Edit Ngọc Trúc
Kỷ Vũ Trừng vừa đặt tay lên thân cây mẫu thụ, trong lòng liền dâng lên một cảm giác tin tưởng và xúc động không tên, hắn từ từ nhắm mắt lại.
Ban đầu còn lo mẫu thụ sẽ phát hiện linh hồn mình đến từ thế giới khác, nhưng ngay khoảnh khắc này, hắn biết mình đã thật sự được chấp nhận, liền thả lỏng hoàn toàn.
Trong chốc lát, từng tầng từng lớp nhánh cây quấn lấy hắn, Kỷ Vũ Trừng nghe rất rõ âm thanh gió lùa qua tán cây, nghe nói đó chính là lời chúc phúc của mẫu thụ.
Khi những cành cây đều lùi xuống, giọng mẫu thụ lại vang lên trong đầu hắn: “Vũ Trừng, đến xem lễ vật của ngươi.”
Cảm giác được cách xưng hô thay đổi, Kỷ Vũ Trừng khẽ vuốt mái tóc dài, cảm giác mái tóc thẳng mượt óng ánh thật ra cũng không tệ, chất tóc tốt như vậy mà cắt đi thì thật đáng tiếc.
Đến khi hắn xoay người nhìn thấy món quà phía sau, vẻ mặt suýt nữa thì đóng băng.
Lễ vật mà mẫu thụ tặng hắn, nhìn bề ngoài chẳng khác nào một căn nhà gỗ khổng lồ chiếm diện tích mấy chục mét vuông, cao đến ba bốn mét!
Nuốt một ngụm nước bọt, Kỷ Vũ Trừng mở miệng xác nhận: “Mẫu thụ, lễ vật của ta là một căn nhà cây?”
Dù nguyên bản căn phòng kia ánh sáng kém, cầu thang thì cụt ngủn, nhưng hắn thật sự chưa từng nghĩ sẽ nhận được một căn nhà mới làm lễ vật thành niên. Đây là thời điểm nào mà lại có kiểu tặng quà như vậy? Quá lãng phí rồi!
“Ngươi vào xem sẽ biết.” Mẫu thụ không trả lời, chỉ vươn một nhánh cây nhẹ nhàng đẩy hắn đi tới trước.
Kỷ Vũ Trừng thẳng lưng bước về phía trước, đẩy cánh cửa gỗ ra.
Cảnh tượng bên trong khiến hắn hít một hơi lạnh. Tuy nhìn từ ngoài vào không có gì bắt mắt, nhưng nội thất bên trong lại y như căn phòng nghỉ trong trạm chuyển tiếp ở thế giới trước khi hắn xuyên qua!
Trang thiết bị công nghệ cao trong phòng hoàn toàn không hợp với khu rừng rậm hoang sơ này, nhưng đối với một người từng làm nhà thiết kế trò chơi như hắn thì đây là món quà tuyệt vời nhất!
Màn hình quang não trên bàn hiện đang trong trạng thái tắt máy.
Hắn tiến lên thử khởi động, trên màn hình hiện dòng chữ: “Ma lực không đủ.”
Xem ra thiết bị vốn hoạt động nhờ điện năng cũng đã thích ứng với nơi này, chuyển thành cần tiêu hao ma lực.
Đối với sự thay đổi này Kỷ Vũ Trừng vô cùng hài lòng, nếu không hắn thật sự sẽ phải nghiên cứu cách xây dựng nhà máy điện trong thế giới pháp thuật này, chắc chắn sẽ khóc đến mười vạn lần.
Thành thật mà nói, hắn rất tệ môn vật lý, nếu phải bắt đầu lại từ đầu, đống thiết bị này chỉ sợ đều biến thành đống sắt vụn.
Ở cạnh những thiết bị điện tử yêu dấu, quanh hắn tràn đầy hơi thở hạnh phúc.
Hắn bắt đầu kiểm tra từng thiết bị trong phòng, phát hiện ngoại trừ quang não, các thiết bị còn lại đều là bảo vật hiếm có.
Đừng nhìn chúng bề ngoài mộc mạc đơn sơ, nhưng nhãn hiệu dán bên trên lại là: “Đài rèn vũ khí”, “Đài may trang phục”, “Cơ chế buôn bán bách hóa”, “Máy in 3D”, và đặc biệt nhất là — “Đài chế tác Ma Khí”! Cái nào cũng cực kỳ thực dụng!
