Lục Ứng Trì thật sự đã ghi âm lại câu “cảm ơn” mà Lục Ninh nói, còn tính toán đến mức tải cả đoạn âm thanh đó lên thư viện nhạc chuông buổi sáng.
Kiều Ngô cũng không từ chối.
Vì vậy, hôm sau, cô không cần gọi đến lần thứ hai, chưa tới ba phút đã thấy hai người họ từ trên lầu chạy xuống ầm ĩ như gà bay chó sủa, tinh thần nhìn qua cũng rất tốt.
Kiều Ngô nghĩ sau này có thể thay đổi thêm vài bài trong danh sách nhạc chuông.
Tối qua cô đã nói chuyện với ông cụ về việc muốn chuyển trường cho Lục Ninh, bên đó cũng nói để cô quyết định. Thế nên mấy hôm chọn trường này, Kiều Ngô không bắt ép Lục Ninh đến trường và dự định sẽ đưa cô bé đi bệnh viện một chuyến.
Vừa nghe nói phải đi gặp ông nội mình, mặt mày Lục Ninh lập tức đầy vẻ chối từ.
Dù cùng sống dưới một mái nhà, nhưng suốt bao năm qua cô ít khi gặp ông nội, không có cha mẹ làm cầu nối, cô luôn cảm thấy mình là người ngoài trong cái nhà này. Hơn nữa, trước kia ông luôn bận rộn công việc, mỗi lần gặp mặt hiếm hoi cũng toàn là lúc ông đang mắng chửi mấy chú trong nhà, không khí thì hỗn loạn. Vì vậy, Lục Ninh rất kiêng dè ông, cũng biết rõ bản thân khó mà giao tiếp được với ông.
Cô không thể tưởng tượng được nếu gặp mặt thật sự thì mình phải nói gì.
“Lục Ứng Trì còn bị ép đến mức phải nhảy lầu, em mà đứng hạng bét thì chẳng bị ép phải nhảy biển à?”
Kiều Ngô thấy buồn cười: “Nếu ông chủ thật sự bắt em nhảy biển, thì tôi nhảy trước em được không?”
“Cũng có vẻ lãng mạn phết đấy.” Lục Ứng Trì góp vui chẳng sợ lớn chuyện, “Đi đi, đừng nói chú vô tình, chú tự lái du thuyền đi vớt xác luôn cho.”
“Nếu cháu chết, người đầu tiên cháu tìm là chú đấy.” Lục Ninh khiêu khích, “Chú đừng có mà run rẩy mất mặt như lần trước.”
Hai người cứ thế mà đâm chọt nhau suốt bữa sáng, rồi lại kết thúc trong cảnh không vui vẻ gì.
Kiều Ngô cũng đã quen rồi, cãi nhau còn tốt hơn là không thèm để ý đến nhau. Cô đến nhà đón Kiều Tri Nghĩa trước, từ lâu cô đã định đưa bố đi khám tổng quát để tiện dưỡng bệnh về sau, mấy hôm nay cuối cùng cũng rảnh rỗi được chút.
Ngồi trong xe con gái, Kiều Tri Nghĩa vẫn chưa quen lắm. Trước đây Tiểu Ngô không bao giờ chịu tự lái xe, càng đừng nói là chở người khác.
Trên xe hơi yên tĩnh.
Lục Ninh không thân với ông quản gia cũ này nên không nói chuyện.
Còn Kiều Ngô thì vì nhiều năm qua không nói chuyện với cha nên trong lòng dù gần gũi nhưng vẫn cảm thấy xa lạ.
Thấy cha ngồi thẳng đơ, chắc là không được tự nhiên, cô chủ động bắt chuyện: “Nếu ở nhà thấy buồn quá thì cha có thể đi nói chuyện với ông chủ nhiều hơn.”
Kiều Tri Nghĩa hiểu rõ thân phận mình không phù hợp: “Chuyện đó đâu đến lượt cha.”
“Cha, cha theo ông chủ làm việc bao năm rồi, giờ bỏ qua quan hệ thuê mướn, chẳng lẽ đến tình bạn đơn giản cũng không có sao?”
