Edit Ngọc Trúc
Xem đám lưu manh kia chạy tán loạn rời khỏi hẻm tối, sắc mặt Kỷ Vũ Trừng âm trầm, mày nhíu lại.
Đám bạch mao tròn vo trước mặt này, rốt cuộc là địch hay bạn, hắn hoàn toàn không thể xác định…
Đám mao cầu mắt to tròn chớp chớp nhìn hắn chằm chằm, hắn nhìn chúng, chúng nhìn hắn, đôi bên đều trắng muốt như mây trời.
Hành tung cũng giống mây, khiến người ta khó nắm bắt.
Vừa rồi hắn còn ngẩng đầu nhìn hồi lâu, ngàn vạn lần không nghĩ tới chúng có thể ẩn thân.
Kỷ Vũ Trừng bật cười khẽ, đưa tay sờ cuốn Đồ Giám Thế Giới trong túi.
Lúc thu thập ma thực trong rừng, chỉ cần đặt chúng lên bìa cuốn sách, qua một thời gian, dữ liệu sẽ tự động ghi lại, chuyển thành giá trị ma lực.
Thu thập ma vật hẳn cũng giống vậy.
“Vũ Trừng, đừng lại gần! Bị ăn đấy!” — Tiên Đế, tiểu hoa yêu nhận ra đám mao cầu đang nhảy tới nhảy lui chính là những ma vật đáng sợ nhất Ma giới, có thể nuốt cả kim loại, vội vàng lên tiếng cảnh báo.
Không ngờ câu nói đó lại khiến đám mao cầu nổi giận.
Vốn đang che kín hàm răng, giờ phút này đều lộ ra, ca ca ca cắn chặt, hàm ý uy hiếp mười phần.
Kỷ Vũ Trừng liếc Tiên Đế một cái, ý bảo cô im lặng.
Rồi quay sang hỏi lũ mao cầu: “Các ngươi đến nhân gian làm gì? Đây không phải nơi các ngươi nên tới.”
Nghe vậy, đám mao cầu hừ hừ hừ hừ, như thuỷ triều rút lui về phía sau, nhường ra một đám nhỏ có đôi mắt đỏ rực và hai cái sừng linh tinh nhỏ trên đầu.
“... Đến tìm ấu tể.” — Ma Vương Spector không ngờ kẻ nhỏ yếu nhất trong tộc lại có thể khiến cả đàn cùng nhau đứng ra, trầm mặc một lát rồi trả lời.
Hắn có giọng của một nam nhân trưởng thành, trầm thấp, có từ tính, khác hẳn đám mao cầu còn lại.
Kỷ Vũ Trừng không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần.
Bất kể lời đồn ra sao, dù sao mao cầu cũng đã cứu hắn, vì thế hắn dịu giọng: “Mao cầu ấu tể?”
Spector khẽ ừ một tiếng: “Bọn chúng ra ngoài chơi bị nhân loại bắt đi, giờ đang ở nhà đấu giá.”
Nhân gian giới có trật tự riêng, bình thường chỉ cho phép cất chứa ác ma cấp bảy trở xuống.
Hắn lười biến hình nên trực tiếp dắt cả tộc sang.
Chắc là bị chuẩn bị đem ra bán đấu giá — Kỷ Vũ Trừng thầm đoán, vừa nãy lúc ở nhà đấu giá đúng là nghe ai đó nhắc tới chuyện này.
Hắn ngẩng đầu nhìn đám bông trắng: “Cảm ơn các ngươi đã cứu ta. Ấu tể ta sẽ tìm cách đưa về.”
Phía đối diện không có phản ứng gì, khiến hắn thoáng hối hận vì đã quá đường đột.
Hắn có thể tùy tiện với Tiên Đế là bởi vì biết cô thật tâm muốn giúp mẫu thụ chữa bệnh, bản chất thiện lương, là người một nhà.
Nhưng đám mao cầu trước mặt này, nghe đồn tính khí không tốt.
Nếu thật sự tức giận… hắn toi.
Không biết nhà phát triển trò chơi có để lại cái buff sống lại nào không...
Đang lúc Kỷ Vũ Trừng thả hồn miên man suy nghĩ, con mao cầu mắt đỏ cầm đầu bỗng nhảy bật lên đậu trên đầu hắn, lăn một vòng: “Được, nghe ngươi.”
Đây chắc là thủ lĩnh rồi...
