Edit Ngọc Trúc
Cánh cửa kia đã đóng lại nửa canh giờ.
Kiểm sát trưởng Hawke chờ bên ngoài, đi tới đi lui không ngừng.
Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa đóng kín, rõ ràng còn sốt ruột hơn cả người nhà.
Bên trong là người hắn tha thiết muốn kết giao, trong tay có cánh hoa đại hóa do Kỷ Vũ Trừng mang tới, đồng thời cũng là thiếu chủ nhân mới nhậm chức Ma Khí sư cấp năm.
Hai người này đều không dễ đối phó, lỡ như lát nữa cãi nhau, hắn biết đứng về phe ai đây?
Lâm Kỳ bị mẹ kế sắp xếp ở đây một tháng, sinh hoạt vô cùng quy củ, buổi sáng rèn Ma Khí, buổi chiều nhốt mình học tập.
Thỉnh thoảng lấy một ít tài liệu ma pháp từ đấu giá hội, nhưng mấy thứ đó giá trị hoàn toàn không sánh được với Ma Khí do hắn rèn ra.
Nói trắng ra là tự giới hạn mình, chỉ tập trung làm chuyện của bản thân, gần như không trò chuyện với người khác.
Dù có nói chuyện, giọng điệu cũng luôn mang dáng vẻ kẻ bề trên, câu nào câu nấy đều là mệnh lệnh không chút khách khí.
Ban đầu hắn còn sợ cái "Thánh tử hạ phàm" này sẽ gây biến động lớn cho nhà đấu giá, ai ngờ ngoại trừ định kỳ cung cấp Ma Khí mang đi bán, cuộc sống của họ không có gì thay đổi.
Lâm đại nhân giống như thực sự coi mình là một thương nhân cung ứng Ma Khí vô cảm xúc, chuyện này còn đỡ hơn mấy kẻ trên trời giỏi múa mép khoa tay khoa chân nhiều lắm.
Nếu không phải cô gái phụ trách bán đấu giá Ma Khí là bạn cũ hắn mời tới, còn nói: "Ngươi nếu không tận mắt nhìn thấy, ta cũng chẳng dám lên đài nói chuyện."
Thì hôm nay hắn cũng chẳng thèm ngồi trên khán đài.
Chỉ là điều Hawke không ngờ tới là, hôm nay hắn thật sự đã chụp được hai món đồ...
Một là cánh hoa do Kỷ Vũ Trừng đưa tới, hai là ấu tể mao cầu thu được mấy hôm trước.
Nếu muốn thì trực tiếp vào hậu trường lấy là được rồi, sao lại phải cùng người ta lên sàn giành giật, làm rùm beng cả chợ?
Lấy tiền túi bên trái bỏ vào túi phải chơi vui lắm sao?
Ý tưởng của kẻ có tiền đúng là khiến người ta không hiểu nổi.
Người đó nâng niu cánh hoa đáng giá cả vạn kim, nghiêm trang ra lệnh: “Mời người tặng cánh hoa đến đây, bằng bất cứ giá nào.”
Hawke nhớ lại thái độ của mình lúc nãy, trong lòng thấy hối hận, mong là không để lại ấn tượng xấu với ngài Kỷ.
Tiền lương của hắn chủ yếu đến từ việc kiểm nghiệm tài liệu ma pháp bên ngoài, được chia phần theo tỷ lệ.
Nếu có thể cải thiện quan hệ với Kỷ Vũ Trừng thì quá tốt.
Trong nhà đấu giá còn có một Kiểm Nghiệm Quan, nhờ có quan hệ tốt với các nhân vật lớn ở Mao Chức Tiểu Trấn nên luôn tìm cách chèn ép hắn.
Ánh mắt dừng lại trên tấm vải nhung phủ mặt bàn đá cẩm thạch, hắn bắt đầu tính toán lại xem có thể bù đắp quan hệ với hai người kia bằng cách nào.
Nhưng trong nhà lúc này không hề có khói thuốc súng như hắn tưởng tượng, trái lại còn nhẹ nhàng quá mức.
Lâm Kỳ, trước sau không biểu lộ cảm xúc gì, trân trọng cất bản khế ước vừa ký xong vào trong áo, trên mặt hiện lên nụ cười say mê.
Hắn chủ động tháo mũ choàng, lộ ra đôi đồng tử đen đặc hiếm thấy.