Kiều Tri Nghĩa chưa từng nghĩ tới mấy chuyện này: “Chuyện này không hợp phép tắc.”
“Sao lại không hợp phép tắc, cha đâu có tính toán gì.” Kiều Ngô cười, “Chỉ là nói chuyện tâm sự thôi mà, cha đừng căng thẳng quá. Sau khi không còn làm việc nữa, cha cũng nên có cuộc sống riêng, thử không coi ông ấy là ông chủ đi?”
Khi làm quản gia, cha cô hoặc là ở bên mấy thiếu gia, hoặc là theo sát Lục Giang, không có thời gian riêng tư nên tự nhiên cũng không có bạn bè gì nhiều. Bây giờ về hưu rồi, ông cũng chỉ ở nhà, không biết làm gì cho khuây khỏa.
Nhà họ Lục không giống khu dân cư bình thường, không có quảng trường sinh hoạt, cũng chẳng đông người, nên nhìn thấy cha cô đơn một mình, Kiều Ngô rất xót xa.
“Hoặc là mình dọn ra ngoài sống, tìm một chỗ đông người, có quảng trường sinh hoạt.”
“Vậy công việc của con sẽ bất tiện lắm.” Kiều Tri Nghĩa không cần suy nghĩ mà đã lắc đầu, “Con đừng lo nhiều quá, cha có niềm vui của mình. Cha sẽ suy nghĩ về lời con nói, con lo cho bản thân trước đi.”
Ông lại nói: “Vừa hay hôm nay con rảnh, lát cha đưa con đi cắt kính mới nhé? Đeo cái này hoài cũng khó chịu.”
Kiều Ngô gật đầu: “Được ạ.”
Ngồi ở ghế sau với tư cách “chủ nhà”, Lục Ninh nghe hai người nói chuyện nhẹ nhàng êm ái thì trong lòng đầy khó chịu.
Cô không có cha mẹ, ông nội thì ngoài miệng nói quản lý mà lại quăng cô cho quản gia, mấy ông chú thì mong cô chết sớm để đi nhặt xác.
Kiểu nói chuyện như Kiều Ngô với cha cô ấy, cô chưa từng trải qua.
Cô nhìn góc nghiêng của Kiều Ngô khẽ mỉm cười, bỗng nhớ đến lúc bị người này xoa đầu thì ngẩn người trong chốc lát.
Tại sao cô lại cảm thấy một Kiều Ngô như bây giờ thật thu hút, khiến người ta muốn lại gần nhỉ?
Đúng là tức chết mà.
Cô đâu có thích bị người khác xoa đầu!
---
Lúc này ở bệnh viện, Lục Giang đang ngồi ngoài ban công phơi nắng, nghe thư ký nói Kiều Ngô sắp dẫn Lục Ninh tới, ông im lặng rất lâu.
“Ở bệnh viện cũng gần nửa tháng rồi.” Ông thở dài một hơi, “Mấy đứa con bất hiếu này, không đứa nào đến thăm tôi, chắc mong tôi chết sớm cho xong nhỉ.”
“Các thiếu gia đều bận việc riêng, mà sức khỏe của ông chủ cũng còn tốt mà.”
“Bận việc?” Ông cười lạnh, “Ý cậu là nửa đêm chở đám bạn nam nữ lên đảo uống rượu say bí tỉ, hay là cả ngày không làm gì tử tế, lăn lộn trong giới giải trí?”
Thư ký không dám lên tiếng.
Ánh mắt Lục Giang trầm xuống: “Tôi đối xử với chúng tệ đến vậy sao?”
Tệ đến mức Kiều Ngô muốn dẫn người tới còn phải báo trước, sợ ông không kiềm chế được cảm xúc cơ mà.
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, thư ký tiến lên mở cửa.
Lục Giang ngẩng đầu lên, ông là thấy Kiều Ngô thanh nhã, đoan trang trước, sau đó mới thấy Lục Ninh nấp phía sau cô.
Lục Giang hơi nheo mắt.
