Edit Ngọc Trúc
Ánh nắng ấm áp xuyên qua kẽ lá của ngôi nhà trên cây, loang lổ rơi xuống mặt đất, rơi lên giường, rơi trên người Kỷ Vũ Trừng.
Hắn tỉnh đã một lúc, lúc này nằm trên chiếc giường gỗ nhìn trần nhà thất thần, theo thói quen lại nằm thêm một lát nữa.
Thính Tùng Lâm không có thiết bị điện tử, lúc đầu mới bắt đầu giao thương với nhân loại, tinh linh còn chưa đủ tiền mua ma khí chiếu sáng xa xỉ. Không có giải trí ban đêm, mọi người vẫn giữ nếp sống ngủ sớm dậy sớm vô cùng lành mạnh.
Kỷ Vũ Trừng đến đây đã ba ngày, thích nghi rất tốt.
Là một nhà thiết kế game, hắn luôn nghiên cứu làm sao để người chơi nhập vai sâu hơn vào cốt truyện, có được trải nghiệm chơi tốt nhất. Thế mà lại không ngờ, mình chỉ vừa lao lực suốt ba ngày đã chết, xuyên vào thế giới trò chơi còn chưa hoàn thiện, tự mình trải nghiệm nó.
Trò chơi ban đầu tên là 《Niên giám Ma pháp 2020》, kể về một đứa trẻ loài người mồ côi cha mẹ, sống nương nhờ người khác, làm sao trong va chạm giữa tôn giáo và thần học của xã hội đen tối, không ngừng vùng lên, phá vỡ xiềng xích phong kiến, trở thành Đại Ma Đạo Sư được ghi vào sử sách, mang đến cảm giác chiến đấu sảng khoái, hệ thống chiến đấu ưu tú, tuyến nhiệm vụ phong phú.
Hắn là người chủ trì dự án, phụ trách xây dựng thế giới quan, tạo hình nhân vật chính và thiết kế các NPC quan trọng.
Việc thêm tinh linh vào chỉ là để làm phong phú nội dung game, dựa vào mái tóc vàng kim thẳng mượt, tai nhọn, giá trị nhan sắc cao để hấp dẫn người chơi. Sử dụng mô hình tinh linh phổ biến trên thị trường—không dính khói lửa trần gian, thiên chân vô tà, lương thiện đơn thuần… Mấy NPC tinh linh này vốn là đối tượng để người chơi chinh phục.
Nhưng sau khi hắn xuyên qua, bị ánh sáng tối tăm nuốt chửng, trong khi dòng dữ liệu liên tục nhảy lên. Trong quang não rõ ràng viết: “Chào mừng đến với 《Biên niên sử quốc gia Tinh Linh》.”
Trò chơi này gắn mác giả lập nghiệp, nuôi dưỡng, treo máy, thư giãn.
Kết hợp với khung cảnh Thính Tùng Lâm rừng sâu, và trong đầu vẫn còn ấn tượng về tiểu trấn Mao Chức cằn cỗi bên kia vách núi, hắn bàng hoàng nhận ra kiệt tác cấp 3A mình khổ tâm chuẩn bị mấy năm đã biến thành game mobile treo máy.
Nó chẳng khác nào một bộ phim điện ảnh lớn kỳ công, cuối cùng bị cắt xuống còn một đoạn quảng cáo ngắn mấy chục giây đầy mùi đất, bị chém đến triệt để.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Kỷ Vũ Trừng liền tụt dốc không phanh.
Hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân, rằng thế giới quan và cốt truyện dù bị chỉnh như vậy vẫn có tiếng tốt, mà với công ty game thì danh tiếng quan trọng hơn phong cách.
Trò chơi ban đầu phức tạp như vậy, nếu xuyên vào, thì hoặc là thành đứa trẻ đáng thương, hoặc là trở thành pháo hôi dưới trượng Đại Ma Đạo Sư tương lai. Đâu thể nào vừa xuyên là bên cạnh toàn ngốc bạch ngọt, đời sống nhàn nhã?
Dù sao thì tâm huyết cũng đã bị chém đến vậy, người chết như đèn tắt, hắn chẳng thể làm gì hơn.