Chỉ tay vào khu vực ấu tể đang chờ, nói với Kỷ Vũ Trừng: “Lồng sắt này là Ma Khí nén không gian, lát nữa ta cũng đưa cho ngươi một cái.”
Ở đại lục Ward, người ta tin vào ma pháp, khế ước ở đây có hiệu lực rất mạnh.
Thấy Kỷ Vũ Trừng không chút do dự ký khế ước, Lâm Kỳ càng chắc chắn mình đã gặp đúng tinh linh.
Kỷ Vũ Trừng vừa tay không kết thúc khế ước với bạch lang, vừa cười nói: “Vậy thật cảm tạ Lâm tiên sinh. Trong vòng một tháng ta sẽ liên hệ những người bạn tinh linh, giúp các ngươi kết giao.”
Lâm Kỳ gật đầu vui vẻ, đi đến bên cạnh ấu tể mao cầu, ấn vào góc trên bên phải của lồng sắt.
Lồng sắt bỗng như sống dậy, nhả ra đống xương trâu bị mao cầu gặm nát.
Sau đó biến hình thành một chiếc túi mèo lớn, thuận tiện mang theo bên người.
Hai ấu tể mao cầu lập tức ló đầu ra ngoài, mắt tròn đen lay láy, trông vô cùng đáng yêu và vô tội.
Kỷ Vũ Trừng nhận lấy lồng sắt, đưa tay sờ mao cầu đỏ mắt đang ẩn thân trong túi – Spector vẫn còn đang ngủ.
^
Nhìn Kỷ Vũ Trừng từng bước dàn dựng lấy được ấu tể gần như không tốn công sức, Shelly sững người.
Hắn hoàn toàn không hiểu nguyên do, cuối cùng chỉ có thể đổ cho “nhân cách mị lực” của Kỷ Vũ Trừng.
Trong lòng hét to: “Ta muốn leo tường về phe Vũ Trừng! Trở thành fan của hắn!”
Ý nghĩ này lên đến đỉnh điểm khi ra khỏi nhà đấu giá, biết được Hawke đã tặng họ hai ba xe vải đủ kiểu.
Lần này Hawke chỉ cần trích một phần từ việc bán cánh hoa của Kỷ Vũ Trừng là đã kiếm bộn, chưa kể đến lợi nhuận từ lồng sắt của Lâm Kỳ.
Mua vài loại vải dệt hoa với giá 300 kim, nghĩ đến thể trạng gầy yếu của họ có khi không bê nổi, hắn lại đau lòng rút thêm 400 kim mua hai chiếc xe ba bánh đưa đi.
Hắn tin rằng hai người này là kiểu "giả heo ăn hổ", nên mới cố gắng hết sức kéo gần quan hệ.
Nếu không, cho dù họ chỉ may mắn bất ngờ, có thể làm bạn với “Âu hoàng” thì hắn cũng không thiệt.
Hôm nay nhặt được cánh hoa thừa ma lực, biết đâu mai lại nhặt được túi mắt quỷ thì sao?
Tương lai Kỷ Vũ Trừng mang đến cho hắn tài phú và cơ hội, chắc chắn vượt xa mấy trăm kim hiện tại.
Thời gian sẽ chứng minh lựa chọn của hắn là đúng đắn.
^
Kỷ Vũ Trừng dạy Shelly lái xe, vội vàng rời thành đúng hạn. Sau khi tiến vào rừng sâu, hắn nhanh nhẹn trèo lên ngọn cây quan sát.
Xác nhận không ai theo dõi, hắn mở lồng sắt Ma Khí, thả ấu tể mao cầu ra.
“Spector, tỉnh dậy đi, giúp ta giải ấn ký ác ma.” Hắn chọc chọc mao cầu trong túi, cảm giác vẫn mượt mà tinh tế như cũ.
Tiểu hoa yêu Tiên Đế thấy vậy, không nhịn được bay từ vạt áo của Shelly ra, vỗ cánh bướm nói:
“Tuy mao cầu kia cùng ta đều là tam giai, nhưng con ngươi ôm trong ngực ít nhất có thực lực ngũ giai, ta khuyên ngươi đừng quấy rầy giấc ngủ đông của hắn. Ngươi không chịu nổi lửa giận của ma vật đâu.”
Kỷ Vũ Trừng nhướng mày, chỉ vào hai ấu tể mao cầu còn lại: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Tiên Đế u sầu bay vòng vòng, lẩm bẩm không thôi.
