Edit Ngọc Trúc

Thịt trâu rừng không thể giữ được lâu, từ rừng nghe tùng đến Mao Chức tiểu trấn, nhanh nhất cũng phải mất cả ngày đường. Chỉ có lên đường ngay lập tức mới kịp phiên chợ sáng ngày mai, khi đó mới dễ bán được giá tốt.

Chiều nay, Rodney đã sớm cùng vài tinh linh khác tụ tập lại, nghiêm túc kiểm tra xem chiếc xe ba bánh duy nhất của họ có còn vững chắc không.

Lần trước vận chuyển hàng hóa, bánh xe hỏng giữa đường, bị trì hoãn mấy tiếng, đến nơi thì phiên chợ đã sắp tan, hàng hóa chỉ có thể bán tống bán tháo. Từ đó về sau, mọi người đều tự giác kiểm tra xe trước.

“Đội trưởng, không thấy Vũ Trừng.” Một tinh linh leo lên cây, nhìn về phía nhà cây của Kỷ Vũ Trừng, “Cửa nhà hắn đóng rồi.”

Nghe thấy thế, Rodney ngược lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Sắp đến gần khu nhân loại, những tinh linh phụ giúp đều phải giấu đi. Nếu Vũ Trừng cứ nằng nặc đòi đi, hắn thật không biết phải làm sao. Vị vương tử của tộc tinh linh này, quả không hổ là hài tử được mẫu thụ nuôi dưỡng suốt bao năm tĩnh tâm dưỡng dục, mọi mặt đều xuất sắc, nhan sắc lại quá nổi bật! Trăm phần trăm sẽ bị phát hiện không phải là người!

“Chắc là hắn từ bỏ rồi. Thời gian không chờ người, chúng ta đi thôi.” Rodney ngồi lên xe ba bánh, nắm chặt tay lái, dốc sức đạp mạnh.

Chỉ nghe “kẽo kẹt” một tiếng, chiếc xe ba bánh đã từng dầm mưa dãi gió không tiến lên mà lùi lại một đoạn.

Rodney đành phải đứng dậy dốc sức đạp xe, nghiến chặt răng gọi các tinh linh hỗ trợ: “Không được rồi, mau đến đẩy một tay!”

^

Kỷ Vũ Trừng dắt theo Shelly, lặng lẽ đi theo sau đoàn, cẩn thận che giấu hành tung.

Thật ra sau khi hỏi được giờ khởi hành, hắn đã gom góp không ít ma thực từ sách tranh để tích trữ ma lực.

Hắn dùng trang phục được may bằng máy trong thế giới này – một loại áo bào màu tro làm từ vải bố thông dụng – còn đặc biệt may một túi lớn cho Thế Giới Đồ Giám để tiện mang theo bên người.

Đội mũ trùm lên, cẩn thận giấu đi đôi tai nhọn.

Ở Mao Chức tiểu trấn, đủ loại màu tóc, màu mắt nhân loại đều có, tóc vàng mắt xanh cũng chẳng cần che đậy gì.

Sau đó, hắn đốt ít than củi, dùng tro than bôi loạn lên mặt. Với vài thao tác, hắn đã biến mình từ một vương tử tinh linh tao nhã, tinh xảo thành một đứa bé nhếch nhác, lôi thôi.

Vấn đề chỉ nảy sinh khi hắn đang mải bôi đen mặt thì Shelly mang đồ ăn tới.

Tiểu hiến tế phát hiện Kỷ Vũ Trừng đi chơi mà không mang mình theo, xách giỏ cỏ, mặt đầy uất ức, bộ dáng muốn nói lại thôi khiến người ta mềm lòng.

Tiên Đế – tiểu hoa yêu từng chơi cùng hắn – thấy hắn bênh vực Shelly thì không vui, lập tức để lộ bản chất ác ma.

Dựa vào việc Shelly nghe không hiểu tiếng của mình, lại chẳng cần chịu trách nhiệm với lời nói, nàng mở miệng là nói năng linh tinh.

Mọi tội danh đều như muốn đổ lên đầu Kỷ Vũ Trừng, cứ như việc hắn không mang Shelly đi chơi là tội ác tày trời vậy.

Kỷ Vũ Trừng chẳng thèm để tâm mấy lời lảm nhảm của kẻ vượt biên giới Ma giới trái phép này, nhưng chọc Shelly buồn là điều hắn không hề muốn.