Hiện tại, với hắn mà nói, xây dựng nhà ở cho thân phận vương tử tinh linh mới là tuyến nhiệm vụ chính. Nhà cây cũ nát, nước dùng để nấu rau dại, quần áo vải bố thô sơ, cuộc sống này thật sự không thể chịu nổi nữa!
Trải nghiệm game quá tệ! Phải nhanh chóng bò dậy tiếp nhận cuộc sống mới thôi.
Tự an ủi xong, Kỷ Vũ Trừng duỗi người ra khỏi chiếc giường khiến thân thể tê dại, vặn vặn cổ vai, bò dậy mặc quần áo.
Vải bố thô mặc trên người thật sự khó chịu, hơn nữa... hắn lúc trước nghĩ cái gì mà lại thiết kế cho tinh linh mặc quần bó cơ chứ?
Mấy ngày nay mặc quần mà không lót gì, hắn cảm thấy hai chân sắp bị cọ trầy hết da.
Hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng, nhất định phải sớm đến tiểu trấn Mao Chức mua miếng nhung mềm về may quần lót.
Sau khi thu dọn xong, hắn thò đầu ra ngoài nhìn thử, tinh linh kia đã sớm chờ sẵn, vui vẻ vẫy tay chào hắn.
Cầu thang gỗ ngoài nhà cây vang lên tiếng kẽo kẹt liên hồi khi bị giẫm lên, Kỷ Vũ Trừng cẩn thận bám tay vịn, mỗi bước đều đi rất chậm.
Lần thứ hai sống lại thật sự không dễ, hắn phải quý trọng cho tốt.
Tốn kha khá thời gian, khi hắn đến bên cạnh tinh linh mặc quần áo rộng thùng thình ấy, đối phương không hề lộ ra chút biểu cảm thiếu kiên nhẫn nào.
Đó là bạn thân của hắn, tế ti tinh linh tên Shelly, dáng người nhỏ nhắn, tuổi lại lớn hơn Kỷ Vũ Trừng tận mười tuổi.
“Đi gặp mẫu thụ rồi, quần áo phải chỉnh tề đấy.” Hắn thấy Shelly đảo mắt nhìn trên dưới người mình, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, “Đai lưng phải buộc chặt, buộc đẹp vào.”
Shelly nhìn chằm chằm vào cái đai lưng mà Kỷ Vũ Trừng cố tình buộc lỏng, ý tứ rất rõ ràng — nếu ngươi không biết buộc, ta làm giúp cho.
Kỷ Vũ Trừng thở dài trong lòng, đúng là đồ bướng bỉnh.
Cao có một mét sáu, trong đám tinh linh cao gầy thì thuộc dạng rất lùn, nhưng lại vô cùng thích chăm sóc người khác.
Mà tinh linh hình như ai cũng thích chăm lo đồng tộc, Shelly có thể xem như là nhân tài xuất chúng.
Để tránh đối phương thật sự nhào tới giúp, Kỷ Vũ Trừng tự tay buộc chặt đai lưng, cuối cùng còn thắt thành hình nơ bướm gọn gàng.
Thấy vậy, vẻ mặt Shelly mới hài lòng hơn nhiều, dẫn đường đi phía trước, vừa đi vừa nói: “Mẫu thụ rất thích ngươi, biết hôm nay là lễ trưởng thành của ngươi nên đã đặc biệt dặn đội săn bắt ma thỏ về mừng.”
“Thế săn được không?” Kỷ Vũ Trừng nhịn cười hỏi. Đội săn trong làng, hắn từng thấy rồi—trang bị tệ hại, cơ bản chẳng có duyên gì với ma vật.
Mắt hắn không ngừng dừng lại trên đuôi ngựa màu vàng óng của Shelly phía trước.
“Còn phải xem vận khí thôi, tuy là vùng này gần Ma Khích, nhưng ma thỏ nhát gan, gần như không xuất hiện…” Shelly vừa đi vừa giải thích, nói nửa chừng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại thì thấy ánh mắt Kỷ Vũ Trừng đang nhìn chằm chằm tóc mình.
“Ngươi cũng muốn cột tóc hả? Ta giúp ngươi nhé.”
“Không không không.” Kỷ Vũ Trừng vội xua tay, đưa tay vuốt mấy lọn tóc vàng kim thẳng dài của mình, “Ta muốn cắt bớt thôi.”
