quan tâm tới mao cầu ấu tể! Đại nhân Lâm Kỳ mời hai vị tới xem ấu tể, không biết hai vị có hứng thú không?”
Kỷ Vũ Trừng sững người, hơi bất ngờ: “Ý ngươi là… ấu tể lúc nãy là do đại nhân Lâm Kỳ mua được?”
“Chính xác!” Hawke cảm thấy mình vừa chạm đúng chỗ đối phương để tâm, liền phấn khởi hẳn lên. “Hai con mao cầu kia đúng là ma vật, lúc ta rời khỏi thì chúng đã gần như ăn hết cả con trâu rồi, rất lợi hại!”
Nghe xong, Kỷ Vũ Trừng có cảm giác kỳ lạ. Hắn không hiểu tại sao Lâm Kỳ, người rõ ràng có mâu thuẫn với ban tổ chức, lại ngồi ở khu ghế đấu giá chung với đại gia để ra giá mua thẻ bài.
Shelly biết hiện tại Kỷ Vũ Trừng đang muốn tìm ấu tể giúp đám mao cầu, lập tức kích động kéo tay áo hắn.
Kỷ Vũ Trừng ho nhẹ một tiếng, “Nói rõ trước, cánh hoa chỉ có hai mảnh, đúng là nhặt được thật. Nhưng bọn ta quả thật rất quan tâm đến ma vật, vậy làm phiền Kiểm Nghiệm Quan dẫn đường.”
Hawke lập tức ra hiệu cho thuộc hạ nhận lấy đống vải vóc hai người đang ôm.
^
Rời khỏi khu đấu giá chính, trở lại hậu trường, Hồng Trì đã thay y phục thường ngày.
Dáng người mềm mại không còn vẻ gợi cảm cố ý, nhưng lại đẹp một cách thanh tĩnh, khiến người ta dịu lòng.
“Lâm Kỳ, lần sau có chuyện tốt như vậy nhất định phải gọi ta! Riêng lợi nhuận từ trừu Ma Khí đã hơn mười vạn, so với lương cả năm của người Vạn Thánh Thành còn nhiều hơn!” Nàng đặt tay lên lưng Lâm Kỳ, ra vẻ muốn dựa sát vào.
Không biết bao nhiêu người từng mơ được nàng ưu ái, nhưng nàng chỉ yêu vàng.
Song vị Ma Khí sư áo bào tro này chẳng có chút thương hương tiếc ngọc nào, động tác thuần thục nghiêng người né tránh.
Hắn chỉ vào chiếc lồng sắt lớn trước mặt, biểu cảm nghiêm túc, chậm rãi trình bày như thể đang phát hiện tân đại lục.
“Ngươi nhìn xem, hai con mao cầu này, một con thích ăn thịt nạc, con kia thích gặm gân cốt, bọn chúng còn biết trao đổi phần yêu thích cho nhau.”
“Đây là bằng chứng rõ ràng cho thấy ma vật có năng lực tư duy độc lập.”
Hồng Trì: “…”
Nàng xách vali lên, “Ta phải nhanh chóng quay lại, không là bị trừ lương. Chúc ngươi có thể thỏa mãn khát vọng nghiên cứu tại đây.”
Lâm Kỳ chỉ “ừm” một tiếng, nhưng chẳng nghe lọt tai lời nào. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào hai con mao cầu đang chui ra chui vào xác trâu rừng, trong mắt như có lửa đam mê đang cháy.
Sớm biết Mao Chức Tiểu Trấn có thể mua được ma vật ấu tể sống, hắn đã đến từ hai năm trước ngay sau khi tốt nghiệp Học viện Ma Khí, khỏi cần đợi mẹ kế thúc giục.
Hắn cầm một cuốn sổ trong tay, tiếp tục quan sát mao cầu, vừa quan sát vừa viết viết vẽ vẽ.
Khi Kỷ Vũ Trừng được đưa vào hậu trường nhà đấu giá, thấy ngay cảnh tượng này.
Lâm Kỳ khoác áo bào tro, nghiêm túc ghi chép nghiên cứu, thật giống học sinh cấp ba cày đề trước kỳ thi.
