Rõ ràng là... không chữa được.
Cho dù Khương Liễu có tin tưởng dưỡng sinh đến mức nào, thì nàng cũng biết rõ dưỡng sinh không thể thay thế cơm gạo.
Thứ duy nhất có thể thay thế cơm gạo, chỉ có tu tiên, nhưng Dao Dao của nàng thì không làm được.
Nghĩ đến chuyện này, Khương Liễu liền cảm thấy mình thật vô dụng. Ngay cả đệ tử của mình, nangd cũng không cứu nổi thì còn tính là sư phụ gì chứ!
“Dao Dao!” Khương Liễu siết chặt nắm đấm, nàng lập tức mở chế độ lải nhải của mình: “Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả, phải dưỡng sinh, phải dưỡng sinh con biết không! Một ngày ba bữa phải ăn đúng giờ, đặc biệt là bữa sáng! Sao lại có thể không ăn sáng rồi nhịn đói tới tận bây giờ cơ chứ! Còn cả bữa trưa nữa, con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi…”
Đối với người bình thường, muốn kéo dài tuổi thọ thì Khương Liễu chỉ nghĩ được đến dưỡng sinh.
“…Chờ một chút, ta đi hầm cho con một nồi canh dưỡng sinh bằng nồi chuyên dụng.”
Nói rồi, Khương Liễu quay người đi, rõ ràng là nàng đang tiến về phía bàn nguyên liệu dưỡng sinh của mình.
“Sư phụ!” Mộc Dao vội vàng ngồi bật dậy, níu lấy vạt áo của Khương Liễu: “Con đói quá chịu không nổi nữa rồi, để con đến quán ăn của Tứ sư tỷ thì hơn!”
Khi Mộc Dao còn nhỏ tuổi từng uống canh “dưỡng sinh” của sư phụ một lần, mùi vị… cả đời này nàng cũng không quên được.
Mộc Dao thật sự không hiểu làm sao sư phụ có thể đem một loạt nguyên liệu trông thì rất bổ dưỡng như chim bồ câu, táo tàu, tuyết nhĩ, kỷ tử… nấu ra được thứ y như thuốc chuột vậy. Nhưng nàng từng lén giữ lại phần canh dưỡng sinh còn dư để thử, và hiệu quả đuổi chuột phải nói là tuyệt vời, đến mức nửa năm liền, lũ chuột vừa thấy phòng nàng là tránh xa tận mười mét.
“À đúng rồi, đúng rồi. Ta còn chưa làm sạch chim bồ câu, làm xong cũng chậm lắm.” Khương Liễu gật đầu, Mộc Dao cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vọng Thư Phái ở nơi hẻo lánh, quy mô nhỏ, trong phái không có nhà ăn, nên Tứ sư tỷ Liễu Nguyệt Huyên — người phụ trách việc nấu ăn, đã mở quán ăn ở ngoài môn phái, ngay trên con phố chính của thành trấn lớn nhất gần đó, gọi là Dương Thành.
Dương Thành nói gần không gần, nói xa không xa, cũng phải hơn bốn trăm dặm.
Bình thường Tứ sư tỷ dùng kiếm bay đi làm, không tốn mấy thời gian nhưng với người bình thường như Tiểu sư muội Mộc Dao thì việc đi đi về về thực sự rất gian nan. Vì thế, Liễu Nguyệt Huyên cố ý thiết lập một pháp trận truyền tống ở phía sau môn phái và việc đầu tiên sau khi nàng đến chỗ làm mỗi ngày chính là mở trận pháp, để Tiểu sư muội có thể cũng đến quán ăn ăn cơm bất cứ lúc nào.
Còn quán ăn thì tất nhiên là nơi cung cấp đồ ăn cho đệ tử Vọng Thư Phái. Trước khi Mộc Dao gia nhập, Vọng Thư Phái dĩ nhiên không có nhà ăn vì chẳng ai cần ăn cả.
Sự nghiệp của Liễu Nguyệt Huyên bắt đầu mấy năm trước, đúng lúc Mộc Dao gia nhập Vọng Thư Phái.
Tuy Mộc Dao là một người có siêu năng lực , nhưng người có siêu năng lực thật sự không có khả năng nhịn ăn. Vì vậy chẳng bao lâu sau, Mộc Dao đã đói meo.
Bụng réo inh ỏi, Mộc Dao cùng các sư huynh sư tỷ sư phụ chỉ biết tròn mắt nhìn nhau.
Vọng Thư Phái ở nơi hoang vu, trong vòng trăm dặm quanh đó, đừng nói chỗ ăn uống, ngoài đệ tử trong phái thì đến một người sống cũng không có. Khi ấy, Khương Liễu còn chưa có nồi dưỡng sinh, mà các đệ tử khác thì vì đã không cần ăn từ lâu nên căn bản chưa từng bước vào bếp.
Còn Mộc Dao… Trong một nhiệm vụ trước đây, nàng từng có “vinh dự” nấu ăn một lần. Sau đó… ừm, nàng đã làm nổ tung cả căn bếp.
Là thật sự nổ tung theo nghĩa đen luôn, phạm vi vụ nổ bán kính bốn mươi mét, tất cả đều thành bình địa và nhiệm vụ lập tức hoàn thành.
Xét theo góc độ an toàn, Mộc Dao quả thực không dám manh động. Các sư huynh sư tỷ sư phụ đều đang lo lắng nhìn nàng, nàng cũng chẳng thể dùng siêu năng lực để dịch chuyển tức thời đến nơi cách đây mấy trăm dặm để ăn cơm. Huống hồ, nàng mới đến thế giới này chưa lâu, trong tay cũng chẳng có đồng nào. Cơm thừa thì thiu quá, ăn trộm thì quá không có đạo đức.
