Gây ra chuyện như vậy, giáo viên chủ nhiệm đành phải tạm thời nhờ giáo viên bộ môn đến lớp ổn định tình hình trước, còn mình thì dẫn mấy học sinh gây rối về văn phòng.
Lục Ứng Trì đút tay vào túi quần đi sau cùng, trông thì có vẻ không coi ai ra gì, nhưng thực ra mắt cậu đảo lia lịa, đang suy nghĩ xem trốn đường nào thì nhanh hơn, bởi vì giáo viên vừa gọi điện cho Kiều Ngô ngay trước mặt cậu đây này.
Đến họp phụ huynh cho con nít, kết quả giờ lại thành bị gọi phụ huynh cho chính mình.
Ngọn lửa trong lòng chưa kịp nguội, giờ lại dâng lên cảm giác xấu hổ mãnh liệt.
Chậc.
Hai chân dài bước tới vài bước, cậu định dùng cách giải quyết trực tiếp như trước kia để thương lượng nên móc ra một tấm thẻ: “Cô giáo, tôi chính là phụ huynh của Lục Ninh, cô cứ nói thẳng xem cần bồi thường bao nhiêu tiền là được.”
Vừa nghe đến tiền bồi thường, mấy vị phụ huynh khác đã lập tức giật bắn người như phản xạ có điều kiện: “Không cần tiền! Không cần tiền!”
Tiền còn chưa kịp cầm ấm tay, thư luật sư của người ta đã gửi đến rồi đấy.
Lục Ứng Trì: “?”
Không cần tiền, đầu óc có vấn đề à?
Cậu đứng ngoài cửa văn phòng, sống chết không chịu bước vào. Nếu không thì chẳng phải là thật sự bị mời phụ huynh rồi sao? Thế thì còn mặt mũi gì nữa?!
“Tôi nói trước, xin lỗi thì tôi sẽ không xin lỗi đâu.” Cậu kẹp thẻ giữa ngón tay, dáng vẻ bất cần, “Muốn trách thì trách mấy người không biết dạy con, nhỏ như vậy mà cái miệng đã bẩn thỉu như thế, nếu mấy người không có thời gian dạy, vậy thì tôi bất đắc dĩ mà thay mấy người dạy giùm, cũng không cần cảm ơn tôi đâu.”
“Còn tiền, muốn thì lấy, không lấy thì sau này đừng có tìm tôi nữa, ông đây không có nhiều kiên nhẫn mà…”
Chưa nói hết câu, cậu đã cảm thấy bắp chân mình bị ai đó đá một cú.
“Mẹ kiếp!” Lục Ứng Trì giận dữ quay đầu lại, “Ai đấy?!”
“Tôi.” Kiều Ngô khoanh tay trước ngực, làm bộ muốn đá tiếp, “Cút vào trong.”
Từ nhà họ Lục đến đây ít nhất cũng mất một tiếng, Lục Ứng Trì tính xử lý cho nhanh rồi chuồn, mới vài phút trôi qua, chắc cũng chỉ vừa đủ để Kiều Ngôn đi từ cổng trường vào thôi.
Thế là cậu lập tức quên mất cú đá kia, thấy cô hành động thì vô thức nhường đường: “Sao chị đến nhanh thế?!”
Kiều Ngô chẳng buồn trả lời, cô bước vào văn phòng, liếc qua một vòng rồi bật cười: “Toàn người quen đây mà.”
Mấy phụ huynh bị tố cáo: “…”
“Cô Kiều, thật ra cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, vốn dĩ không cần phải làm phiền cô tới đây.” Những phụ huynh đó đều sợ đến mức không dám thở mạnh.
Chỉ là người bình thường, sau khi đã chứng kiến thủ đoạn của Kiều Ngô, còn ai dám chống đối nữa.
“Chẳng qua là mấy đứa trẻ xảy ra chút xung đột nhỏ, tiền nong không quan trọng, hôm nay mọi người đều có mặt, chi bằng để tụi nhỏ bắt tay làm hòa, sau này chung sống hòa thuận, dù sao cũng còn phải học cùng lớp hơn một năm nữa, làm bạn chẳng phải tốt hơn sao.”