“A a a a, là Lâm Kỳ đại sư!” Shelly hét nhỏ, như fan đang gặp thần tượng.
Kỷ Vũ Trừng giơ tay đập lên đầu hắn một cái, tiểu hiến tế này ngu ngốc một cách đáng yêu.
Rõ ràng mới chỉ nhìn thấy tác phẩm Ma Khí của Lâm Kỳ trong buổi đấu giá, nghe mấy lời đồn vỉa hè mà đã mê đến thế, đúng là hết thuốc chữa.
Kiểm Nghiệm Quan thấy vậy thì vội vã chạy tới gọi Lâm Kỳ trở lại thực tại, pha trà mời khách rồi rời đi.
Sờ sờ mao cầu ẩn thân trong túi, Kỷ Vũ Trừng phát hiện Spector vẫn còn ngủ.
Lâm Kỳ buông cuốn ghi chép, không vòng vo, thẳng thừng nói: “Loại cánh hoa kia là sinh vật cộng sinh với tiểu hoa yêu. Hai người các ngươi từng gặp tiểu hoa yêu rồi.”
Shelly sững lại, theo phản xạ kéo kín áo che đi Tiên Đế, cảm thấy lòng kính ngưỡng đã lung lay.
Kỷ Vũ Trừng nghiêng người che cho tiểu hiến tế không thể nói dối, nhìn thẳng vào mắt Lâm Kỳ.
“Xin lỗi, Lâm tiên sinh. Ta không biết ngài đang nói gì. Đó là cánh hoa bọn ta nhặt được, thấy chạm vào khá đặc biệt nên mới đem đi thử vận may. Không ngờ lại bán được giá cao như vậy, rất cảm ơn.”
Lâm Kỳ nói chắc nịch: “Không, bề mặt cánh hoa đó còn rất mới. Các ngươi gặp được tiểu hoa yêu là ở Mao Chức Tiểu Trấn đúng không?”
Kỷ Vũ Trừng: “…”
Chưa từng gặp ai thẳng thắn đến ngu ngốc như vậy, hắn không nhịn được liếc thêm mấy cái.
Mũ choàng của Lâm Kỳ để lộ ra mái tóc đen thuần, đôi mắt cũng đen, là hiếm thấy ở Ward đại lục — mắt đen tóc đen song toàn…
Ý nghĩ nào đó bỗng hiện lên trong đầu hắn.
“Trước khi trả lời vấn đề này, ta muốn biết, Lâm tiên sinh có phải người Lâm gia ở Vạn Thánh Thành không?” Hắn nhếch môi cười, đôi mắt xanh lục ánh lên tia ôn nhu.
Lâm Kỳ thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy, phụ thân ta là Lâm Ân, thành chủ Vạn Thánh Thành.”
Trong lòng Kỷ Vũ Trừng liền xác định chắc chắn — Lâm Ân chính là vai chính trong game 《Ma Pháp Niêm Giám 2020》 mà hắn từng thiết kế!
Thế giới tuyến có thể khớp được rồi, hắn cảm thấy mình với tư cách chủ sáng lập sắp leo lên đỉnh cao nhân sinh!
“Lâm Ân hiện tại là Đại Ma Đạo Sư rồi chứ?” Hắn hỏi, tâm trạng mông lung như mộng.
Lâm Kỳ nhíu mày, có vẻ không hài lòng với cách hỏi này.
“Ta đã trả lời ngươi rồi, giờ đến lượt ngươi. Ngươi từng gặp tiểu hoa yêu, đúng không?”
Dù hắn nói vẫn thẳng thừng, nhưng Kỷ Vũ Trừng bây giờ lại có cảm giác như đang nói chuyện với cháu nội. Nụ cười trên mặt hắn cũng không hề giảm.
Không ngờ nhân vật hắn từng đổ bao tâm huyết để tạo ra lại có thể sinh ra được đứa con như vậy, đúng là kỳ diệu.
“Đúng vậy, gặp qua rồi.”