Đất nào người nấy, con cái ông đều lớn lên trong cảnh sung sướng, dù có hư hỏng thì ít nhiều vẫn mang khí chất quý tộc của dòng dõi thế gia.
Nhưng Kiều Ngô thì khác.
Tuy cũng lớn lên trong nhà họ Lục, nhưng Lục Giang biết rõ mấy năm qua cô phải cúi lưng thế nào trong chốn đời thường. Trên người cô luôn có chút dáng vẻ của kẻ tiểu nhân, tục tằn và vô dụng.
Nhưng lúc này, trong mắt ông, từng bước chân của Kiều Ngô đều ung dung, cả người toát ra vẻ thanh nhã và đoan trang.
So với cô cháu gái phản nghịch kia thì rõ ràng là Kiều Ngô chững chạc hơn vài phần.
Cứ như thể, Kiều Ngô mới là đứa trẻ thật sự được dạy dỗ và lớn lên trong nhung lụa vậy.
Trong mắt Lục Giang hiện lên chút nghi hoặc và không hài lòng.
Ông không muốn con cháu nhà họ Lục đều thành ra chẳng ra sao, đứa nào cũng vô dụng.
“Co rúm co ró như vậy còn ra cái gì.” Lục Giang nhíu mày, “Lại đây, nói xem cháu muốn học trường nào?”
Lục Ninh không còn cách nào, đành bước ra khỏi lưng Kiều Ngô, cô bị ánh mắt ông nhìn đến tê da đầu, không dám nói lời nào nên chỉ lí nhí: “Ông nội.”
Cô thật sự không hề phóng đại, đứng hạng bét trong mắt ông nội là chuyện không thể chấp nhận, trong nhà họ Lục có lẽ chỉ có chú hai Lục Tẫn Chi là bị mắng ít nhất thôi.
Thế rốt cuộc đến đây để làm gì?
Cô đã nói là không cần đổi trường mà.
Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ từ phía sau: “Là cháu.”
Lục Ninh quay đầu, thấy Kiều Ngô rất tự nhiên mà đặt hộp giữ nhiệt mà mình mang theo lên bàn, chủ động nhận phần nói chuyện: “Thưa ông chủ, là cháu cảm thấy ngôi trường đó không phù hợp với tiểu thư nhỏ, bạn học xung quanh cũng không đáng để kết giao nên muốn xin ông đổi cho em ấy sang một trường khác.”
Giọng điệu của Lục Giang dịu đi đôi chút nhưng cũng không dễ nghe hơn là bao: “Hồi đó chẳng phải chính nó đòi đi học ở đó sao?”
“Hồi ấy em ấy còn nhỏ, đâu thể đoán trước sau này sẽ gặp phải người như thế nào.” Kiều Ngô múc canh ra đưa cho Lục Giang, “Ông chủ không biết đâu, hôm qua tứ thiếu gia đến dự họp phụ huynh thay em ấy, nghe thấy chuyện em ấy bị bạn bè cô lập thì giận lắm đấy.”
Chỉ một câu nói mà chứa rất nhiều thông tin.
Lục Giang quả nhiên bị thu hút sự chú ý: “Chú tư cháu đi họp phụ huynh cho cháu thật sao?”
Chuyện con cháu trong nhà không hòa thuận là điều mình đau đầu nhất, vậy mà bây giờ thằng tư lại quan tâm đến cháu gái mình sao?
Lục Ninh gật đầu.
“Chú cháu nói gì?”
Nói gì ư?
Lục Ninh nghĩ đi nghĩ lại, chợt nhận ra ngoài lúc đánh nhau ra thì Lục Ứng Trì gần như chẳng nói được câu nào tử tế với cô cả.
Nhưng cô vẫn còn chút lương tri, cô không thể nói là Lục Ứng Trì đã đánh nhau được.
Vì vậy cô lầm bầm: “Nói đầu óc cháu có vấn đề, bảo cháu ăn nhiều óc chó để bổ não.”
“Nó còn dám nói đầu óc cháu có vấn đề cơ đấy.” Lục Giang cười lạnh, “Nhưng đúng là nó ăn nhiều óc chó thật.”