Nghe nói nhà giàu thường mua bảo hiểm thân thể mấy chục triệu, lỡ sau này lại xảy ra chuyện gì, trầy xước hay va chạm gì đó, người ta có tiền bồi thường chứ họ thì không đâu.
Huống hồ nếu thật sự tạo được mối quan hệ, chút quà cáp nhỏ của người ta cũng đủ cho họ hưởng cả năm rồi.
Vừa nói, mấy vị phụ huynh vừa vội vàng thúc giục con mình xin lỗi Lục Ninh.
Cảnh tượng như thế này, Lục Ứng Trì đã thấy nhiều rồi, trong mắt cậu, thái độ này của người khác mới là bình thường.
Cậu hài lòng kéo ghế ra ngồi xuống, định tỏ ra oai phong một chút, ai ngờ mông còn chưa kịp chạm ghế thì chiếc ghế đã bị một bàn tay thon thả kéo mất, nếu không phải cậu phản ứng nhanh mà bám được vào bàn làm việc thì đã ngã xuống đất rồi.
Cậu trừng mắt nhìn thủ phạm: “Muốn chết à?!”
“Đứng yên.” Kiều Ngô kéo ghế ngồi xuống, “Chưa từng bị mời phụ huynh à? Có biết quy củ không?”
Lục Ứng Trì còn muốn hỏi.
Chưa từng làm quản gia à? Rốt cuộc ai mới là thiếu gia? Chị có biết quy củ không?!
Lục Ứng Trì biết ngay, Kiều Ngô chắc chắn sẽ được voi đòi tiên!
Khoan đã, lần trước trên du thuyền rõ ràng không phải là lỗi của cậu, vậy mà Kiều Ngô vẫn dội cả ly rượu lên người cậu đấy thôi.
Lần này chẳng lẽ cũng lại bắt chước như vậy, tát cậu trước mặt bao nhiêu người à?!
Lục Ứng Trì lập tức lùi ra xa như muốn cách xa cô cả vạn dặm, cậu vội vàng cảnh báo trước: “Tôi nói cho chị biết, lần này nếu chị dám động tay với tôi, tôi nhất định sẽ đánh trả!”
Ai ngờ sau khi ngồi xuống, Kiều Ngô lập tức quay ghế về phía mấy vị phụ huynh mà chẳng thèm liếc cậu một cái: “Lục Ninh, lại đây.”
Lúc này, mỗi bước chân Lục Ninh đi đều như giẫm trên mây, hơi lạnh từ điều hòa thổi vù vù vào trán khiến đầu cô ong ong, cô vừa đi vừa gãi đầu.
Sao mình còn chưa đánh nhau với Lục Ứng Trì, mà giờ lại cùng nhau ra tay với người khác vậy? Còn bị mời phụ huynh chung nữa.
Trời ơi!
Sau đó Lục Ninh bị ai đó nhẹ nhàng kéo một cái, hơi thở ấm nóng phả bên tai cô cùng giọng nói rất nhẹ nhàng: “Em muốn nghe họ xin lỗi không? Còn muốn làm bạn với họ không?”
Lục Ninh cứng đờ cả sống lưng.
Nói thì nói, dựa gần thế làm gì!
Cứ như thân thiết lắm vậy!
Kiều Ngô không nghe được câu trả lời, cô kéo dài âm cuối: “Hửm?”
Lục Ninh rút tay lại rồi cụp mắt xuống: “Ai thèm làm bạn với họ.”
“Vậy thì khỏi.” Kiều Ngô xoa đầu cô bé, cô nhìn sang mấy vị phụ huynh kia, “Khỏi cần khỏi cần, hết lần này đến lần khác thì phiền phức lắm, chúng tôi không có sở thích dạy con thay người khác, các vị không muốn dạy, sau này sẽ có người thay các vị dạy. Nếu không có gì nữa thì đừng làm mất thời gian của giáo viên.”