Chỉ là vì tránh gây khó xử cho Rodney, đành chịu vậy.

^

“Biến, biến, đi đi, chỗ này không phải nơi ăn xin có thể đến! Nhà ta Ma Khí quý giá, lỡ làm hỏng các ngươi đền không nổi đâu!” Gã sai vặt bán Ma Khí thấy bọn họ ăn mặc nghèo nàn liền khinh thường, mặt đầy kiêu căng ngạo mạn.

Kỷ Vũ Trừng bình thản liếc hắn một cái, kéo Shelly thấp bé ra sau lưng che chắn, tiện tay đè lại Tiên Đế đang muốn nổi loạn.

Hắn đã nói rõ ràng từ trước, hai người này đã muốn đi theo lữ trình thì phải nghe theo mọi chỉ thị của hắn.

Không được làm việc không nên làm – nếu không, sau này đi đâu cũng không dắt theo nữa.

Hắn vẫn còn tò mò: Shelly chưa từng dùng qua ma tề để kết nối tinh thần, vậy mà sao lại bắt sóng được với tiểu hoa yêu này? Trên đường hắn quan sát thấy hai bên chẳng hề trao đổi gì, thuần túy là ông nói gà bà nói vịt.

Mới vừa rồi nhìn qua cửa tiệm Ma Khí, nơi này chỉ bán những vật dụng sinh hoạt thông thường có Ma Khí, không hề có chức năng tấn công hay phòng ngự.

Cũng đúng thôi – Mao Chức tiểu trấn chủ yếu làm hàng dệt, lại cách xa vương thành, căn bản chẳng có bao nhiêu nhân loại có huyết thống ma pháp.

Kỷ Vũ Trừng còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Shelly kéo nhẹ vạt áo hắn.

“Vũ Trừng, bên kia đông người quá.” Tiểu hiến tế đè thấp mũ trùm, chỉ về một hướng.

Tầm mắt nhìn theo, Kỷ Vũ Trừng thấy quả nhiên trên đường người ta đều đổ về phía đó, hắn mỉm cười: “Được, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.”

Mọi người hướng đến một tòa nhà mái vòm rộng lớn, trên đề chữ lớn – Nhà đấu giá.

Có hai lối vào: một bên là cửa giao vé, người ra vào đều ăn mặc sang trọng; còn bên kia là một hàng dài người xếp hàng bên chiếc bàn nhỏ.

Kỷ Vũ Trừng khẽ rung tai dài, chăm chú lắng nghe mọi người đang bàn luận điều gì.

“Cái này là sừng ma trâu, phẩm chất tốt đấy, nhóc con, vận khí cũng không tệ nha. Ký tên, lấy bảng số vào đi.”

“Mười cân gạo cổ thụ, chất lượng rất ổn. Có thể, sẽ có nhiều người tranh mua đấy. Ký tên tại đây, lát nữa nhớ chú ý dãy số đấu giá.”

“Đại Ma Hoa này... có hơi héo, phẩm tướng cũng không tốt lắm. Nếu không bán được còn phải đóng phí thủ tục, lần này thôi bỏ đi.”

Nghe nhân viên kiểm nghiệm nói vậy, chủ nhân của đóa Đại Ma Hoa cũng cụp mặt rời đi, ôm theo hoa.

Xem ra bên đó là quầy thu nhận vật phẩm bán đấu giá.

Nhà đấu giá bình thường sẽ không bày bàn thu hàng ngoài cửa, chắc đây là đặc sản của khu nghèo – chỉ nhận hàng ma thực cấp thấp như vậy thôi.

Vé vào cửa thì không cần nghĩ nữa, hai người họ đều không có tiền.

Ánh mắt Kỷ Vũ Trừng chuyển sang chiếc túi trên người Tiên Đế.

Đôi mắt xanh đậm của hắn lóe lên ý cười, mở miệng hỏi: “Tiên Đế, ngươi là ác ma mấy giai?”

“Tam giai! Thiếu chút nữa là lên tứ giai rồi!” Tiểu hoa yêu nhắc đến liền cực kỳ tự hào.

Ở Ma giới, sinh vật có hình người được gọi là ác ma, chưa thể hóa hình thì gọi là ma vật.

Bọn họ chia cấp theo thực lực, từ nhất giai đến cửu giai, nghe nói Ma Vương sinh ra đã là cửu giai.

“Vậy là đủ rồi.” Kỷ Vũ Trừng vẫy tay gọi Shelly, ba người đi đến chỗ vắng người.

