“Du thuyền còn chưa lên đảo đã quay về rồi, người trên đó ai đi được thì đi, ai không đi được thì quản gia Tiểu Ngô đã sắp xếp vào khách sạn cả rồi.”

“Ai gây chuyện vậy?”

“Là Hồ Trác, bạn mà tứ thiếu gia quen sau khi cậu ấy vào đại học. Nhưng chuyến này hình như cãi nhau với tứ thiếu gia rồi, vừa xuống thuyền đã bị đuổi đi luôn ạ.”

Lục Tẫn Chi vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, mấy giây sau, anh thản nhiên hỏi: “Lục Ứng Trì đâu?”

“Tứ thiếu gia đã về cùng quản gia Tiểu Ngô rồi, trông có vẻ hơi thảm hại ạ.”

“Ừm.”

Cuộc gọi kết thúc, ánh mắt Lục Tẫn Chi hờ hững rơi về phía đường chân trời xa tít ngoài bờ biển.

Thảm hại.

Từ này anh thật sự không thể liên tưởng nổi đến Lục Ứng Trì. Dù sao trong ấn tượng của anh, Lục Ứng Trì là một con chó hoang bất trị, gặp ai cắn nấy, đến cái mức vì trốn học mà gãy cả chân cũng chưa từng cúi đầu cơ mà.

Cậu ta cam tâm tình nguyện để bị cái người tên Kiều Ngô đó dắt đi à?

Một lát sau, Lục Tẫn Chi cúi mắt, anh dùng đầu ngón tay khẽ mở một ngăn kéo trong bàn làm việc, lấy ra một chiếc điện thoại rồi mở khóa.

Khung trò chuyện trên đầu giao diện WeChat, từ trước đến nay chỉ có tin nhắn một chiều từ đối phương gửi tới.

“Nhị thiếu gia, tôi sẽ giúp anh có được bất cứ thứ gì anh muốn, bao gồm cả nhà họ Lục.”

“Nhị thiếu gia, anh bảo tôi làm gì cũng được, tôi mãi mãi là người của anh.”

“Nhị thiếu gia, xin anh cho tôi ở bên cạnh anh, tôi không cần danh phận gì cả.”

“Nhị thiếu gia, tôi sắp về nước rồi, anh có thể gặp tôi một lần được không?”

Còn giờ, người từng gửi những dòng này đang lái du thuyền của anh, dắt theo một con chó hoang khác về nhà rồi.

Lục Tẫn Chi bỗng bật cười.

---

Tin tức này dĩ nhiên cũng đã truyền đến tai Lục Giang. Lần này ông thật sự nhìn cô gái trẻ này bằng con mắt khác. Có vẻ thông tin trong tài liệu chưa hẳn đã đúng, dù gì cũng là lớn lên cùng nhau, chỉ có người trẻ mới không có khoảng cách thế hệ.

Tối hôm đó, ông lập tức gọi điện cho Kiều Ngô để thực hiện lời hứa, thậm chí, để mấy đứa con bất trị tin tưởng hơn, ông còn bảo thư ký đưa cô một tập tài liệu.

Chỉ cần sau này Kiều Ngô quản được mấy tên “yêu nghiệt” trong nhà, ông tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào nữa.

---

Sáng hôm sau, biệt thự xuất hiện một cảnh tượng vừa hòa hợp vừa kỳ ảo nhất trong mấy năm qua.

Tứ thiếu gia và tiểu thư nhỏ vốn ở nhà quanh năm, vậy mà hôm nay lại cùng dậy sớm, ngồi ăn sáng chung một bàn.

Lục Ninh thì vì nghe nói Kiều Ngô đích thân đến Tân Đảo lôi Lục Ứng Trì về nên trong lòng cực kỳ khó chịu, cô cảm thấy mình bị phản bội nên muốn giám sát Kiểu Ngô.

Còn Lục Ứng Trì thì vì chuyện tối qua nên có chút chột dạ, với lại cậu không biết Kiều Ngô lại định giở chiêu gì để chỉnh mình nên thà dậy sớm ăn sáng rồi chuồn đi cho xong.

Trong phòng ăn, hai người như cách nhau một con sông lớn, hoàn toàn không giao tiếp gì cả.

Cho đến khi người giúp việc đẩy một chiếc tivi di động vào.

Cả hai nhìn qua, chỉ thấy màn hình đang chiếu kênh CCTV pháp luật. Nghi phạm bị làm mờ mặt đang khóc lóc thú tội, lời nào cũng thống thiết đau lòng.

“???”

Lục Ninh khó hiểu hỏi: “Chiếu cái này làm gì vậy?”

