Từ đầu đến cuối không được để ý lấy một ánh mắt, Hồ Trác vội vàng cười làm lành: “Đừng, đừng báo cảnh sát, chúng tôi đều là bạn học, đùa giỡn chút thôi! Lục thiếu, cậu còn chưa giới thiệu, vị này là?”

“Chị ta là…” Lục Ứng Trì nghẹn họng.

Kiều Ngô không đợi cậu trả lời thì đã cắt ngang: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

Hồ Trác đảo mắt nhanh như chớp, bình thường không ai động được đến thuyền của nhà họ Lục, mà Lục Ứng Trì cũng không thể có thái độ như vậy, nên dù không biết thân phận của đối phương, cậu vẫn rất biết điều mà lập tức đi xuống dưới: “Hai người cứ nói, tôi đi ngay, sẽ không để ai lên đây đâu!”

“Còn cô thì…”

Kiều Ngô nói: “Em ấy ở lại.”

“Được được.”

Đợi khi không còn tiếng động nào khác, Lục Ứng Trì mới ngồi phịch xuống ghế sofa, cậu quay đầu lại: “Là thằng ngu kia làm, không liên quan gì tới tôi.”

Kiều Ngô không nói gì mà chỉ đeo kính vào rồi lấy ra chiếc ly lớn nhất, cô rót đầy rượu, sau đó đi tới trước mặt Lục Ứng Trì, cúi mắt nhìn cậu: “Vui không?”

Lục Ứng Trì không chịu nổi ánh mắt của cô nên không nhịn được mà dời mắt đi, nhưng cúi xuống lại thấy cổ tay gầy guộc của cô, rồi thấp hơn nữa là mắt cá chân trần trụi.

Không mang giày?

Mí mắt Lục Ứng Trì giật giật, cậu vội dời mắt đi rồi bực bội nói: “Rốt cuộc chị muốn làm gì?”

“Ngẩng đầu.” Kiều Ngô nói.

Lục Ứng Trì không hiểu, vừa mới ngẩng đầu lên một chút thì người trước mặt đã bất ngờ đè xuống.

Cậu hoảng hốt né người ra sau, nhưng cổ của cậu lại bị khuỷu tay lạnh như băng của cô ép chặt.

Giữa tiếng hô kinh ngạc của Liêu Liêu, một đầu gối của Kiều Ngô nửa quỳ trên ghế sofa, khuỷu tay ép chặt xương quai xanh của Lục Ứng Trì mà đẩy lên, tay còn lại thì cưỡng ép đổ ly rượu đầy vào miệng cậu.

Lục Ứng Trì hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, cậu cũng không nghĩ rằng Kiều Ngô sẽ ra tay với mình nên bị rượu làm sặc đến mức ho khan mãi mới vùng vẫy được, cậu không thể tin nổi: “Kiều Ngô!!”

Hơn nửa ly rượu đổ cả lên bộ quần áo đắt tiền của cậu khiến nó bị ám mùi rượu nồng nặc.

Kiều Ngô biết rõ mình không phải đối thủ của cậu nên chỉ có thể nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng mà buông tay ra rồi nhanh chóng đứng dậy.

Cô ném ly rượu vào Lục Ứng Trì đang ướt sũng, hỏi: “Vui không?”

Lục Ứng Trì bị sặc rượu lên cả mũi, ho mãi mới lấy lại hơi, sau đó, cậu nhìn Kiều Ngô trừng trừng bằng đôi mắt đỏ rực.

Không nhịn nổi nữa rồi!

Đập vỡ cái ly trong tay, Lục Ứng Trì đứng dậy túm lấy cổ tay Kiều Ngô, nghiến răng: “Chị có biết tôi đã nhịn chị bao lâu rồi không?!”

Cậu muốn lấy gậy ông đập lưng ông nên quay đầu tìm chai rượu đã khui.

Nhưng lại chợt nghe Kiều Ngô hỏi: “Khó chịu à?”

“Vớ vẩn, tôi sẽ cho chị biết thế nào là khó chịu ngay bây giờ!”

Kiều Ngô như không hề cảm thấy đau, đúng lúc Lục Ứng Trì cầm lấy chai rượu, cô bình tĩnh giơ tay chỉ vào cô gái bên cạnh: “Em quên rồi sao? Lúc nãy các em cũng làm như vậy với em ấy. Em biết khó chịu, em ấy không biết sao? Tôi còn chưa dìm em xuống biển đấy.”

Liêu Liêu trợn tròn mắt.

Lục Ứng Trì khựng lại, cậu cầm chai rượu trong tay nhưng không thể rót nổi.

Cậu thở gấp, tức giận cực độ: “Tôi đã nói bao nhiêu lần là không phải tôi làm mà!”

“Tôi biết.”

“Vậy mà chị còn ép tôi uống rượu!”

“Bởi vì không ai dám ép em, nhưng Lục Ứng Trì.” Kiều Ngô hơi ngẩng đầu nhìn hắn, “Tôi hy vọng em có thể tự mình trải qua một lần. Nếu em thực sự làm chuyện đó, lần sau tôi sẽ không đến nữa, mà để cảnh sát đến.”