Quả nhiên, mắt Lâm Kỳ sáng rực lên khi nghe câu trả lời, chờ mong được nghe nhiều hơn: “Là ở Mao Chức Trấn sao?”
Kỷ Vũ Trừng nhấp một ngụm trà, chớp mắt: “Đổi câu hỏi khác đi. Trước tiên trả lời ta, Lâm Ân hiện giờ có phải Đại Ma Đạo Sư không?”
“Phụ thân ta đã dừng lại ở cấp chín khá lâu, nhưng chắc chắn sẽ đột phá.” Lâm Kỳ đã chấp nhận kiểu hỏi đáp này, lập tức đáp lại.
Đúng là giai đoạn khó khăn nhất rồi, Kỷ Vũ Trừng thầm nghĩ. Nhưng hắn cố ý thiết kế cho cả đại lục đang trong thời bình, đúng là rất thích hợp để phát triển quốc gia tinh linh.
Hắn buông chén trà, đuôi lông mày mang theo ý cười càng sâu: “Đúng vậy, chính là nhìn thấy ở Mao Chức Tiểu Trấn. Nhưng bọn ta gọi nàng là hoa tinh linh.”
Nghe lén nãy giờ mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Shelly ngồi không yên, kéo tay áo Kỷ Vũ Trừng ra hiệu đừng nói nữa.
Kỷ Vũ Trừng nhìn hắn bằng ánh mắt “bình tĩnh chút”, rồi tiếp tục đưa cà rốt treo trên đầu Lâm Kỳ.
Quả nhiên, đối phương càng kích động hơn. Đây là cảnh tượng mà bạn bè ở Vạn Thánh Thành chưa từng thấy, hắn chống bàn đứng dậy, vẻ mặt đầy hưng phấn: “Hoa tinh linh! Các ngươi từng gặp tinh linh?”
“Lâm tiên sinh đúng là giống hệt phụ thân ngài, đều là những người yêu tinh linh đến cuồng nhiệt.” Kỷ Vũ Trừng bật cười.
Lâm Kỳ không tự chủ mà đập đùi, thần sắc khẩn trương cực độ. Hắn biết, trên thế giới này thật sự tồn tại tinh linh.
Lúc này biểu cảm trên mặt hắn như đang viết mấy chữ — “Hỏi ta nhanh đi!”
Kỷ Vũ Trừng chống cằm, “Để ta nghĩ xem. Lâm tiên sinh có tiêu hóa được ma thực không? Ví dụ như hôi hôi thảo, đại Ma Hoa linh tinh?”
“Có thể! Có thể! Các ngươi thật sự từng gặp tinh linh sao?”
Là một Ma Khí sư nghiên cứu về ma vật, ma thực và hoa thủy, Lâm Kỳ đã sớm thử nghiệm ma thực trên chính mình — thân thể hắn cực kỳ thích hợp với loại thực phẩm này!
Kỷ Vũ Trừng ngoắc tay, ra vẻ thần bí, hạ giọng nói: “Ta có rất nhiều bạn là tinh linh.”
Lâm Kỳ sững người, hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt không thể tin nổi.
Kỷ Vũ Trừng thở dài, ánh mắt như người bán rong chào mời kẹo que cho trẻ con, rõ ràng cho thấy hắn có mục đích.
“Làm giao dịch, giao mao cầu ấu tể cho ta, ta sẽ giới thiệu ngươi với bọn họ.”
“Thật sao?” Lâm Kỳ ngẩng đầu nhìn Kỷ Vũ Trừng, ánh mắt nóng rực cực độ. Mười vạn kim đối với hắn mà nói chẳng là gì, trước đó mua những bản ghi chép cổ về đời sống tinh linh đã tiêu tốn hơn trăm vạn kim, mà giá cả ở Mao Chức Tiểu Trấn lại rẻ không tưởng!
Để tăng thêm sức nặng, Kỷ Vũ Trừng nghiêm túc gật đầu, “Đương nhiên, chúng ta có thể ký khế ước. Trước tháng sau, ta nhất định sẽ đưa ngươi đi gặp tinh linh.”