Phòng ăn quá lớn, Kiều Ngô phải dùng điều khiển tăng âm lượng lên để đảm bảo cả hai đều nghe rõ: “Cho hai người xem trước kế hoạch tương lai của bản thân, hoặc quen với quy trình, sau này có đi thăm người thân trong tù còn dùng đến.”

Lục Ứng Trì cảm thấy bị chọc đến mức không chịu nổi: “…”

Vãi thật, có cần phải thế không?!

Không muốn để Lục Ninh xem trò cười nữa, cậu chỉ đành quay đầu trừng mắt nhìn thủ phạm gây chuyện, ánh mắt như đe dọa: Bị điên à?

Kiều Ngô vờ như không thấy, cô đưa tài liệu ông cụ gửi cho cả hai người, một lớn một nhỏ.

Lục Ninh và Lục Ứng Trì xem xong thì mặt đen sì.

Cái gì đây, định để Kiều Ngô chính thức tiếp quản bọn họ rồi sao?

“Có ý kiến gì thì cứ nói.” Kiều Ngô rất dễ nói chuyện. “Không có thì tiếp theo tôi sẽ tiến hành một vài biện pháp quản lý cuộc sống của các người.”

Quản lý?

Tức là mỗi ngày sáu rưỡi sáng dậy ăn sáng, rồi bị vệ sĩ ép đi học tiết đầu lúc tám giờ, còn phải ngồi xem cái kênh pháp chế ngớ ngẩn này à?

Lục Ứng Trì ném đũa: “Tôi có ý kiến về toàn bộ mọi thứ!”

“Vậy có thể nói với ông chủ, tôi sẽ cân nhắc chỉnh sửa.”

Nhắc đến ông, cả hai đều câm nín.

Vì ông còn vô lý và khó nói chuyện hơn cả Kiều Ngô nữa.

“Tôi muốn xin ở nội trú.” Lục Ứng Trì nói.

“Được thôi.” Kiều Ngô biết việc dậy sớm khi đi học rất khó, cô chỉ muốn Lục Ứng Trì đi đúng đường, có tam quan đúng đắn, chứ không thật sự coi cậu là học sinh tiểu học mà quản lý.

Lục Ứng Trì còn chưa kịp ngạc nhiên vì cô dễ nói chuyện thì lại nghe cô tiếp:

“Nhưng điều kiện là học kỳ này em không được nghỉ một buổi học nào, bài tập nộp đúng hạn, tất cả các môn thi đều phải qua. Có thế, học kỳ sau mới được nộp đơn xin ở lại ký túc xá.”

“…”

“Khó lắm sao?” Kiều Ngô cười tít mắt. “Tôi còn chưa yêu cầu điểm GPA của em đâu đấy.”

Lục Ứng Trì khịt mũi: “Chị thử xem?”

Biết ngay cậu sẽ nói thế, Kiều Ngô gửi bảng thành tích đã chuẩn bị sẵn cho cậu: “GPA cuối kỳ của tôi luôn đứng đầu ngành.”

Lục Ứng Trì nghẹn họng. Cậu luôn biết cô học giỏi, nhưng không ngờ lên đại học vẫn giỏi như thế.

“Lục Ứng Trì, tự do là phải có thực lực mới có. Nếu nhà họ Lục sụp đổ, không tiền không nền tảng, thứ gọi là ‘tự do’ bây giờ của em sẽ dẫn đến hậu quả gì? Trở thành nghi phạm họ Lục nào đó à?”

Lục Ứng Trì theo phản xạ mà định phản bác, nhà họ Lục làm sao mà sụp được, gầy mòn cũng còn lớn hơn ngựa đấy.

Nhưng lời đến miệng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Ngô, cậu lại không nhịn được mà nghĩ đến cái viễn cảnh đó.

“Yên tâm.” Kiều Ngô không muốn ép cậu quá, “Em vẫn có cuộc sống của riêng mình, trong khuôn khổ hợp lý hợp pháp thì cứ tự do giao lưu và sinh hoạt ở đại học, tôi sẽ không can thiệp. Chỉ mong em mở to mắt ra mà nhìn, đừng để sau này thật sự phải đi thăm tù. Tất nhiên, tôi cũng sẽ không đi thăm em đâu.”

“Ai thèm chị thăm tù hả!” Lục Ứng Trì tức tối bước ra khỏi phòng ăn. “Tôi không phải fan pháp luật!”

Kiều Ngô đi theo sau cậu, trước khi cậu lên xe thì cô bất ngờ chắn cửa xe lại.

Lục Ứng Trì khựng tay: “Muốn ăn vạ à?”

“Chiều nay không có tiết nhỉ?”