Mặt mấy phụ huynh lúc xanh lúc trắng, nhưng cũng không thể mặt dày mà bám riết nữa nên họ đành kéo con mình rời đi.
Giáo viên chủ nhiệm có chút khó xử, cô khuyên nhủ: “Cô Kiều, tuy lần này đúng là bên họ có lỗi trước, nhưng có một điểm họ nói cũng đúng, các em ấy còn phải học chung hơn một năm nữa, thái độ của cô và Lục Ninh như vậy có thể sẽ gây bất lợi cho việc hòa nhập của Lục Ninh với bạn bè trong lớp.”
Hiện giờ mọi người đều biết gia thế của Lục Ninh không tầm thường, ra đường có tài xế, vệ sĩ hộ tống, bản thân đã tạo khoảng cách rồi, giờ cô Kiều lại nói chuyện như thế, sau này sẽ khiến các học sinh khác sợ Lục Ninh mất.
“Lục Ninh vốn dĩ đã hơi khó hòa nhập với bạn bè trong lớp rồi.” Giáo viên chỉ nói đến thế.
Lục Ninh nắm chặt ngón tay, cô lạnh lùng nói: “Thì sao, em không cần bạn, là em đơn phương cô lập bọn họ!”
Người dũng cảm độc lập, không cần bạn bè.
“Xùy.” Lục Ứng Trì cười khẩy, “Miệng còn cứng hơn ngỗng.”
Lục Ninh trừng mắt nhìn Lục Ứng Trì: “Chú có bạn bè, bạn bè tiêu tiền của chú, ở biệt thự của chú, lái du thuyền của chú, chú giỏi thật đấy.”
Lục Ứng Trì bị chọc trúng chỗ đau, cậu siết nắm tay đến răng rắc: “Bây giờ cứng miệng rồi à, dám cãi lại ông đây hả, vừa rồi trốn đi đâu thế?”
Kiều Ngô đứng dậy bước đến giữa hai người, cô bất đắc dĩ hỏi: “Muốn tôi dựng sàn đấu cho hai người đánh nhau một trận không? Có biết đây là hoàn cảnh gì không vậy?”
Hai người cùng quay đầu sang hai bên, cùng hừ mạnh một tiếng.
Kiều Ngô đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cô nghiêng người nhìn giáo viên rồi dịu dàng nói:
“Cô giáo hiểu lầm rồi. Nếu vì tôi tìm luật sư cho Lục Ninh, để bọn họ phải chịu trách nhiệm và xin lỗi cho lỗi lầm của mình mà khiến họ sợ bị cô lập, thì đó cũng là lỗi của họ, liên quan gì đến thái độ của Lục Ninh chứ? Tại sao Lục Ninh lại cần những người bạn như vậy?”
“Tìm luật sư thì sao chứ?” Thật ra Lục Ứng Trì cũng thấy chuyện tìm luật sư rất phiền phức, “Tìm luật sư là để bảo vệ bọn họ đó. Đắc tội với tôi mà không có luật sư, tôi nhất định xử chết họ!”
Nói xong, cậu còn cố ý liếc nhìn Kiều Ngô một cái, toàn thân đều là sự đe dọa.
Đáng tiếc là hôm nay Kiều Ngô không thèm liếc nhìn cậu lấy một lần, thế là cậu lại bực bội quay mặt sang chỗ khác.
Giáo viên chủ nhiệm: “……”
Cái nhà này toàn kiểu người gì vậy?
Giáo viên nói: “Nhưng bọn trẻ còn nhỏ, dễ bị người khác dẫn dắt sai đường. Tôi chỉ lo Lục Ninh sẽ bị cô lập trong lớp thôi.”
“Không sao.” Kiều Ngô thản nhiên lắc đầu, “Cả thế giới bao nhiêu người, lớp cô có mấy đứa? Nếu Lục Ninh không thích, chúng tôi đổi trường cho em ấy là được, sớm muộn cũng sẽ gặp được những người bạn mà em ấy thích.”