“Tôi cần chị đến chắc?!”

“Em nghĩ sẽ có ai đến?”

Lục Ứng Trì không nói gì.

Vì cậu bỗng hoảng hốt nhận ra, ngoài Kiều Ngô, cậu không còn ai có thể tin tưởng, không có ai có thể vì cậu gọi một cú là đến bên cậu ngay lập tức cả.

Nhưng giờ đây, Kiều Ngô dường như cũng không muốn ở bên cậu nữa.

Cậu càng siết chặt cổ tay cô, vừa không cam lòng vừa mơ hồ.

Cuối cùng, chỉ có thể khàn giọng nhấn mạnh: “Không phải tôi làm.”

Kiều Ngô khẽ đáp: “Vậy giờ em đã hiểu chưa? Vì em là chỗ dựa, nên người bên cạnh em mới dám làm ra những chuyện khiến người khác khó chịu. Không phải em không làm nghĩa là vô can đâu.”

Lục Ứng Trì không nói gì.

“Xin lỗi, làm ướt người em rồi.” Kiều Ngô bình tĩnh nhìn chai rượu trong tay cậu, “Giờ em có thể dội rượu lên tôi, tôi sẽ không phản kháng.”

Nghe vậy, Lục Ứng Trì không kiềm chế được mà giơ chai rượu lên phía trước.

Đây là Kiều Ngô, là quản gia của cậu, do nhà cậu đã bỏ tiền ra thuê.

Cô làm sai, cậu có đủ lý do để trừng phạt cô, cô cũng không được oán trách gì, như Hồ Trác nói, là để “dạy dỗ”.

Nhưng khi miệng chai rượu chạm vào môi Kiều Ngô, tay cậu bỗng run lên.

Cái cổ thanh tú ngẩng lên tạo thành đường cong đẹp mắt, quần áo bị sóng biển làm ướt vẫn chưa khô, cùng ánh mắt trong veo.

Lục Ứng Trì chửi thề một tiếng, cậu bất ngờ buông tay cô ra, quay đầu hét lớn xuống dưới: “Hồ Trác, cút lên đây!”

Nghe tiếng, Hồ Trác vội vã chạy lên, còn chưa kịp kinh ngạc vì sao Lục thiếu lại thảm hại đến vậy thì đã bị một lực mạnh đè xuống sofa: “Lục thiếu, cậu…”

Câu sau đã bị cái chai chặn lại.

Cơn tức không thể trút lên Kiều Ngô, Lục Ứng Trì dồn hết vào chai rượu, lần này, cậu không chút do dự mà đổ hết rượu vào miệng và người Hồ Trác, miệng thì không ngừng mắng chửi: “Thích ép rượu lắm đúng không? Cho mày ép đã! Đều tại mày cả, sau này thấy tao thì tránh xa ra!”

“Chị…” Liêu Liêu nhìn mà tim đập chân run, “Làm vậy ổn chứ?”

“Ừ.” Kiều Ngô vẫn còn tâm trạng ăn trái cây, “Lần này tôi sẽ thu dọn hậu quả cho em ấy.”

Lục Ứng Trì nghe được một câu này, ánh mắt bỗng sáng lên, sau khi trút hai chai rượu, tâm trạng bực bội mấy ngày nay cũng tan biến hẳn, cậu quay đầu lại thấy đôi giày cao gót đế đỏ dưới đất thì ngừng lại một chút rồi đá giày về phía Kiều Ngô.

Kiều Ngô mỉm cười, cô cúi đầu điềm đạm mang giày vào.

Lục Ứng Trì thu lại ánh mắt: “Giờ hài lòng chưa?”

“Ừ.” Kiều Ngô lau tay sạch sẽ, “Đi thôi, tôi đưa em về nhà.”

Vừa đứng dậy, Liêu Liêu cũng lập tức đứng lên, cô có chút ngại ngùng: “Chị ơi, chị tên gì vậy, có thể cho em xin số điện thoại không? Em là Liêu Liêu, sau này em giặt sạch quần áo rồi trả chị.”

Bộ đồ này nhìn là biết không rẻ rồi.

Nghe vậy, Kiều Ngô mới nhìn Liêu Liêu một cái rồi cười nhạt: “Chỉ là cái áo thôi, không cần phải làm lớn chuyện vậy đâu. Em bị hoảng sợ rồi, mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Kiều Ngô chỉ quan tâm đến người mà cô quan tâm, cũng chỉ tin vào nỗ lực cá nhân. Cái gọi là nữ chính chẳng liên quan gì đến cô nên cô sẽ không nhìn kỹ, cũng không có ý định kết giao. Trong mắt cô, đối phương chỉ là một nữ sinh vô tội chưa hiểu sự đời mà thôi.

Cô đến đây, không phải để cứu vãn hình tượng của Lục Ứng Trì trong lòng nữ chính, mà chỉ đơn giản là vì Lục Ứng Trì.

Và chính cô mới là nữ chính trong câu chuyện của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play