Ta tên là Tiểu Cường, là... một con gián trong truyện tiên hiệp có nữ phụ ác độc. (À nhầm, không phải.)
Trong nguyên tác, ta và nữ chính cùng tham gia cuộc thí luyện nhập môn của tông môn. Ta xếp hạng hai, thất bại cay đắng, vuột mất cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn, cuối cùng chỉ được bái nhập làm đồ đệ của chấp kiếm trưởng lão.
Chấp kiếm trưởng lão ấy à, vừa cao quý lạnh lùng, vừa đẹp trai ngời ngời, kiếm thuật siêu phàm, phẩm hạnh tuyệt vời.
Với ta – đứa đồ đệ này – người dốc hết tâm huyết dạy dỗ, bao bọc, chở che đủ đường.
Nhưng con người mà, khi còn trẻ thường hay si mê những thứ không thể với tới. Dù sư tôn đối xử với ta tốt đến đâu, ta vẫn cứ ôm mối hận ghen tị với nữ chính, day dứt vì vuột mất vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn, thậm chí giẫm đạp lên tấm lòng chân thành của sư tôn.
Nữ chính có cơ duyên trùng trùng, một đường nghịch thiên tu luyện, cuối cùng thành tiên.
Còn ta chỉ lầm lũi bò trong bóng tối, sai lầm nối tiếp sai lầm.
Mỗi lần gây họa, đều là sư tôn đứng ra dọn dẹp tàn cuộc.
Cuối cùng, người vì cứu ta mà bỏ mạng.
Còn ta, tội lỗi chất chồng, bị cặp đôi nam nữ chính ra tay đánh chết, hồn phi phách tán.
Lúc này, dòng thời gian quay ngược, về lại thời điểm thí luyện nhập môn.
9999 bậc thang dẫn lên trời. Ai bò được lên trước trong mười người đầu tiên sẽ được trở thành đệ tử nhập môn của Thiên Kiếm Môn.
Người đứng đầu, sẽ có cơ hội bái nhập làm đệ tử thân truyền của chưởng môn Thiên Kiếm Môn, Thẩm Lưu Phong.
Trong nguyên tác, nữ chính Vân Thiển Thiển dựa vào bàn tay vàng, phải chật vật lắm mới bò nhanh hơn nguyên chủ một chút, giành lấy hạng nhất, lọt vào mắt xanh của Thẩm Lưu Phong.
Nhưng lần này, nàng ta thua. Thua đến không còn gì để nói.
Bởi vì, nói đến bò, không ai giỏi hơn ta.
Khi mọi người còn đang lết giữa lưng chừng núi, ta đã vận đủ cả tay lẫn chân, lăn xả mà bò thẳng lên đỉnh.
Chưởng môn: “……”
Trưởng lão trấn thủ đỉnh núi: “……”
Trưởng lão chấp pháp: “……”
Trưởng lão tư dược: “……”
Chấp kiếm trưởng lão: “……”
Còn ta thì: “He he he…”