Lục Ứng Trì sa sầm mặt: “Không phải nói là không can thiệp vào tự do của tôi à?”

Kiều Ngô gật đầu: “Ừ, nhưng có việc muốn nhờ em giúp.”

Nghe vậy, Lục Ứng Trì như bừng tỉnh, cậu đắc ý nói: “Chị mà cũng có lúc phải nhờ tôi à?”

“Lục Ninh sắp họp phụ huynh.”

“Liên quan quái gì tới tôi.”

Cậu với Lục Ninh vốn đã không hợp, mà chủ yếu vì thấy con bé vô lễ, hay cáu, không thích cậu, cậu cũng chẳng buồn quan tâm.

“Ông cụ đang nằm viện, nhị thiếu gia và tam thiếu gia đều đi làm, giờ trong nhà chỉ có em là người giám hộ hợp pháp. Mà nếu em đi thì có thể danh chính ngôn thuận dạy dỗ con bé đấy.”

Phải nói là, chỉ cần nghĩ đến cảnh có thể đường đường chính chính chỉnh đốn Lục Ninh, Lục Ứng Trì cũng hơi động lòng. Ai bảo con nhóc đó trước đây cười nhạo cậu chứ?

Nhưng nghĩ lại, cậu dạy rồi cuối cùng chắc lại là một trận cãi nhau to, nên lại thôi.

“Ai thèm quản nó.” Lục Ứng Trì cười lạnh, cậu gạt tay Kiểu Ngô khỏi cửa xe. “Nó còn chẳng coi tôi là người giám hộ, chị quản nhiều thì đi mà quản.”

“Tôi chỉ là quản gia, không có lập trường. Trong nhà lại nhiều việc, tôi không đi được.” Kiều Ngô nhún vai không sao cả. “Em không đi cũng không sao, từ trước đến giờ cũng chẳng ai dự họp phụ huynh cho con bé, giáo viên biết hoàn cảnh gia đình, chắc sẽ hiểu thôi.”

Lục Ứng Trì siết chặt tay đang đặt trên vô lăng.

“Lần trước mấy đứa bạn bắt nạt con bé cũng bị tôi xử lý rồi, chắc lần này cũng không có chuyện gì to tát đâu.” Kiều Ngô có chút cảm khái, “Nói mới nhớ, hồi con bé mới sinh còn bé xíu, em cứ hay bọc nó trong quần áo rồi lén mang về phòng mình, không ngờ chớp mắt cái đã lớn rồi, giờ còn biết đánh nhau nữa.”

Lục Ứng Trì vừa định nói thì thấy Lục Ninh mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách từ trong nhà bước ra. Cô bé liếc nhìn về phía họ, mặt hầm hầm rồi lên thẳng xe của mình.

Bị bắt nạt? Đánh nhau?

Lục Ứng Trì chưa từng nghe gì về mấy chuyện này cả. 

Với cái tay chân bé tẹo của nó thì đánh ai được chứ? Tự đòi đi học trường thường dân, giờ thì hay rồi! Ai cũng có thể dẫm lên đầu nó!

“Tự chuốc lấy.” Cậu đóng cửa xe “rầm” một tiếng rồi lái đi luôn.

Kiều Ngô khẽ cong môi, cô cúi đầu mở điện thoại gửi tin nhắn cho cậu:

“Hai giờ chiều, lớp 8-3 trường Trung học cơ sở Trung Bắc.”

Bên kia, Lục Ninh vẫn chưa thấy Kiều Ngô chào tạm biệt mình thì không hài lòng mà đập đập cửa xe: “Này!”

“Ừm?”

Lục Ninh siết nắm tay cảnh cáo: “Chị không được thân thiết với Lục Ứng Trì quá!”

“Tại sao?”

“Chị là người phe tôi.” Lục Ninh nhíu mày, “Lục Ứng Trì là kẻ địch.”

“Em ấy là chú của em, không phải kẻ địch.”

Lục Ninh không thể tin nổi: “Kiều Ngô, cả đêm chị chạy đi đón Lục Ứng Trì thì thôi, vừa nãy còn chào tạm biệt lâu thế, giờ lại còn nói giúp chú ta! Rốt cuộc chị là người phe nào? Có phải chị còn đút cơm cho Lục Ứng Trì ăn không hả?!”

Đút cơm gì chứ?

Lục Ứng Trì lớn tướng rồi, ai mà cần đút cơm?

Kiều Ngô không hiểu gì, cô dịu dàng đáp: “Tôi là quản gia, là người của cả hai đứa em.”