Mấy con mao cầu trắng sau khi nghe nàng nói, lần lượt hiện hình trước mặt họ, kéo dài thời gian, chẳng con nào chịu đứng ra làm đại diện.
Tiên Đế lại giao tiếp lần nữa, cuối cùng một con mao cầu trắng to đầu nhảy ra trước mặt Kỷ Vũ Trừng.
“Chào ngươi. Đại nhân trước khi ngủ có dặn chúng ta đi theo ngươi, nghe lời ngươi.” Con này không hề giấu giếm, nói toạc hết mọi chuyện liên quan đến Spector.
Kỷ Vũ Trừng chậc một tiếng, rũ mắt xuống, hỏi lại: “Nói gì cũng nghe, vậy bảo các ngươi cày ruộng đào đất có chịu không?”
Đám mao cầu này răng sắc bén, đem khai khẩn đất hoang chắc chắn rất tiện.
“Được.” Mao cầu gật đầu khẳng định, nhưng vẫn giữ khoảng cách với hắn, rất cẩn trọng.
Kỷ Vũ Trừng suy nghĩ, rồi buông tay nói: “Ta không tin.”
Logic này không thông. Nếu Spector là thủ lĩnh, ngủ rồi thì lũ còn lại phải né xa ta mới đúng chứ?
Đâu có chuyện chủ động dâng người đối diện làm cu li, còn là kiểu hợp đồng bá đạo nữa.
Con mao cầu đó quay đầu lại nói gì đó với đồng bọn, đám kia nghe xong liền nhảy dựng lên, như thể nhảy cao hơn thì lời nói sẽ đáng tin hơn.
Chúng đồng thanh hô: “Thật mà, thật mà, thật mà…”
“Shelly, ngươi thấy sao?” Kỷ Vũ Trừng quay sang hỏi tiểu hiến tế.
Đối phương còn đang đắm chìm suy nghĩ làm sao Kỷ Vũ Trừng có thể giao tiếp với ma vật, nghe gọi tên thì giật mình kêu “a”.
Kỷ Vũ Trừng bật cười hỏi: “vui đến thế sao? Ta hỏi ngươi nãy giờ mà chẳng thấy trả lời.”
Hắn lặp lại: “Mao cầu nói muốn cùng chúng ta về rừng, ngươi thấy được không?”
“Thật vậy á?! Đương nhiên được!” Shelly không hề nghi ngờ, trong mắt hắn mao cầu nào cũng là người tốt.
Lại còn rất đáng yêu.
Hắn dè dặt hỏi: “Có phải mấy tên nhân loại trong hẻm nhỏ là vô lại, mao cầu đã cứu chúng ta?”
“Ừ…” Kỷ Vũ Trừng kéo dài giọng, không trả lời dứt khoát, trong lòng thì bất đắc dĩ.
Sớm biết vậy, hắn nên viết kỹ giả thiết trò chơi. Ai bảo lúc đầu thiết lập cho tộc tinh linh quá thánh mẫu.
Giờ dạy bọn họ chuyện đời đúng là phiền toái.
Nếu ai cũng như Lâm Kỳ, trên người có gắn thẻ "người yêu thích tinh linh" thật sự thì dễ sống hơn biết bao.
Spector chưa tỉnh, cũng không tiện đuổi đám mao cầu này đi.
Kỷ Vũ Trừng nói với chúng: “Vậy thì đi theo. Nhưng nói trước, ta không lo cơm nước. Hơn nữa, trước khi ta nghĩ ra lời giải thích hợp lý, không được để tinh linh nào khác ngoài ta và Shelly nhìn thấy các ngươi.”
Hắn từng thấy lượng cơm mao cầu ăn – cái dạ dày như thể dị không gian.
Hai con mèo con mà đã có thể ăn sạch đầu trâu, mấy chục con thế này, hắn thật sự không nuôi nổi.
May là vì lý do nào đó, cả bầy đều ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Chính thức về đến nhà, Kỷ Vũ Trừng và Shelly lập tức giấu hai chiếc xe ba bánh đi, tiện thể gom hết đống vải vóc Hawke tặng nhét vào Thế Giới Đồ Giám.
Trước đó hắn từng làm thực nghiệm rồi: chỉ có thiết bị và nguyên liệu trong phòng mới có thể cất vào, những thứ khác thì không.
Hai người men theo bờ sông rửa sạch lớp tro đen bám trên mặt, cởi bỏ áo bào xám, chuẩn bị chuồn về nhà thật êm.