Tới nơi, hắn đặt Tiên Đế lên lòng bàn tay, nhếch môi cười: “Nói đi, cộng sinh vật của ngươi là gì?”

“Ma giới cấm thuật*! Sao ngươi biết từ tam giai trở lên ác ma sẽ có cộng sinh vật?!” Tiểu hoa yêu mặt đầy cảnh giác, nắm chặt váy.

Kỷ Vũ Trừng hơi nheo mắt, không nói lời nào nhìn nàng. Shelly ở bên cạnh tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra.

Biết có giấu cũng vô ích, Tiên Đế thở dài thật mạnh, cực kỳ không tình nguyện xé một lớp cánh hoa màu cam hồng từ chiếc váy xuống.

Váy nàng trông thì mỏng manh nhẹ nhàng, nhưng thực chất được tạo thành từ mấy trăm lớp cánh hoa, xé một lớp cũng không sao.

Kỷ Vũ Trừng cẩn thận giữ lấy cánh hoa trong tay, thấy nàng dừng lại thì nhướng mày thúc giục: “Chưa đủ, còn cả Shelly.”

Nhân viên kiểm nghiệm ở nhà đấu giá nhìn hai nam tử cao lớn trước mặt, thái độ hoàn toàn không giống như tên sai vặt ở cửa hàng Ma Khí.
Hắn làm công việc này đã lâu, từng thấy qua không ít người thường vận khí tốt không tưởng.
Thậm chí có kẻ ăn mặc rách rưới, thân thể tàn tật, lại bán ra thứ đáng giá tới hàng vạn viên ác ma tròng mắt. Hai người này chỉ là da đen một chút, ăn mặc rách rưới một chút, cũng chẳng có gì đặc biệt.

Hắn đẩy gọng kính, nét mặt vẫn bình thản, chỉ tay về mặt bàn, nhắc nhở:
“Đặt đồ ở đây.”

Kỷ Vũ Trừng xòe tay, mỉm cười nói:
“Ta sợ gió thổi bay mất.”

Chỉ là một cánh hoa thôi mà... Nhân viên kiểm nghiệm dùng nhíp nhẹ nhàng kẹp lên, đưa đến gần mắt quan sát.

Cánh hoa này hình dạng hoàn chỉnh, toàn thân màu cam hồng, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng dường như có thể cảm nhận được ma lực lưu động trong đó.

Để chắc chắn, hắn lấy thiết bị kiểm nghiệm Ma Khí ra thử một lần.

Kết quả khiến hắn trố mắt kinh ngạc.

Kim đồng hồ trên thiết bị đo Ma Khí xoay hơn nửa vòng! Gần bằng một nửa viên ác ma tròng mắt hoàn chỉnh!

“Xin hỏi, thứ này các ngươi lấy được từ đâu vậy?” Nhân viên kiểm nghiệm nở nụ cười thân thiện — đây là lần thứ hai hôm nay hắn lộ ra vẻ mặt nịnh nọt như thế.

Kỷ Vũ Trừng còn chưa kịp trả lời thì mũ choàng khẽ rung, tai nhọn của hắn động đậy.

Hắn nghe thấy…

Âm thanh của ma vật — lộn xộn, chen chúc, ít nhất phải mấy chục con!

Chuyện này là không thể!

Mao Chức Tiểu Trấn đã bố trí kết giới ma vật ở nhiều nơi để bảo vệ an toàn, tiếng ma vật tuyệt đối không thể vang lên gần đến vậy!

Trong lòng hắn trào lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

“Xin lỗi, ta chợt nhớ ra có việc, sẽ quay lại sau.” Hắn thu cánh hoa về, kéo tay Shelly xoay người chạy đi.

Nhân viên kiểm nghiệm đau lòng muốn chết với lượng ma lực đó, hắn hoàn toàn có thể ăn một khoản hoa hồng lớn. Bây giờ thì chỉ còn biết nhìn “con vịt chín” bay đi.

Có người đang xếp hàng phía sau hỏi:
“Cánh hoa đó thật sự đáng giá đến vậy sao?”

“Ừ, ít nhất cũng đáng giá bằng trăm đóa tuyết liên ngươi mang theo.” Hắn cầm thiết bị thử tuyết liên, kim đồng hồ lắc lư một chút, hầu như không nhúc nhích.