“Không được!” Mắt Lục Nịnh đỏ lên, cô không hiểu vì sao chỉ vài hôm mà Kiều Ngô đã bị Lục Ứng Trì “thu phục” rồi.

Không đúng! Chắc là ngay từ đầu họ đã thông đồng với nhau rồi!

Ban đầu cô còn định nhờ Kiều Ngô đi họp phụ huynh giúp mình, nhưng giờ cô tức đến mức đầu óc rối loạn, chẳng muốn nói gì nữa.

Kiều Ngô đúng là gió chiều nào theo chiều ấy, không xứng đi họp phụ huynh!

Lục Ninh không thèm nhìn cô nữa mà bảo tài xế lái xe đi luôn.

Cô bé cắn môi, bướng bỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Quả nhiên, chỉ có mình là ngọn cỏ nhỏ chẳng ai cần. Hu hu hu hu…

Mấy phút sau, điện thoại rung lên, là Kiều Ngô gọi đến.

Lục Ninh từ chối nghe máy, nhưng lại nhận được tin nhắn từ đối phương.

Kiều Ngô: Tin tôi đi, tôi mãi mãi đứng về phía em. Trong cặp em tôi có để mấy món ăn vặt em thích, còn tối nay muốn ăn gì thì nói, tôi bảo đầu bếp làm cho.

Lục Ninh mở cặp ra thì mới phát hiện không biết từ bao giờ mà bên trong đã có thêm một bình nước màu hồng mới tinh, cùng vài món ăn vặt nhỏ.

Mấy thứ này, trước giờ cô chưa từng có.

Lục Ninh mím môi nhưng vẫn không nói gì đến chuyện họp phụ huynh.

Thôi vậy — Cô vừa cắn bánh quy vừa nghĩ — Trước giờ cũng có ai đến đâu, mình quen rồi mà.

Sau khi kết thúc tiết học buổi sáng, Lục Ứng Trì định tìm chỗ ăn trưa, vừa ra khỏi cổng, cậu gặp ngay Hồ Trác với mặt mày phờ phạc.

Bị kênh pháp luật buổi sáng “tẩy não”, bây giờ mỗi khi nhìn thấy đám bạn ăn chơi trước kia, Lục Ứng Trì đều cảm thấy như mắt họ bị che mờ, giữa họ là những song sắt nhà giam vậy.

“Lục thiếu!” Hồ Trác, người bị đá bay hôm qua, từ sớm đã rình sẵn ở cổng, thấy Lục Ứng Trì thì lập tức vội vàng lao tới, “Hôm qua tôi uống hơi nhiều, cậu đừng giận.”

Ánh mắt Lục Ứng Trì không tự chủ mà liếc qua, cậu vô thức thấy cạnh đầu người này hiện ra mấy chữ: “Nghi phạm hình sự - họ Hồ nào đó.”

Xong rồi, não mình hỏng thật rồi.

“Lục thiếu?”

“Có rắm mau phóng.”

“Tôi đến để xin lỗi ấy mà.” Hồ Trác nịnh nọt, “Trưa tôi mời anh ăn một bữa, hôm qua cô gái lái cano đó là ai, gọi cô ấy tới để tôi xin lỗi luôn đi.”

Lục Ứng Trì lơ đễnh trả lời: “Quản gia nhà tôi.”

“Quản… quản gia?”

Một quản gia mà dám hống hách vậy á?

Dạo trước Lục thiếu còn nổi giận nói người giúp việc trong nhà không nghe lời, chẳng lẽ là…

“Chính là cô đó làm cậu khó chịu à?” Hồ Trác thở phào, cậu cho rằng cô gái đó là do nhà họ Lục mời về để gây rối nên lấy lòng nói: “Phải nói sớm chứ, để tôi xử cô ta giúp cậu, kiểu người đó dễ bắt nạt lắm.”

Vừa nghe đến hai chữ “bắt nạt”, Lục Ứng Trì nhíu mày, trong lòng nghẹn một hơi không thở nổi.

“Không phải tôi bảo cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa à? Tôi không có sở thích đi thăm tù, cũng không rảnh đôi co với cậu.” Lục Ứng Trì tóm cổ áo Hồ Trác, lạnh lùng nói, “Liệu cái mồm đấy, còn dám tới làm phiền, tôi lột da cậu.”

“!!!”

Hồ Trác sợ run người.

Đến khi Lục Ứng Trì lái xe đi rồi cậu ta mới run rẩy mà hoàn hồn lại.

Mẹ nó, là cái cô quản gia đó giở trò!

Hồ Trác rút điện thoại ra gọi: “Điều tra cho tôi quản gia nhà họ Lục là ai, dám phá chuyện, tôi giết cô ta!”