Ông ngừng một lát, cảm thấy gia đình hòa thuận thì cũng nên nói vài lời tốt nên cứng nhắc nói thêm: “Chẳng phải như thế là đang quan tâm cháu sao?”
Lục Ninh: “……”
Cô nuốt giận, chọn cách trút một chút ấm ức nhỏ: “Vậy ông nội cũng nên uống… canh nóng nhiều vào.”
Lục Giang đang uống canh liền cảm thấy an ủi, hoàn toàn không nhận ra sự châm chọc của cháu gái.
Thời gian qua ông nằm viện một mình quá lâu, tâm trạng cũng bị mài mòn nhiều, nghĩ đến trước đây Kiều Ngô từng nói mấy đứa nhỏ này đều có nhiều tật xấu riêng, còn từng bị cô lập ở trường đến mức phải nhờ luật sư can thiệp, vì vậy ông hiếm khi kiên nhẫn hơn một chút.
“Nói xem, chuyện mấy đứa bạn học đó là sao?”
Lục Ninh theo phản xạ mà liếc nhìn Kiều Ngô thì thấy đối phương đang mỉm cười nhìn mình như đang cổ vũ vậy.
Lần đầu tiên cô thấy ánh mắt như thế này.
Mình có thể nói ra yêu cầu của bản thân với ông nội và chú. Đó là điều Kiều Ngô đã từng nói.
Lục Ninh mím môi, do dự một chút rồi cô khẽ gật đầu.
Thấy bên này không có gì căng thẳng nữa, Kiều Ngô bèn đưa cha đi kiểm tra sức khỏe.
Làm một lượt xong cũng mất không ít thời gian, nên lúc chờ kết quả, cô bảo cha quay về phòng bệnh trước — một là để nghỉ ngơi, tiện nói chuyện với ông cụ, hai là có cha ở đó thì bầu không khí cũng bớt kỳ lạ hơn.
Kết quả kiểm tra nhanh chóng có, không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là một số bệnh mạn tính do làm việc quá sức hồi trước, sau này chỉ cần chú ý chăm sóc nhiều hơn là được.
Kiều Ngô thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì cha sẽ không kết thúc cuộc đời trong trầm cảm như trong giấc mơ kia.
Cô cầm bản báo cáo quay lại, nhưng lại thấy Lục Ninh, người lẽ ra đang ở trong phòng bệnh, lại đang đi qua đi lại ngoài cửa.
Cô bước đến: “Cãi nhau à?”
Lục Ninh lắc đầu, không những không cãi nhau, hôm nay thậm chí có thể xem là ngày cô và ông nội hòa thuận nhất từ trước đến giờ.
Nhưng mà…
“Khi nào chúng ta về nhà?” Lục Ninh khẽ hỏi.
“Một lát nữa thôi, sao vậy?”
Mặt Lục Ninh đầy căng thẳng: “Lục Tuyên đến rồi.”
So với Lục Ứng Trì, cô càng ghét người chú ba này hơn.
Đầu óc Lục Ứng Trì có vấn đề, chí ít khi cãi nhau, cô còn có thể đáp trả.
Nhưng Lục Tuyên thì nhìn là biết rất tâm cơ rồi.
Kiều Ngô khựng lại.
Lục Tuyên?
Lục Tuyên lớn hơn cô một tuổi, là người thực sự lớn lên cùng cô, cũng là tam thiếu gia của nhà họ Lục.
Nhưng “Kiều Ngô” của quá khứ lại vì muốn Lục Tuyên từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn mà ngấm ngầm xúi giục anh vào giới giải trí để theo đuổi ước mơ, khiến Lục Giang nổi trận lôi đình, từ đó, hai cha con giận nhau gần một năm không nói chuyện.
Theo tình tiết trong giấc mơ, sau khi vào giới giải trí, Lục Tuyên bị cái nơi phức tạp đó nhuộm đủ sắc màu, được “cô” dung túng, chơi bời đủ thứ, cuối cùng tự hủy hoại bản thân thành nhân vật bị cả mạng xã hội ghét bỏ rồi cũng bị Lục Giang đuổi khỏi nhà.