Mà sao lại nghịch ngợm như vậy?
Kỷ Vũ Trừng rụt cổ, nói: “Ngài có thể đổi chỗ không? Đè lên đầu ta đau quá.”
Spector trầm mặc — hình thể này vốn chẳng nặng gì, quyết không chịu di chuyển.
“Vậy... ngài xuống để ta ôm có được không?” — Kỷ Vũ Trừng ngước mắt lên, nhưng cái gì cũng không thấy.
Trên đầu không chịu xuống, hắn cũng không dám tùy tiện đưa tay sờ — mới nãy thấy rõ mao cầu há miệng nuốt bay tên du côn kia, cảnh đó vẫn còn rành rành trong đầu.
Spector liếc hắn, tay tinh linh này dính đầy than đen, nhưng dù sao vẫn mềm hơn đỉnh đầu. Nghĩ vậy, hắn ngoan ngoãn nhảy xuống.
“Gọi ta là Spector. Còn nữa, trên mặt ngươi dính đầy than đen.”
Kỷ Vũ Trừng nghẹn họng, hỏi: “Mấy mao cầu khác thì sao?”
Spector đáp: “Không cần quan tâm. Cái tiểu tinh linh góc tường kia sắp ngủ rồi, ngươi đi xem đi.”
“Ai cơ?” — Hắn quay đầu nhìn, thấy Shelly ngồi dựa vào tường, rũ đầu ngủ gật.
Ôm con mao cầu mắt đỏ vào lòng, hắn chạy tới đánh thức Shelly, nhưng vừa đi vài bước liền khựng lại.
“Ngươi làm sao biết ta là tinh linh?” — Hắn cao giọng hỏi.
Spector nói: “... Mùi cỏ cây. Chỉ ta nghe được, đừng sợ.”
Nói xong, hắn dùng lớp lông trắng mềm mại dụi dụi vào người Kỷ Vũ Trừng, rõ ràng mang theo ý an ủi.
^
Thu xếp mọi thứ xong, vừa rời khỏi hẻm tối, đám mao cầu lập tức ẩn thân.
Ngoài trừ con đang ôm trong lòng có thể cảm nhận được, còn lại hoàn toàn không thấy tung tích, khiến Kỷ Vũ Trừng hơi hoảng.
“Shelly, Tiên Đế đưa cánh hoa cho ngươi còn giữ chứ? Chúng ta tiếp tục xếp hàng.”
Hắn mỉm cười với Shelly vừa tỉnh ngủ, tiểu hiến tế ngây thơ đơn thuần, tựa như ánh sáng có thể soi rọi mọi u tối.
Kiểm nghiệm quan không ngờ hai tên mặt mũi đen nhẻm này lại thật sự quay lại, tâm tình vô cùng kích động, đích thân dẫn họ tới chỗ ngồi tầm nhìn tốt nhất.
Do Spector đang ẩn thân, nhìn vào thì chỉ thấy Kỷ Vũ Trừng như đang ôm không khí, trông có vẻ khờ khạo. Vậy nên trên đường hắn lại thuyết phục Spector chuyển qua nằm trên vai mình.
Vừa ngồi xuống, hắn lại lén ôm vào lòng.
Ma Vương đại nhân bị thái độ không biết xấu hổ này làm cho chấn động không nhẹ — tinh linh này hình như khác hẳn mấy kẻ trước kia từng gặp.
Bọn họ đến vừa kịp lúc, không bao lâu buổi đấu giá bắt đầu. Người chủ trì xinh đẹp đứng trên đài bắt đầu lời chào mừng.
Cô mặc áo đỏ, nụ cười quyến rũ rạng rỡ, đẹp đến kỳ lạ, vừa bước ra liền khiến cả khán phòng gào thét ầm trời.
“Hoan nghênh mọi người đến Mao Chức Tiểu Trấn! Ta là người chủ trì hôm nay — Hồng Trì! Được gặp các vị ở đây, ta thật sự rất vui!”
“Chắc hẳn ai nấy đều tới vì Ma Khí sư ngũ giai vĩ đại — Lâm Kỳ — và món Ma Khí mà ngài ấy đúc nên phải không? Không biết các vị đã mang đủ vàng chưa?”
“Lén mách nhỏ nhé, hôm nay đến cả ta — Hồng Trì — cũng muốn tham gia đấu giá Ma Khí đấy!”