Cậu còn có thể giúp Lục Ứng Trì hả giận, đến lúc đó thì tốt rồi.

---

Bên kia, trước cổng trường Trung học có một chiếc BMW màu đen dừng lại. Kiều Ngô nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ, cô vừa định xuống xe thì Lục Ứng Trì lại bất ngờ gọi điện đến, sau ba lần gọi thì tự động ngắt.

Kiều Ngô thu tay lại, cô mở cửa sổ xe, chậm rãi uống cà phê cho đến khi thấy một chiếc xe quen thuộc chạy vào.

Cô khẽ cười, có vẻ không đến lượt cô nữa rồi.

Giờ nghỉ trưa đúng lúc là giờ cao điểm, Lục Ứng Trì bị kẹt đến mất hết kiên nhẫn, cậu gọi cho Kiều Ngô mấy cuộc mà không ai bắt máy.

Khi cậu đến được trường thì đã hơn hai giờ.

Cả đời lục thiếu gia chưa từng đến cái trường nào mộc mạc thế này, mặt cậu cau có, vừa vào cổng vừa tìm lớp học, trong lòng thì không ngừng cằn nhằn: cái cổng trường đã bé tí lại còn khó tìm, không hiểu Lục Ninh bị cái gì mà đòi vào đây chịu khổ, rồi còn bị bắt nạt nữa.

Mình nhất định phải cười nhạo con bé một trận!

Vì trường nhỏ nên chưa đi được bao lâu, cậu đã tìm thấy khu lớp 8. Hôm nay họp phụ huynh, lũ trẻ trong mỗi lớp đều tự đứng ngoài hành lang chờ.

Con cháu nhà họ Lục đều đẹp, Lục Ứng Trì còn chưa đến gần thì đã thấy Lục Ninh đang đứng một mình trong góc.

Cậu vừa định bước tới thì nghe thấy mấy đứa trẻ bên cạnh bàn tán.

“Có tiền thì sao chứ, Lục Ninh không có cha mẹ, hôm nay cũng chẳng có ai đến họp phụ huynh cho cậu ta.”

“Chả trách tính tình khó chịu thế.”

“Nói nhỏ thôi, lát nữa bị nghe thấy lại kiện tụng thì khổ.”

“Nói chung là sau này đừng chơi với cậu ta nữa, thi thì toàn bét bảng, tôi còn chê cậu ta đấy.”

Lục Ứng Trì khựng bước.

Lục thiếu gia được cưng chiều từ nhỏ, cậu học trường tư, chưa từng có ai dám nói sau lưng cậu mấy lời đại nghịch bất đạo như thế.

Cậu khẽ tặc lưỡi rồi đặt tay lên vai mấy đứa nhóc đó: “Miệng mấy đứa mà không nói xấu người khác là sẽ thối ra à?”

Mấy đứa trẻ bị dọa giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy một anh đẹp trai tóc vàng, trông khá khó dây vào, chúng lập tức vùng vẫy: “Anh là ai hả?!”

“Là ông nội mấy nhóc đấy!”

Nghe thấy tiếng động, Lục Ninh cũng ngẩng đầu lên, vừa thấy Lục Ứng Trì, cô lập tức trợn tròn mắt rồi chạy vài bước lại gần: “Lục Ứng Trì?!”

“Mau buông em ra!” Mấy đứa trẻ thấy anh trai này đến tìm Lục Ninh, lại còn tóc vàng, chúng liền hét lên: “Lục Ninh, cậu đúng là đồ côn đồ… A!!!”

Lục Ninh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cháu bị sao vậy?” Lục Ứng Trì bịt miệng đứa trẻ kia, tức giận quát, “Ở nhà không phải dữ dằn lắm à? Đến đây thì ngoan ngoãn để người ta bắt nạt hả?”

Cậu túm tóc đứa nhóc kia rồi lạnh giọng nói với Lục Ninh: “Lại đây, xé miệng nó ra cho tôi!”

Lục Ninh: “?!”

---

Ngồi ở cổng trường đợi đón hai chú cháu về ăn cơm, Kiều Ngô không ngờ lại nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, cô hơi nghi hoặc: “Alo ạ?”

“Phụ huynh của Lục Ninh đúng không ạ?” Giọng giáo viên rất khó xử, “Đứa bé nhà cô lại đánh nhau với bạn học rồi.”

“Gì cơ?” Kiều Ngô sững người, “Chẳng phải chú của con bé đi họp phụ huynh rồi sao?”

“Đúng vậy.” Giáo viên nghẹn lời mất một lúc, “Là chú em ấy ra tay trước.”

Kiều Ngô: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play