Lục Ninh bỗng ngẩng đầu lên.
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng không ngờ Kiều Ngô lại nói câu này một cách tự nhiên như vậy.
Đổi trường đâu phải chuyện nhỏ?
À, nhà Lục Ninh có tiền.
“Đổi trường không phải để chơi, thành tích học tập của Lục Ninh vốn đã kém.” Cô không nhịn được mà lấy bảng điểm ra, “Cô chiều em ấy thế này, sẽ làm hư em ấy mất.”
Lục Ninh hơi khó xử.
Chiều hư?
Cô giáo có biết mỗi sáng Kiều Ngô ép mình thế nào để đến trường không?
Kiều Ngô chợt bật cười, nhưng giáo viên lại cảm thấy ánh mắt Kiều ngô chẳng hề có ý cười, thậm chí, khí thế còn mạnh hơn nữa.
“Cô giáo, tôi không cho rằng việc để Lục Ninh tránh xa những đứa trẻ có tam quan lệch lạc sẽ làm hư em ấy.” Cô nói, “Ngược lại, tôi lại cảm thấy Lục Ninh có lẽ không phù hợp học cùng cô.”
Cô đưa tay nhận lại mấy thứ đó:
“Cảm ơn cô đã dạy dỗ hơn một năm qua. Để không làm mất thời gian của cô, chúng tôi xin phép đi trước.”
Ra khỏi văn phòng rồi, Lục Ninh vẫn cảm thấy không chân thật.
Cô thật sự không thích ngôi trường này, lại càng không thích mấy bạn học đó.
Nhưng vì không muốn làm phiền ông nội, vì muốn độc lập, nên cô giấu hết mọi chuyện trong lòng, và mọi thứ cũng đã thành thói quen. Cô cứ nghĩ sẽ tiếp tục như vậy mãi.
Không ngờ Kiều Ngô lại nói muốn đổi trường cho cô.
Thấy Kiều Ngô cúi đầu xem bảng điểm, cô hỏi:
“Tôi đứng cuối lớp, mà chị còn cho tôi chuyển trường chơi à?”
“Cuối lớp?” Lục Ứng Trì giật lấy bảng điểm, cậu xem tới xem lui mấy lần mà không dám tin vào mắt mình, rất muốn mở đầu cô bé ra xem bên trong chứa gì, “Cháu thật sự là con người sao? Điểm số này là người có IQ bình thường có thể thi được sao?!”
Lục Ninh kiễng chân giành lại nhưng không đủ chiều cao nên cô chỉ có thể tức giận giậm chân:
“Chú là người vì không muốn học mà nhảy lầu, còn dám chê tôi à?”
“Ông đây dù gãy chân vẫn đậu đại học đấy!”
“Đừng tưởng tôi không biết chú lén nhờ người giúp việc bổ quả óc chó để bổ não nhá!”
“Ít ra tôi còn biết ăn óc chó, cháu đến cách đó còn chẳng nghĩ ra kìa!”
Kiều Ngô đứng trước cửa xe nhìn một lúc thì thấy buồn cười:
“Tự hào vậy sao? Có cần tôi phát mỗi người một cái huân chương không?”
Lục Ninh không nói gì, thấy cửa xe mở khóa thì chui tọt vào trong.
Cô biết thành tích mình kém, đến cả Lục Ứng Trì cũng khinh thường cô, thật đáng ghét.
Nhưng Kiều Ngô hé cửa xe ra rồi cười nói:
“Trường nào cũng có người đứng cuối, không phải em thì cũng là người khác, có gì lạ đâu.”
Lục Ứng Trì nhìn Kiều Ngô như thấy ma, cậu châm chọc:
“Lúc chị dùng điểm GPA sỉ nhục tôi thì đâu có nói vậy!”