“Nhưng cái đó phải để cuối cùng mới đến. Trước tiên, mời các trợ lý mang lên các vật phẩm ma pháp do các dũng giả đem đến!”
Cô gái tên Hồng Trì này có vẻ không phải người của Mao Chức Tiểu Trấn. Không biết nhà đấu giá có bối cảnh gì, lại có thể mời được loại người không đơn giản như vậy tới làm chủ trì.
Cái tên Lâm Kỳ nghe quen quen… nhưng là Ma Khí sư ngũ giai thì ở vùng biên như Mao Chức Tiểu Trấn, dân thường chẳng dám mơ tới.
Kỷ Vũ Trừng ngồi ở ghế tầng trên, mũ choàng phủ xuống che gương mặt, bên trong hội trường là từng vòng từng vòng ghế ngồi, trông chẳng khác gì tổ chim.
Sức chứa gần như đạt đến trăm phần trăm, bọn họ được an bài vào chỗ tốt như vậy, đủ thấy kiểm nghiệm quan rất có thành ý.
Bên cạnh Shelly cực kỳ hưng phấn, hòa theo không khí khán giả mà hò hét, hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra ở hẻm tối lúc trước.
Ngay cả Tiên Đế cũng nhân cơ hội chui ra hóng gió, rõ ràng lúc trước còn sợ mao cầu tới chết, giờ lại dám lên tiếng đáp lời hắn.
Kỷ Vũ Trừng thật sự không thể lý giải tâm tình gì đây.
Buổi đấu giá bắt đầu với vài món ma dược, ma thực tầm thường, rẻ nhất cũng phải mười đồng vàng.
Kỷ Vũ Trừng hôm nay vừa mới dạo qua rừng rậm, phát hiện không ít đồ vật bên trong đều là thứ từng thấy trước cửa nhà bọn họ.
Vì thế, hắn âm thầm ghi nhớ giá trị những thứ này trong lòng, xem rừng cây tùng như một kho báu khổng lồ khó tin.
Ngay cả các loại nguyên liệu thường thấy trên bàn ăn nhà họ, ở chỗ này cũng có thể bán ra với giá không hề thấp.
Trợ thủ của Hồng Trì chính là vị Kiểm Nghiệm Quan thu nhận vật phẩm ở quầy trước cửa kia.
Hắn rất rõ giá trị của những vật phẩm này, nên luôn giữ kín miệng.
Hơn nữa, hắn là người được người xem trọng và tín nhiệm, vật phẩm hắn đấu giá ra bán rất nhanh, hệt như danh sách món ăn được báo lên vậy.
“Vũ Trừng, Rodney bọn họ săn được một con trâu rừng không có ma lực, chỉ bán được hai mươi kim thôi. Phải vận khí tốt lắm mới gặp được đó……”
Shelly kéo tay áo Kỷ Vũ Trừng, ghé sát tai hắn nhỏ giọng than thở, giọng mang theo chút tủi thân.
Biết tiểu hiến tế luôn bênh vực đội săn thú, Kỷ Vũ Trừng cong môi an ủi: “Đó là vì bọn họ chưa đi sâu vào Mao Chức Tiểu Trấn, không biết thứ gì mới bán được tiền. Chúng ta về rồi nói với bọn họ, sau này sẽ có nhiều đồng vàng thôi.”
Khi thông tin không đồng đều, sẽ xuất hiện tình trạng hàng hóa bị tồn kho không bán được, trong khi người khác lại mang tiền muốn mua cũng chẳng biết phải mua cái gì – hiện tượng thị trường méo mó như thế không lạ.
Rodney vốn là người cẩn thận, gặp những chuyện kiểu này càng tránh không kịp, không biết cũng là chuyện đương nhiên.
Nhà đấu giá này đối với người ngoài vẫn thu ma thực như bình dân, nhưng lại độc quyền buôn bán tài liệu ma pháp ở Mao Chức Tiểu Trấn.
“Mau nhìn kìa, món tiếp theo là cánh hoa Tiên Đế.” Kỷ Vũ Trừng vỗ vai Shelly, đánh lạc hướng sự chú ý của cậu.
Cánh hoa màu cam hồng được đặt trên nền nhung đen, càng trở nên rực rỡ xinh đẹp.
Khi mức giá khởi điểm vượt ngưỡng ngàn kim, Hồng Trì mới đích thân ra mặt, nên lúc này người đang giới thiệu là nàng.