Ở Mao Chức Tiểu Trấn, chỉ cần dính dáng đến Ma Khí thì giá đều lên đến bốn con số!
Phải biết nơi này giá cả cực kỳ rẻ, chỉ cần mười đồng vàng là có thể mua được một con dê rừng có chứa ma lực rồi!
Đáng tiếc là tất cả thiết bị đều báo “ma lực không đủ”, xem ra để vận hành được cả khu nhà này, việc đầu tiên chính là tích trữ ma lực.
Hắn lục lọi quanh phòng, còn tìm thấy một quyển sách tranh đóng bìa gỗ rắn chắc, một quyển Thế Giới Đồ Giám, và một bình nhỏ làm từ gỗ có nhãn viết tay: [ Ma dược câu thông ].
Vừa mở sách ra, toàn bộ căn phòng trước mắt đột ngột bị hút vào trong tranh, biến thành minh hoạ trang đầu tiên.
Dù có chút hoảng loạn, Kỷ Vũ Trừng vẫn nghiêm túc đọc kỹ mấy trang xuất hiện sau đó, chắt lọc được thông tin hữu ích.
Trước tiên, căn phòng yêu dấu của hắn không biến mất, mà chỉ được thu vào sách tranh, có thể tuỳ thời mở ra.
Thế Giới Đồ Giám đã trói định với hắn, không thể bị đánh rơi hay phá hỏng, có thể mang theo bên mình.
Cách để lấy được ma lực có hai loại:
Lần đầu tiên thu thập ma vật, sẽ nhận được lượng ma lực không nhất định.
Khi hắn tiêu thụ các loại thực phẩm chứa ma lực, cũng sẽ tự động chuyển hoá thành ma lực cho Thế Giới Đồ Giám.
Kịch bản của cuốn sách tranh này không qua mắt được hắn — quy tắc sử dụng chẳng khác gì hệ thống thành tựu trong trò chơi, đúng chuẩn kiểu khiến người ta nghiện!
Nhưng nghĩ đến trong đó có nhiều thiết bị có thể cải thiện cuộc sống của mình như vậy, Kỷ Vũ Trừng lại vui vẻ mà tiếp nhận.
Nghĩ đến tương lai tươi sáng, hắn bốc lên ý chí chiến đấu, đôi mắt xanh lục đậm ánh lên vẻ kiên định. Hàng lông mi vàng óng khẽ lay động theo nhịp chớp mắt, phơi bày tâm trạng cực tốt của hắn.
“Vũ Trừng, hãy uống hết ma dược đi, đó là món quà ta chuẩn bị cho ngươi. Còn lại chỉ là phần tặng thêm.” Thấy hắn bắt đầu đờ người ra, mẫu thụ lên tiếng nhắc nhở.
Hắn “a” một tiếng, ngoan ngoãn mở nắp bình, chất lỏng trong suốt bên trong có mùi như hỗn hợp giữa lá cây, cánh hoa và nước mưa — đúng là hương hắn thích.
Không chút do dự, hắn ngửa đầu uống cạn.
Hắn chép chép miệng, cảm giác chẳng khác gì uống nước lọc.
May mà ma dược thật sự có hiệu quả, uống xong liền nghe thấy một âm thanh lạ, tai nhọn hơi run lên theo phản xạ.
Tiếng nói lí nhí, nhanh nhẹn truyền xuống từ trên cây: “Eva, ta giờ có thể xuống tìm con trai ngươi chưa?”
Chưa kịp ngẩng đầu tìm nơi phát ra âm thanh, Kỷ Vũ Trừng đã cảm thấy trên đầu đau nhói như bị ai đó véo một cái.
Ngay sau đó, trước mặt xuất hiện một tiểu hoa yêu chỉ lớn bằng bàn tay, trên mặt là nụ cười tò mò ngây ngô, cảm xúc cực kỳ hưng phấn.
Nàng mặc váy áo được kết từ cánh hoa, sau lưng là đôi cánh bướm trong suốt đang đập phành phạch.
“Eva?” Hắn xoa xoa da đầu bị nắm đau, quay đầu nhìn mẫu thụ, vẻ mặt đầy hứng thú.
Trầm mặc một lúc, mẫu thụ không trả lời, mà nói với Kỷ Vũ Trừng đoạn lời dài nhất từ trước đến nay.