“Sao có thể!! Thân thể của ngươi, da thịt tóc tai đều đến từ mẫu thụ, nếu nàng nghe thấy sẽ rất buồn! Về sau đừng nói như vậy nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ…”
Shelly nghe xong thì lập tức phát nổ, cả người như con cá nóc nhỏ phồng lên, hóa thân thành giáo viên chủ nhiệm lải nhải bên tai Kỷ Vũ Trừng không ngừng.
Tai nhọn của hắn run lên run xuống, hiện tại tâm trạng duy nhất chính là: hối hận, cực kỳ hối hận.
Đáng lẽ phải đoán trước, Shelly cố chấp thế này thì sao có thể chấp nhận việc đó được.
Để xoa dịu không khí, hắn nở nụ cười kiểu tiểu bạch hoa dịu dàng, gương mặt tinh linh xinh đẹp thanh tú hoàn toàn phù hợp để giả vờ vô hại.
Hắn cúi đầu nhìn Shelly, hàng mi vàng óng ánh lên ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói hiếm khi ôn hòa: “Đừng giận, ta chỉ tiện miệng nói vậy thôi mà.”
Nhưng Shelly kiên quyết không nghe, cứ lẩm bẩm hoài.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thu lại nụ cười, cố ý sầm mặt xuống, giọng nói cũng trầm hơn: “Ta sẽ nói cho mẫu thụ, hôm qua ngươi không bái tán ca mà lén đi hái trái cây, tối còn không chịu ăn thịt dê rừng.”
Shelly nhỏ xíu trước mặt run bắn lên ba cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét.
Thấy vậy, Kỷ Vũ Trừng trong lòng cười không ngừng. Chỉ cần một chuyện nhỏ mà đã bị uy hiếp thành ra như vậy, tinh linh đúng là đáng yêu chết mất.
Cuối cùng hắn không nhịn được, đưa tay xoa xoa đầu Shelly: “Đi thôi, mẫu thụ đang đợi mà?”
Biết hắn không thật sự giận, Shelly mới thả lỏng, trong miệng vẫn còn thì thầm chuyện không được cắt tóc, nhưng âm lượng nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy.
Biết Shelly không dễ gì thỏa hiệp, nhưng bên tai được yên tĩnh là đủ rồi.
Mà cái gọi là tinh linh mẫu thụ, vốn là do chính hắn thiết kế. Sau ba ngày xuyên đến vẫn chưa tìm được thánh địa, giờ vừa hay có cơ hội đi gặp.
Trước mặt Tinh linh Mẫu thụ là một vùng đất phúc khí, thân cây cao lớn và thô ráp, tán lá hình trái tim xinh đẹp rung rinh trong gió.
Trên cây treo mấy cái trứng hình cầu, chính là những quả trứng đang nuôi dưỡng tiểu tinh linh.
Tinh linh có phương thức sinh sản rất đặc biệt. Khi vợ chồng muốn có con, chỉ cần đến trước Mẫu thụ tụng một đoạn chú ngữ. Nếu hợp duyên, Mẫu thụ sẽ kết ra một quả trứng. Nhưng thực ra, họ không cần phải làm gì thêm – mọi linh kiện đều đã có sẵn.
Chỉ xét từ vẻ ngoài, Kỷ Vũ Trừng cảm thấy Mẫu thụ này trông giống như một cây nấm khổng lồ toàn thân màu xanh lục.
“Hài tử, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.” Một giọng nữ đoan trang, dịu dàng vang lên trong đầu hắn. Kỷ Vũ Trừng chớp chớp mắt kinh ngạc.
“Ngươi khỏe, Mẫu thụ.” Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, miệng đã theo bản năng đáp lời.
Shelly dường như nghe thấy điều gì đó, lập tức quay đầu chạy đi, không chào tạm biệt.
“Có vài lời không thể để những hài tử khác nghe thấy, đừng bận tâm.” Mẫu thụ khe khẽ sột soạt, vươn một nhánh cây ra, nhẹ nhàng cọ hai cái lên đỉnh đầu hắn.
Kiếp trước hắn đột tử khi vừa tròn hai mươi tuổi, chưa từng trải qua cảm giác được xoa đầu. Đột nhiên bị làm vậy, toàn thân Kỷ Vũ Trừng tức thì run lên một cái, rợn cả da gà.