^

“Shelly, lát nữa dù có thấy gì cũng không được sợ.” Kỷ Vũ Trừng dặn dò cậu bé đang lạch bạch chạy theo sau lưng mình.

Để đề phòng, hắn lại lấy Tiên Đế ra, nhét vào trong túi áo của Shelly:
“Cho hoa tinh linh bảo vệ ngươi.”

Shelly hoàn toàn tin tưởng Kỷ Vũ Trừng, bất kể hắn nói gì cũng đều ngoan ngoãn gật đầu, còn đưa tay sờ nhẹ Tiên Đế.

Âm thanh ma vật càng lúc càng gần, Kỷ Vũ Trừng dừng lại ở một ngõ hẹp sâu hút, sắc mặt nghiêm trọng bước vào.

Sau lưng hắn, bảy tên lưu manh từng theo dõi ở lối kiểm nghiệm cũng lần lượt xuất hiện, lặng lẽ chia nhau ra chặn đầu chặn đuôi, trên mặt là nụ cười đầy toan tính.

“Đầu to, không ngờ chúng lại tự dâng lên, đúng là không phí công canh.” Một tên tóc kiểu Mohican lên tiếng.

Tên được gọi là “đầu to” thở dài một tiếng, chỉ tay sang bên kia:
“Ngươi dẫn mấy đứa vòng sang bên kia, bọc hậu đánh ập vào, hôm nay kiếm to rồi.”

Kỷ Vũ Trừng đang tập trung tìm nguồn phát ra tiếng ma vật nên không nhận ra phía sau đã có “chuột” bám theo.

“Có người tới, nhường đường đi một chút.” Shelly nhẹ giọng nhắc.

Kỷ Vũ Trừng thu tầm mắt lại, nhìn Shelly một cái với biểu cảm phức tạp.

Đứa nhỏ này đúng là quá ngây thơ, thật nghĩ đó chỉ là người qua đường sao? Không nhìn ra rõ ràng hai bên là mai phục à?

Xem ra còn phải dạy cậu kiến thức phổ thông về nhân loại rất nhiều.

Kỷ Vũ Trừng gắt gỏng nói:
“Đúng vậy, ngươi nhớ kỹ sau này phải né ra trước.”

“Dạ.” Shelly gật đầu, thật sự nghiêm túc đứng né sang một bên.

“Tiên Đế, ngươi ở quê nhà từng đánh nhau với người khác chưa?” Kỷ Vũ Trừng cắn môi dưới, nhặt nửa thanh gậy gỗ từ dưới đất lên, siết chặt trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn đám người đang áp sát.

Tiểu hoa yêu cười khúc khích trả lời:
“Đương nhiên rồi.”

“Vậy thì tốt.” Kỷ Vũ Trừng bước ra giữa lối hẻm, dặn dò:
“Shelly quay mặt vào, không được nhìn lén. Tiên Đế, bảo vệ cậu ấy. Ta gọi thì hẵng ra giúp.”

Sau đó hắn ngẩng đầu, mặt nở nụ cười chói mắt, lớn tiếng giễu cợt:
“Xin lỗi, bất kể các ngươi hôm nay định làm gì, e là phải tiếc nuối mà về thôi.”

Đám lưu manh thấy hắn gầy yếu mà dám ngông cuồng như vậy thì nhìn nhau cười khẩy, không thèm nhiều lời, bắt đầu ra tay.

Lúc này điều quan trọng nhất chính là — bảo vệ bản thân.

Kỷ Vũ Trừng vốn chẳng định đối đầu trực diện, chỉ tận dụng sự linh hoạt vốn có của tinh linh để né tránh, cố ý dẫn nắm đấm của đám lưu manh đánh trúng đồng bọn.

Ban đầu kế sách rất thành công, bọn chúng ẩu đả lẫn nhau, loạn như ong vỡ tổ.

Nhưng chẳng mấy chốc tên đầu to đã nhận ra mưu kế, bắt đầu chỉ huy đồng bọn hợp vây hắn.

Mồ hôi chảy ròng ròng, tay dính đầy than đen, Kỷ Vũ Trừng thở dốc, chuẩn bị gọi Tiên Đế ra ứng chiến.

Chưa kịp mở miệng, từ trên trời bỗng nhiên rơi xuống một cặp cầu lông trắng như tuyết mở ra miệng đầy răng nhọn  nhào vào đám lưu manh khiến chúng rú lên thảm thiết, vắt chân chạy bán sống bán chết khỏi hẻm tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play