“Tiên Đế là tiểu hoa yêu đã chạy thoát từ Ma Khích trong cơn lốc lớn trước đây, giúp ta chữa trị cành khô bị gió quật gãy.
Sau đó ta giữ nàng lại. Giờ ngươi đã có thể giao tiếp với ma vật, hãy dẫn nàng đi dạo khắp rừng nghe tùng, và bảo vệ thật tốt cho nàng.”
Lốc lớn sao... Thính Tùng Lâm vốn tươi tốt, thông gió rất tốt, rất hiếm khi gặp gió lớn.
Nếu không nhớ lầm thì thứ duy nhất có thể gây thương tổn đến căn cơ mẫu thụ, chính là cơn lốc ma pháp do Ma Khích mở ra mười năm trước. Mẫu thụ, ngươi chứa chấp ma vật cũng lâu thật rồi.
Nhưng mẫu thụ rất khó mới có một yêu cầu như vậy, Kỷ Vũ Trừng cũng không muốn làm nàng thất vọng.
Hắn bế Tiên Đế vào túi vải bố, bằng hành động thực tế thể hiện rõ lập trường của mình.
Ở thánh địa nấn ná quá lâu, lúc Kỷ Vũ Trừng trở lại quảng trường thính tùng thì đội săn thú cũng vừa kịp quay về.
Tiếng ồn ào vang lên phía trước, Tiên Đế len lén thò đầu ra khỏi túi hắn, đôi mắt lấp lánh nhìn về hướng náo nhiệt bên kia.
“Vũ Trừng, mau tới đây! Ta giúp ngươi nhận chiến lợi phẩm! Đúng như ngươi nói đó, hôm nay không có ma thỏ!” Shelly hớn hở vẫy gọi, giọng lanh lảnh vang xa.
Mấy tinh linh khác thấy hắn tới cũng vui vẻ mỉm cười, ánh mắt đầy thân thiết.
“Sao ngươi vui dữ vậy?” Kỷ Vũ Trừng vừa cười vừa đi qua, để phòng bất trắc nên một tay vẫn giữ chặt túi, che kín Tiên Đế.
“Ta nói cho ngươi biết! Đội trưởng Rodney bắt gặp hai con trâu rừng đánh nhau đến lưỡng bại câu thương! Nhặt được của hời đó, ngươi có tưởng tượng nổi không!” Shelly phấn khích vừa nhảy vừa reo.
Tinh linh vốn ăn uống đơn giản, rau quả chiếm phần lớn khẩu phần, rất ít khi dùng thịt. Loại trâu rừng này tuy không có ma lực, nhưng vì sống sót trong thế giới đầy rẫy ma vật nên thân thể cường tráng dị thường, so với voi mà hắn từng thấy còn lực lưỡng hơn.
Hai con đánh nhau một trận, thân hình như hai khối núi thịt va chạm, không có ma khí bảo quản, cả trăm tinh linh cũng khó mà xử lý hết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kỷ Vũ Trừng sáng rỡ, bước nhanh tới gần hỏi Rodney đang đeo cung: “Đội trưởng, mấy con trâu này có định mang tới Mao Chức Tiểu Trấn bán không?”
Rodney thân hình cao lớn rắn rỏi, ngũ quan sắc nét, tiếc rằng một vết sẹo dài kéo từ trán xuống má khiến gương mặt hắn trông có phần dữ tợn, không giống những tinh linh khác xinh đẹp mảnh mai.
Nhưng cũng nhờ vậy mà khi che kín tai và tóc vàng, người ngoài sẽ không nghĩ hắn là tinh linh. Trong trấn có không ít người thường xuyên giao thiệp với hắn.
Rodney cười sang sảng: “Vũ Trừng định mua gì sao? Cứ viết ra danh sách, ta giúp ngươi mang về.”
Nghe vậy, Kỷ Vũ Trừng khẽ cong môi cười, lắc đầu: “Ta muốn nhờ ngươi đưa ta cùng đi vào trấn.”
Rodney lập tức nhíu mày, không đồng tình: “Tốt nhất đừng nên, nhân loại vẫn còn phân biệt chủng tộc.”
“Vậy thì đợi đến khi ngươi chuẩn bị rời đi gọi ta một tiếng. Nếu lúc đó ngươi còn nhìn ra ta là tinh linh, ta liền không đi.”
Chuyện như mua nhung vải may đồ lót, hắn thật sự ngại nói ra.