Trầm ngâm giây lát, hắn chủ động mở miệng: “Mẫu thụ, ngươi biết ta sẽ đến đúng không?”
Mẫu thụ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ngươi không giống những hài tử khác. Những đứa trẻ khác mười năm là rơi xuống đất, còn ngươi phải đợi đến hai mươi năm.”
Nghe đến con số “hai mươi”, đồng tử Kỷ Vũ Trừng khẽ giãn ra. Đó chính là độ tuổi khi hắn qua đời kiếp trước.
Chẳng lẽ thực sự có thứ gì đó thần quái loạn lực ở đây…
Không để hắn suy nghĩ thêm, Mẫu thụ liền giục: “Bắt đầu thôi, lại đây, đặt tay lên thân cây của ta.”
Ma giới, cung điện Chimera, trước điện.
Ma Vương Spector, kẻ bị tất cả ma vật ca tụng là âm hiểm, tàn bạo, tàn nhẫn vô tình, đang cùng hai vị ác ma cao giai ngồi chơi bài trước điện.
“Mị Ma, ta triệu hồi song đầu khuyển địa ngục mê hoặc.” Ác ma Lilith tung ra một lá bài vẽ một mỹ nhân yêu dã đầy mê hoặc.
Tay kia của cô còn phe phẩy cây quạt đỏ rực mua từ Ma tộc Xích Vũ, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo, như thể tất thắng là điều hiển nhiên.
Ác ma Mitchell – một cửu giai – lập tức phản pháo: “Tiểu cô nương, ngươi không thấy rõ à? Ngươi còn lâu mới địch lại song đầu khuyển của ta. Phía trước có Medusa che chắn, Mị Ma của ngươi bị hóa đá rồi, chuẩn bị thua đi!”
“Ngươi lấy đâu ra Medusa! Đó là hành xà quái bụng bự thì có!” Lilith rõ ràng nhìn ra có điều bất thường, nét mặt thiếu nữ liền trở nên hung tợn.
...
Từ lời qua tiếng lại, cuộc chơi nhanh chóng biến thành hỗn chiến — cả hai đều hóa thành hình thái ác ma, lao vào cắn xé nhau ngay giữa điện.
Spector ngáp một cái đầy chán chường, đôi mắt đỏ sẫm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Trên đỉnh đầu, cặp sừng linh giác to lớn cũng khẽ rung nhẹ.
Hắn ném ra một lá bài. Trên mặt bài chỉ vẽ một cục bông trắng mềm mại vô hại, trông như chỉ cần chọc nhẹ là khóc òa cả buổi.
“Mao cầu. Cắn nuốt toàn bộ ma vật trên sân. Ta thắng. Hai ngươi phải theo ước định, đến trại chăn nuôi nuôi ma thú một tháng.”
“Không ngờ Ma Vương đại nhân lại rút được lá bài hiếm!”
“Đúng thế, lần nào hắn cũng rút trúng lá tam giai kia!”
Hai vị ác ma cao giai đều buông xuôi, hóa thành hình người, khoanh tay tựa vào nhau tán gẫu, dáng vẻ giương cung bạt kiếm lúc trước biến mất sạch.
“Đi nhanh, đến trại chăn nuôi báo danh.” Spector ném lại câu nói này rồi ngồi thẳng dậy.
Tiếng xé gió vang lên, sau lưng hắn liền bung ra một đôi cánh dơi màu đen khổng lồ. Hắn vỗ cánh, rời khỏi điện.
Spector thực sự rất mệt mỏi. Vừa tựa lưng vào ổ, hắn liền chìm ngay vào giấc ngủ sâu. Sau đó, từ lưng hắn từ từ phân tách ra một cục mao cầu màu trắng.
Mao cầu này trông rất giống lá bài vừa rồi — nhưng cũng có chút khác biệt.
Nó có đôi mắt đỏ, đầu phủ đầy lớp lông mềm mượt xù xì, mọc ra hai cái linh giác nhỏ. Nếu đo lường thì có thể tính ra nó sở hữu sức mạnh tương đương một ngũ giai ác ma.
Mao cầu bật nhảy rất nhanh, như có mục tiêu rõ ràng, hướng về một phương hướng nhất định mà đi.