Ta xuyên tới trong thân xác này, chính là một tiểu cô nương mười lăm tuổi.

Nguyên chủ mệnh khổ, cha mẹ mất sớm, bị huynh tẩu lòng dạ độc ác bán vào thanh lâu.

Nàng liều chết bỏ trốn, chạy trốn vào rừng sâu núi thẳm, kết quả một bước trượt chân rơi xuống vực sâu rồi... tèo.

Ta đã mượn thân xác nàng sống lại, lẽ nào để nàng tiếp tục đói meo rớt xác được?

Vừa mới theo sư tôn trở về Vấn Kiếm Phong, ta lập tức bắt đầu... sinh kế kiếm ăn.

Người khác đi xin ăn: “Sư tôn, con đói... cho con cơm~”

Còn ta đi xin ăn: “Sư tôn ơi con đói... cái cánh cổng này trông ngon quá nè, cạp thử một miếng nhé?”

Sư tôn ta — một vị cao nhân sống hơn một ngàn năm, lần đầu tiên trong đời thu nhận đệ tử — suýt nữa bị ta dọa cho hồn lìa khỏi xác.

“Đồ nhi! Im miệng! Cổng môn phái không ăn được!!”

Ồ, bảo bảo nghe lời lắm ạ. Sư tôn bảo cổng không ăn được, vậy còn... cây to trong sân thì sao?

“Sư tôn ơi, cái cây này nhìn giòn lắm, chắc nhai sướng miệng, con thử gặm một tí…”

Sư tôn biết ta từ lúc còn thi thố đã “dùng tay dùng chân mà bò” lên đỉnh núi, thiên phú có hơi kỳ lạ, nhưng không ngờ nó lại... quá đáng thế này!

May là hắn nhanh tay lẹ mắt, kịp thời túm cổ ta lại. Nếu không thì cây cổ thụ hơn ngàn tuổi trong sân kia chắc hôm nay... gãy gục dưới răng ta rồi.

Đêm đó, không biết sư tôn đào ở đâu ra một cái... lồng đầy ắp bánh bao cho ta ăn.

Dưới ánh đèn dầu lập lòe, sư tôn vừa ngồi may lại bộ quần áo rách te tua vì ta bò lăn bò lộn, vừa dịu giọng hỏi ta về thân thế lai lịch.

Ta vừa gặm bánh bao to bằng cái mặt, vừa ngoan ngoãn kể lại chuyện cũ của nguyên chủ.

Nghe xong, sư tôn vốn bề ngoài lãnh khốc mà trong lòng mềm nhũn, nhất thời tức đến nghiến răng: “Cái gì!? Huynh tẩu ngươi dám đem ngươi bán vào nơi bẩn thỉu như thanh lâu!? Rõ ràng mới mười lăm tuổi!”

“Vậy... những kẻ đó có làm gì ngươi không?”

Nhớ tới những ký ức của nguyên chủ, ta lập tức rưng rưng, ấm ức nói: “Bọn họ đánh con... chửi con... còn không cho ăn cơm!”

Sư tôn tức giận đến mức gắp một đũa to dưa muối quăng vào bát ta: “ĂN! ĂN CHO ĐÃ ĐỜI ĐI!

“Từ giờ ngươi là đệ tử của Sở Vấn Thiên, Thiên Cực Kiếm ta! Chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt đối không để ngươi bị đói!”

Ta cảm động rưng rưng, lấy tay quệt nước mắm dính mép... tiện thể lau luôn lên tay áo hắn.

“Sư tôn tốt quá! Mà khoan đã...

“Người không phải tên Sở Vấn Thiên à? Sao lại tự xưng là... Thiên Cực Kiếm?”

Sư tôn cười, kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta kiếm tu, người và kiếm hợp nhất, người ở đâu, kiếm ở đó.

“Tên thật chỉ là danh phận thế tục, kiếm mới là gốc rễ tồn tại của chúng ta.

“Hiện tại ngươi chưa có kiếm, nên vẫn dùng tên thật. Nhưng sau này hành tẩu giang hồ, cần phải lấy danh kiếm làm tên.”

Ta bừng tỉnh ngộ: “À há... Vậy sau này kiếm của con có thể đặt tên là ‘Cường’ kiếm không?”

Sư tôn: “Cái đó... không ổn lắm. Lỡ tên bị người ta... hiểu sai thì...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play