Huống hồ việc khám phá bản đồ mới luôn là một trong những điều thú vị nhất trong trò chơi, hắn không muốn bỏ lỡ.
Có lẽ Rodney nghĩ hắn chỉ là đứa trẻ nói chơi, chẳng mấy để tâm, liền thuận miệng đồng ý.
Kỷ Vũ Trừng còn định nhìn thử xem mấy con mồi hôm nay có con nào lọt vào “sách tranh” hay không, nhưng bàn tay phải bỗng đau nhói, tiếng phản kháng của Tiên Đế cũng mỗi lúc một lớn, đủ để hắn nhận ra tình hình không ổn.
Chào Rodney xong, hắn kéo Shelly chạy một mạch về chỗ ở.
Vừa về tới nơi, Tiên Đế lập tức thoát khỏi túi, đập cánh bay vọt ra, khuôn mặt nhỏ đầy phẫn nộ.
Quả nhiên, ma vật nào cũng có tính cách riêng, mặc kệ bề ngoài đáng yêu thế nào cũng không thể lơ là. Kỷ Vũ Trừng âm thầm ghi nhớ trong lòng.
“Dựa vào cái gì không giới thiệu ta với mọi người! Eva đâu có dặn ngươi như vậy!” Tiên Đế giận lắm.
“Giới thiệu từ từ, đừng có sốt ruột.”
“……”
Shelly nhìn bạn tốt cùng tiểu tinh linh cãi nhau, tim cứ đập liên hồi. Đây là lần thứ hai hắn thấy cảnh tượng kịch liệt thế này!
Tinh linh đều rất hòa thuận, luôn giữ nguyên tắc “vì mọi người”, rất ít có mâu thuẫn.
Ví như lúc nãy Rodney hỏi Kỷ Vũ Trừng cần gì, hoàn toàn không nhắc tới chuyện tiền nong.
Tinh linh của cải đều quy về Rodney, ai cũng ăn chung nồi.
Cho nên Shelly bị mở rộng tầm mắt, thì ra giữa tinh linh với tinh linh cũng có thể căng thẳng như thế, thật là kích thích!
Dù vậy, hắn là tế ti thì không thể chỉ đứng xem, thấy tiểu tinh linh sắp khóc rồi, Shelly vội vàng can thiệp, dè dặt hỏi: “Vũ Trừng, vừa rồi vì sao không để tiểu tinh linh gặp mọi người? Đây là hài tử mới sinh của mẫu thụ phải không?”
Nghe câu này, cả Kỷ Vũ Trừng và Tiên Đế đều sững sờ, không ngờ lại có thể suy luận ra đáp án kiểu đó.
Kỷ Vũ Trừng đưa ngón trỏ đặt trước môi ra hiệu cho Tiên Đế im lặng, sau đó quay đầu nhìn Shelly, thử hỏi: “Ngươi nói nàng là tiểu tinh linh?”
Shelly đưa tay đón lấy tiểu hoa yêu, mắt to nhìn kỹ một lúc lâu rồi ngẩng đầu hỏi lại: “Không lẽ nên gọi là hoa tinh linh? Mặc váy cánh hoa, nhìn thật xinh.”
Nếu Shelly có thể nghĩ vậy, thì chắc các tinh linh khác cũng thế.
Kỷ Vũ Trừng thấy yên tâm hơn hẳn, đối diện với câu hỏi của tế ti, hắn bày ra vẻ mặt đầy tin tưởng: “Đúng! Đây là hoa tinh linh mới sinh của mẫu thụ, tên là Tiên Đế.”
Tiên Đế siết chặt nắm tay, định phản bác rằng mình không phải con Eva sinh ra. Nhưng vừa quay đầu lại, thấy nụ cười của Kỷ Vũ Trừng — tuy môi cười nhưng ánh mắt không — trong lòng chợt lạnh, giật mình ngã ngồi lên tay Shelly, im thin thít.
“Ngươi xem nàng thích ngươi biết bao, dẫn nàng đi chơi một lát đi. Ta còn có việc, cáo từ trước.” Kỷ Vũ Trừng dặn dò Shelly, rồi quay lưng đi vào rừng sâu.
Kiếp trước do công việc yêu cầu, hắn học được không ít kiến thức ngoài chuyên môn. Bao gồm cả cách biến một công tử ngạo mạn thành kẻ yếu đuối đáng thương.