Sở Vấn Thiên thật sự là một vị sư tôn siêu cấp tốt.

Mọi đệ tử nhập môn đều được môn phái phát một bộ đồng phục, một thanh tiểu mộc kiếm và một chiếc túi trữ vật.

Còn ta thì khác, sư tôn tận tay khâu cho ta một bộ đạo bào, sư tôn còn tặng ta một thanh tàng kiếm và một chiếc túi trữ vật dung lượng vô hạn!

“Đồ nhi ngoan, cái đạo bào này là sư tôn nhờ người dệt từ sợi vải đặc biệt của giao nhân Nam Hải, rồi dùng sa may lại, có thể chống nước, chống lửa, đao thương bất nhập! Sau này con bò trên mặt đất cũng không lo bị bẩn hay bị thương.”

“Nhưng tốt nhất đừng bò lung tung, sư tôn sợ con bị người khác giẫm phải.

“Đốm lửa này là một loại linh kiếm, sư tôn để lại từ khi còn trẻ, dù chỉ là linh bảo cấp thấp nhưng rất hợp với Hỏa linh căn của con, dùng rất vừa tay con.”

“Còn đây là túi trữ vật (đựng đồ), sư tôn đã bỏ đầy linh thạch, đan dược, quần áo sạch sẽ, pháp bảo hộ thân và đủ loại thức ăn ngon con thích. Đói thì lấy ra mà ăn. Không được gặm loạn, ăn linh tinh.”

Hắn đối xử với ta tốt đến mức khiến ta cảm động muốn khóc.

Quả thật đúng như trong nguyên tác, hắn được gọi là “nam phụ pháo hôi” nổi tiếng trong giới tu chân.

Hắn chăm sóc ta còn chu đáo hơn nhiều so với bố mẹ ruột của ta!

Còn ta là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, sinh ra đã không ai chăm sóc hay dạy dỗ. Ngay từ khi sinh ra, ta phải tự lực cánh sinh, tự tìm đồ ăn mà sống.

Sở Vấn Thiên tốt với ta như vậy, ta tuyệt đối không phụ lòng hắn.

Nửa năm trôi qua rất nhanh.

Ta chăm chỉ luyện tập. Khi mấy đệ tử khác còn loay hoay tập làm mộc kiếm mọc từ đất thì ta đã có thể ngự kiếm bay lượn khắp tông môn rồi.

Tu vi của ta cũng vượt trội hơn các đồng tu cùng tuổi nhiều.

Nhưng bản tính của ta vẫn là thích bò lăn lộn quanh tông môn, làm loạn một chút.

Các trưởng lão và đệ tử trong môn đều quý mến gọi ta “sư điệt” hoặc “sư tỷ”.

Họ còn cho ta ăn bằng đồ trong túi đựng vật phẩm.

“Đây là đan dược Trúc Cơ môn phái phát dư, Tiểu Cường sư điệt cầm đi mà ăn. Sư tôn chỉ cho mỗi đệ tử một viên thôi, có lẽ ngươi cần cả lọ mới đủ.”

“Đứa nhỏ này, bò nhiều chắc mệt, đây, cho ngươi một con chuột lang nước làm bạn đồng hành, cầm đi nhé.”

“Tiểu Cường có đói không? Đây là lồng bánh bao, cầm lấy mà ăn nhé...”

Kinh khủng thật! Một “con gián” như ta xuyên không vào truyện tiên hiệp mà lại được cả tông môn yêu quý như vậy? (Không phải chứ!)

Vì thế ta từ một con bò sát lẻ loi quanh tông môn, biến thành một con cưỡi capybara (ai cũng biết con này rồi đúng không? Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao đó hi hi) vui vẻ tung tăng khắp nơi.

Điều này rất tốt cho ta, tất nhiên cũng có người không thích.

Nữ  chính Vân Thiển Thiển cực kỳ ghét ta.

Chưa kể vừa học được pháp thuật bay với tiểu mộc kiếm, nàng ta đã đến khoe khoang với ta ngay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play