“Không ai biết cánh hoa thần bí này đến từ đâu, chỉ có thể xác định một điều — nó ẩn chứa ma lực cực kỳ dồi dào, có thể chiết xuất ra lượng ma lực tương đương nửa viên tròng mắt ác ma, đủ để duy trì một Ma Khí công suất cao hoạt động liên tục suốt 5 năm! Mong đại gia mang nó về nghiên cứu, biết đâu còn phát hiện thêm những điều khác.”
“Hai cánh hoa, giá khởi điểm 5000 kim! Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 1000 kim!”
Thấy hai cánh hoa mỏng như tờ giấy lại có giá cao đến vậy, cả hội trường xôn xao.
“Thật không thể dùng con mắt bình thường mà nhìn tài liệu ma pháp, cánh hoa nhỏ thế mà…”
“Cái này ta nhất định phải đấu giá! Các ngươi đừng có giành với ta! Ma Khí nấu nước ấm ở khách điếm tiêu hao ma lực quá ghê, làm ta phải ngồi xổm mãi đấy!”
“Làm gì có chuyện thần kỳ vậy? Nhà đấu giá này đang diễn trò đấy à? Tưởng mời được một đấu giá sư lợi hại là có thể vớ được món hời chắc?”
“Ta nói thẳng, tiêu tiền mua cánh hoa là đang đóng thuế chỉ số thông minh!”
Dư luận chia làm hai phe, nhưng cuối cùng hai cánh hoa vẫn bị người ta đấu giá được với giá cực cao.
Chưa từng thấy nhiều tiền như thế bao giờ, Shelly kích động đến mức vừa lẩm nhẩm vừa giấu cánh hoa Tiên Đế vào trong áo.
Kỷ Vũ Trừng cảm giác được quả cầu lông đỏ mắt đang trốn sau lưng hắn, áp sát lên đùi hắn, yên tĩnh đến lạ — hiển nhiên chẳng mấy quan tâm đến sự náo nhiệt trước mắt.
Hắn theo phản xạ đưa tay vuốt nhẹ mấy cái, nhưng rồi chợt nhận ra liền vội vàng rụt tay về.
Không ngờ, Spector lại hào phóng lên tiếng: “Không sao, ngươi cứ sờ đi.”
Lại qua mấy món đấu giá nữa, trên đài, Hồng Trì nghiêng người dựa vào một Ma Khí rất lớn phủ kín vải bố, bắt đầu giới thiệu: “Tiếp theo là một trong những tiết mục trọng điểm của buổi đấu giá lần này, ngoại trừ Ma Khí của ngài Lâm Kỳ, tin chắc mọi người đều đã nghe đến.”
“Chính là —— mao cầu ấu tể!”
Khi tấm vải bố bị kéo xuống, tâm tình Kỷ Vũ Trừng vô cùng căng thẳng. Hắn biết có mấy chục con mao cầu ma vật ẩn nấp trong nhà đấu giá.
Sợ đám người loài người đầu óc không rõ ràng làm tổn thương ấu tể, sau đó gây ra bạo động.
Nhưng…… Long trọng như vậy mà các ngươi nghiêm túc sao?
Hai con mao cầu ấu tể to bằng mèo con, lại bị nhốt trong lồng sắt cao ba mét rộng hai mét.
Bên trong còn nhét cả đầu trâu rừng để chúng ăn bất cứ lúc nào.
Thấy ấu tể cố há miệng gặm thịt, Kỷ Vũ Trừng còn sợ chúng cắn gãy cả răng.
Khoan đã, chiếc sừng bên trái con trâu rừng kia bị gãy, chẳng lẽ là do Rodney bọn họ săn được?
Gan hắn lớn vậy sao? Dám đem lên sàn nhà đấu giá?
Trên đài, nữ nhân xinh đẹp kia hô to giá: “Giá khởi điểm: ba vạn kim!”
Kỷ Vũ Trừng nuốt nước bọt, tay đang vuốt mao cầu cũng dừng lại.
Hắn sắp xếp lại câu từ rồi nói với Spector: “Thật xin lỗi, ta không đủ tiền. Chuyện giúp các ngươi cứu ấu tể có lẽ sẽ phải chậm lại một chút……”
Chưa nói hết câu, Spector đã ngắt lời hắn: “Được, ta đồng ý, theo ngươi hết.”