Trên đường, một tinh linh lặng lẽ chạy tới báo tin: “Hai người các ngươi còn ở đây làm gì? Đội trưởng Rodney từ lúc quay về đã đi tìm khắp nơi, hiện tại đang rất giận.”
Kỷ Vũ Trừng như thường lệ đem Shelly — người sẽ không biết nói dối — che ra sau lưng, gương mặt tuấn mỹ vô song nở nụ cười dịu dàng.
Đôi mắt hắn cong cong, ánh nhìn phảng phất tản ra một cảm giác khiến người ta tự nhiên sinh lòng tín nhiệm: “Được rồi, cảm ơn ngươi, Hán Ni.”
Hán Ni không ngờ Kỷ Vũ Trừng lại nhớ tên mình, dù hai người cũng không thân thiết gì mấy, vui mừng đến mức chỉ tay một cái: “Đi mau đi, nhà hắn ở bên kia.”
Chờ hai người tay nắm tay rời khỏi, tinh linh kia mới vỗ đầu, lẩm bẩm: “Ai da, bọn họ đâu phải không biết nhà Rodney ở đâu……”
Vì tính toán lâu dài, Kỷ Vũ Trừng không lập tức đi báo danh với Rodney, mà chọn một nơi yên tĩnh để cùng Shelly bàn bạc đối sách cụ thể.
^
Chimera chi cung, Ma Vương đại nhân sắc mặt đen như đáy nồi.
Spector lạnh lùng nhìn con địa ngục khuyển dám đánh thức giấc ngủ của hắn, “Ta đã nói không được quấy rầy ta ngủ. Nếu không có lý do hợp lý, lát nữa chuẩn bị thông báo cho tộc ngươi tới làm việc đi.”
Mà cái kẻ trước mặt này, vốn nên bị đày đi trang trại làm cu li.
Mạt Nhĩ rụt cổ, quỳ rạp dưới đất kêu ô ô, đến cả ngọn lửa trên cái đuôi cũng co nhỏ lại không ít.
“Đại nhân, hôm nay là tiệc thường kỳ của ác ma cấp cao tháng này, ngài không đi chủ trì, bọn họ thể nào cũng đánh nhau. Đến lúc đó tiền thối vung đầy đất, hình ảnh kia đúng là nhìn không vô nổi.”
Từ góc tường, Mộng Ma Hudson tựa người vào lớp xương trắng xinh đẹp, thấy Ma Vương xả hết khí ngủ mới chậm rãi mở miệng.
Nghĩ đến lần trước hắn không dự tiệc, hai con ác ma cao giai có nhiều đầu không ai vừa mắt ai, đánh cho nhau nửa cái mạng, cuối cùng vừa ôm đầu vừa chảy máu rời đi — nhớ tới cảnh tượng đó, Spector gật đầu.
Lúc chọn lễ phục, hắn quay đầu hỏi Hudson: “Ta lúc ngủ có phân liệt ra cái gì không?”
Chủng tộc của hắn là Chimera, trong cơ thể chứa mấy chục loại gen ma vật. Nếu giấc ngủ không sâu hoặc tâm trạng dao động quá lớn, hắn có thể vô thức phân liệt ra một phần thân thể — một ma vật độc lập — ra ngoài tìm vui.
Mấy bản thể nhỏ đó đều có ý thức riêng biệt, trừ khi chơi đủ rồi tự động trở về để tái dung hợp, nếu không ký ức không thể đồng bộ.
Hơn nữa mỗi bản thể phân liệt ra, từ hình dáng đến giai vị đều khác nhau, chỉ có đặc trưng mắt đỏ và linh giác là y như chủ thể.
Điều duy nhất đáng mừng là: mỗi khi hắn tỉnh lại, đám phân thân kia đều sẽ ngủ theo. Nhờ đó mới chưa từng phát sinh ra sự kiện đáng sợ kiểu “ta đánh nát ta”.
“Nga, Ma Vương bệ hạ. Ngài lần này mới ngủ có nửa ngày thôi mà, tất nhiên không có chuyện gì xảy ra.” Hudson xác nhận không thấy ác ma cấp cao nào có gương mặt lạ đi ra từ tổ huyệt của Ma Vương, nên trả lời đầy chắc chắn.
Ngoài cửa, Mạt Nhĩ vẫn đang điên cuồng tru lên từng trận, nhưng chuyện này với ma vật mà nói là hiện tượng hết sức bình thường, không ai để tâm.