Hiện tại Lục Tuyên đã vào giới giải trí hơn một năm rồi.
Kiều Ngô ấn ấn trán, cô bước lên trước gõ cửa, chẳng bao lâu sau, thư ký mở cửa, trong phòng bệnh yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cô lập tức nhìn thấy chàng trai đang ngồi trên ghế sofa đối diện cửa ra vào.
Người trong giới giải trí, từ đầu đến chân đều tinh tế. Áo sơ mi cổ chữ V màu rượu vang, đeo kính râm, trên tai chỉ đeo một chiếc khuyên tai màu lam đậm, môi anh hơi có sắc đỏ, dáng ngả người như không có xương nằm trên sofa, khi nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên.
Khi thấy người vừa đến, đôi mắt đen của Lục Tuyên khẽ động, một lát sau, anh mới từ vẻ kinh diễm ban đầu mà tìm lại chút cảm giác quen thuộc.
Anh hơi nhướng mày, từng chữ rõ ràng: “Kiều, Ngô?”
Mọi người trong phòng bệnh đều quay sang nhìn, sắc mặt Lục Giang không mấy dễ coi: “Đến đúng lúc lắm, bảo bác sĩ chuẩn bị đi.”
Kiều Tri Nghĩa vội hỏi: “Anh thấy không khỏe ở đâu sao?”
Lục Giang liếc thanh niên trên sofa một cái: “Hiện tại thì chưa, lát nữa thì chưa chắc.”
Lục Tuyên khẽ cười, hai chân dài co lại rồi ngồi thẳng dậy: “Nói gì kỳ vậy, tôi chỉ đến nhìn một cái thôi mà.”
“Là đến xem tao chết chưa chứ gì.”
Lục Tuyên nhún vai uể oải: “Ông nghĩ vậy thì tôi cũng chịu thôi.”
Nói xong, anh đứng dậy rồi bước đến trước mặt Kiều Ngô, sau đó thì hơi cúi người, lại một lần nữa đánh giá cô từ đầu đến chân: “Tôi thấy cô đi nước ngoài một chuyến mà hình như đi chỉnh sửa nhan sắc ấy nhỉ?”
Không thì sao nhìn chỗ nào cũng vừa mắt như vậy.
Kiều Ngô còn chưa kịp nói thì đã bị anh dùng kính râm chạm vào trán: “Đúng lúc, có việc cho cô làm đây.”
Nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.
Kiều Ngô gạt tay anh ra, cô bình tĩnh hỏi: “Không phải anh đến thăm cha anh sao?”
“Ồ.” Mắt Lục Tuyên cong cong, cười như yêu nghiệt, “Xem xong rồi.”
Lục Giang phía sau anh tức đến mức mặt đỏ bừng: “Ngồi xuống được một phút chưa?”
“Nhìn một cái thôi, nghe không hiểu à?” Lục Tuyên không quay đầu lại, anh bước ra khỏi cửa rồi đóng “rầm” một tiếng, “Một cái là đủ, không nhìn thêm nữa.”
Kiều Ngô: “……”
Lục Tuyên đeo kính râm lên: “Đi theo tôi.”
“Không được đi!” Lục Ninh đang canh ở cửa lập tức nắm lấy tay Kiều Ngô, “Chị đưa tôi đến, thì cũng phải chịu trách nhiệm đưa tôi về!”
“Yên tâm.” Kiều Ngô nắm lại tay cô bé rồi nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô bé để trấn an, cô nhìn sang Lục Tuyên: “Có chuyện gì?”
Thái độ không kiêu ngạo, cũng không nhún nhường.
Lục Tuyên như mới phát hiện ra bên cạnh còn có một nhóc con, anh cúi mắt liếc nhìn đôi tay đang nắm chặt ấy thì vẫn mỉm cười, chỉ là trong mắt không hề có ý cười: “Hôm nay thái độ của cô đối với tôi thật thú vị.”
Ánh mắt sau kính râm khiến người ta nhìn không rõ: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì hiện tại cô vì con nhóc này mà…”
“Ngang nhiên phản bội tôi?”