“Khác chứ.” Kiều Ngô chống khuỷu tay lên cửa xe,
“Sức khỏe và niềm vui là điều quan trọng nhất. Nếu em không muốn ở đây tiếp, chị sẽ tìm cách cho em chuyển trường. Đợi đến khi thấy phù hợp, chúng ta lại tính chuyện học hành, được không?”
Lục Ninh rất dao động, nhưng miệng lại nói:
“Phiền chết đi được.”
“Em là con út trong nhà, đây là điều nên làm. Em còn có ông nội, có chú, nếu không còn ai thì vẫn còn tôi. Em có thể nói ra nhu cầu của mình bất cứ lúc nào. Em xem, hôm nay chú còn vì nghe ai đó nói xấu em mà đứng ra bênh vực nữa đó.”
Nhắc đến chuyện này Lục Ninh lại thấy kỳ lạ, chữ “chú” đối với cô cũng thật lạ lẫm, cô ngẩng đầu nhìn Lục Ứng Trì:
“Sao chú lại ở đây?”
“Không biết nữa.” Lục Ứng Trì ngứa miệng, “Ăn trưa xong, GPS dẫn đường hại tôi đến chỗ này, ai mà ngờ cái cổng trường lại nhỏ hơn cả đuôi xe tôi chứ.”
Lục Ninh nghiến răng:
“…… Tôi trông giống người không có não đến thế à?”
“Có não thì hỏi được câu này sao?” Giọng Lục Ứng Trì khó chịu, “Chứ không lẽ tôi đến đây hóng gió?”
Lục Ninh cố nhịn cơn muốn tát cho Lục Ứng Trì một cái.
Lục Ứng Trì đến họp phụ huynh cho cô, hơn nữa còn là do Kiều Ngô gọi đến.
Nhìn tốc độ Kiều Ngô vào văn phòng, chắc chắn là cũng đến trường rồi.
“Tại sao?” Lục Ninh thấp giọng hỏi, “Tôi có bảo hai người đến đâu.”
“Vì em ấy là chú em, còn vì sao nữa.” Kiều Ngô đóng cửa xe lại, nói với Lục Ứng Trì:
“Đi thôi, lái xe về nhà ăn cơm.”
Lúc này Lục Ứng Trì cuối cùng cũng hiểu mình bị chơi rồi.
Hôm nay họp phụ huynh, chỗ đỗ xe gần cổng trường hầu như kín hết. Cậu đã tìm hết mọi chỗ, cuối cùng chỉ có thể đậu xe tận trong góc.
“Chị chơi tôi à? Chị đã đến rồi còn gọi tôi làm gì?”
Kiều Ngô nháy mắt với cậu, vẫn là câu trả lời cũ:
“Vì em là chú của em ấy.”
Lục Ứng Trì còn chưa nổi nóng thì đã nghe Kiều Ngô thở dài.
“Lục Ứng Trì, em cũng từng nói với những đứa trẻ đó…” Giọng cô rất nhẹ, không để đứa trẻ trong xe nghe được, “Em có muốn sau này cũng có người khác nói với Lục Ninh rằng họ muốn thay mặt gia đình em ấy dạy dỗ em ấy không?”
Lục Ứng Trì ngẩn ra.
Trong thế giới của cậu, chưa từng có ai nhắc đến khái niệm “gia đình” với cậu.
“Em là chú em ấy, giữa hai người không có thù oán gì, nên em có quyền biết tình trạng hiện tại của em ấy, rồi hãy quyết định có thực sự muốn cắt đứt quan hệ hay không.”
“Tôi xem camera rồi.” Kiều Ngô giơ ngón tay cái lên với cậu, mắt cô đầy vẻ tán thưởng, “Lục Ứng Trì, dáng vẻ của em hôm nay đứng ra bảo vệ em ấy, thực sự rất ngầu đấy.”
Lục Ứng Trì quen biết Kiều Ngô không phải ngày một ngày hai, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy trên gương mặt cô nở một nụ cười thật lòng, nhẹ nhàng và đầy ngưỡng mộ đến vậy.
“Bùm” một tiếng, cả người cậu như bốc cháy.
Cậu lúng túng quay đầu, cứng ngắc đi về phía chỗ đỗ xe của mình:
“Không cần chị nói.”
Về đến nhà thì cơm tối đã nấu xong, hai chú cháu hiếm hoi cùng ngồi ăn cơm với nhau, dù vẫn cách xa nhau và im lặng như gà vậy.
Lục Ứng Trì ăn rất nhanh, cậu muốn ăn xong sớm để lên phòng chơi game thì thấy mâm xoay trên bàn động đậy.
Hai người ăn uống không cầu kỳ, mỗi người ăn phần của mình, đầu bếp cũng không dùng mâm xoay. Nhưng lúc này một đĩa thịt cua đã được gỡ sẵn lại từ từ lướt tới trước mặt cậu.
“Này.” Giọng Lục Ninh từ đối diện vang lên, cô có chút ngượng ngùng, nói nhỏ như tiếng muỗi:
“Cảm ơn chú vì hôm nay.”
“Nói gì đó, lớn tiếng lên.” Lục Ứng Trì chẳng nghiêm túc gì, cậu được đà làm tới, “Chưa ăn cơm à?”
Lục Nịnh nghiến răng:
“Cháu nói cảm ơn!”
“Được.” Lục Ứng Trì giơ điện thoại lên lắc lắc, trông cậu vô cùng đắc ý,
“Tối nay chú sẽ đổi nhạc chuông báo thức thành cái này, đảm bảo ngày mai sẽ dậy đúng giờ.”
Lục Ninh đỏ mặt, cô lao qua định đập vỏ cua vào trán cậu.
Đúng lúc đó, Kiều Ngô mở cửa phòng ăn bước vào:
“Ăn bữa cơm cũng không yên, xem xong Thời sự chưa?”
“……”
Ai thèm xem Thời sự khi ăn cơm chứ!
Tôi mười tám tuổi, đâu phải tám mươi!
“Chị cầm gì vậy?” Lục Ninh hỏi.
“Quà, hôm nay hai người biểu hiện tốt.” Kiều Ngô đặt hộp quà lên bàn bên cạnh, “Muốn mở ra xem thử không?”
Một món quà cho hai người?
Cả hai lập tức lao tới xem ai giành được trước.
Nhưng khi mở hộp ra, họ lại thấy một vật to lớn, còn có hai cánh tay.
“Robot? Làm gì vậy?”
“Đồ chơi.” Kiều Ngô tươi cười đứng cạnh bật công tắc, “Nhưng hai người phải chơi chung mới được, thử xem?”
Cái đồ chơi gì ngớ ngẩn vậy.
Lục Ninh miệng chê nhưng tay vẫn rất thành thật mà đứng về một bên để đeo thiết bị.
Con trai cũng thích mấy món đồ điện tử này, hiếm khi Lục Ứng Trì chịu phối hợp mà đứng ở phía bên kia.
Trên màn hình hiện ra một dòng chữ: “Người đối diện là gì của bạn?”
“Kẻ thù.”
“Kẻ thù.”
Cùng lúc trả lời.
Robot im lặng hai giây, sau đó chầm chậm nâng hai tay.
Trong ánh mắt đầy mong đợi của hai người, nó vỗ thật mạnh vào mông mỗi người, vang lên tiếng “bốp bốp”.
“Trả lời sai!”
“???”
“!!!”
Cái quái gì vậy, đau muốn chết luôn ấy!!!
Lục Ứng Trì đỏ mặt, đây là lần đầu tiên trong đời cậu bị đánh vào mông, cậu trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ, vừa xấu hổ vừa giận dữ, một tay cậu ôm mông, một tay run rẩy chỉ vào Kiều Ngô:
“Chị… chị…”
“Thiết kế riêng cho hai đứa đó.” Kiều Ngô đi tới cửa phòng ăn, trước khi đóng cửa, cô còn nhẹ nhàng cười,
“Chuyên trị mấy đứa cứng miệng đấy.”