Cuối cùng, vào khoảnh khắc then chốt ấy, Tứ sư tỷ bỗng linh quang lóe lên, như thể bị đả thông kinh mạch, nàng ấy đột nhiên khai sáng ra thiên phú nấu ăn.
Tứ sư tỷ không nói hai lời mà lập tức chạy lên núi Vọng Thư bắt một con gà rừng, xử lý xong thì nhét vào bụng gà những loại gia vị đơn giản còn sót lại trong Vọng Thư Phái, sau đó nàng ấy chôn nguyên con gà vào đất, dùng Hỏa chú thiêu nướng trên mặt đất.
Chốc lát sau, Tứ sư tỷ dồn lực vào lòng bàn tay rồi vỗ mạnh một cái, con gà nướng lập tức phá đất trồi lên, mùi thơm lan tỏa bốn phía khiến tất cả mọi người tại đó không khỏi trầm trồ kinh ngạc.
Giờ nhớ lại cảnh tượng khi đó, Mộc Dao vẫn còn nhớ rất rõ.
Nếu phải đặt một cái tiêu đề cho khoảnh khắc ấy, thì chắc chắn là: “Chương 1 – Gà ăn mày”.
Sau đó, Mộc Dao thuận lợi lấp đầy cái bụng đói, còn Tứ sư tỷ thì thuận lợi tìm ra lý tưởng cuộc đời của mình, rồi từ đó một đi không trở lại.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Tứ sư tỷ từ việc chỉ biết dùng đất và Hỏa chú, đã phát triển thành chủ của tửu lâu lớn nhất và nổi tiếng nhất ở Dương Thành. Tốc độ vươn lên nhanh đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Nếu hỏi Mộc Dao có cảm nghĩ gì khi có một Tứ sư tỷ — nữ chủ trong truyện kinh doạn mỹ thực như vậy, thì chắc chắn nàng sẽ cảm thấy… vô cùng vinh hạnh.
Ăn ngon mỗi bữa, đương nhiên là một trong những hạnh phúc lớn của đời người rồi.
Là một nữ chính theo đuổi sự nghiệp, ưu điểm lớn nhất của Tứ sư tỷ chính là chưa bao giờ quên cội nguồn.
Vì vậy, dù quy mô quán ăn ngày càng mở rộng, số lượng nhân viên ngày càng nhiều nhưng tên quán của Tứ sư tỷ vẫn luôn là “Quán ăn Vọng Thư Phái”.
Khi mới đặt tên, mọi người đều thắc mắc không hiểu cái tên này có ý nghĩa gì. Về sau, qua sự nghiên cứu của các chuyên gia ẩm thực tại địa phương, mọi người nhất trí cho rằng “Vọng Thư Phái” là một trường phái ẩm thực đặc biệt, tương tự như “ẩm thực Hoài Dương”, “ẩm thực Huệ phái”… Nhờ đó, họ cũng lý giải được vì sao món ăn ở “Quán ăn Vọng Thư Phái” lại ngon đến mức không ai có thể bắt chước được.
Khi Mộc Dao truyền tống đến quán ăn của Tứ sư tỷ, tuy không còn đúng giờ cơm nữa nhưng trước cửa quán vẫn có người xếp hàng dài ngoằn ngoèo.
Ngay từ những ngày đầu mới khai trương, cùng với việc buôn bán ngày càng phát đạt, quán ăn từng xuất hiện tình trạng hàng người chờ ăn dài đến tận bên kia đường khiến xe ngựa bị ùn tắc. May mà nhờ gợi ý của Khương Liễu, về sau Liễu Nguyệt Huyên đã cho khách xếp hàng theo hình rắn uốn lượn, ở giữa thì dựng rào chắn, vừa tiết kiệm diện tích, lại vừa giải quyết được vấn đề tắc đường.
Khi Liễu Nguyệt Huyên nói lời cảm ơn sư phụ, Khương Liễu chỉ phẩy tay: “Không không không, đây không phải công lao của ta, đây là trí tuệ của công viên giải trí.”
Sư phụ vừa nói vậy, Mộc Dao mới sực nhớ ra — đúng rồi, kiếp trước, bạn cùng phòng từng kể với nàng rằng có công viên nào đó chơi trò chơi thì hai phút, mà xếp hàng thì hai tiếng, hóa ra là mấy hàng kiểu này.
Liễu Nguyệt Huyên từng nghĩ đến việc mở riêng cho Mộc Dao một lối đi nhanh nhưng đã bị Mộc Dao nghiêm túc từ chối.
“Tứ sư tỷ, xếp hàng quan trọng nhất là công bằng, nếu các khách khác thấy muội có đặc quyền, chắc chắn sẽ không hài lòng.” Mộc Dao nghiêm mặt nói, “Tứ sư tỷ, ngươi buôn bán không dễ dàng gì, ta không thể gây thêm phiền phức cho ngươi được.”
Liễu Nguyệt Huyên cảm động vô cùng.
Mà đúng là Mộc Dao cũng rất tận hưởng quá trình xếp hàng.
Kiếp trước vì bận nhiệm vụ, nàng còn chưa từng được đi chơi công viên giải trí lần nào. Dù sao đi công viên giải trí chủ yếu cũng là để trải nghiệm cảnh xếp hàng mà — mà bây giờ nàng ngày nào cũng xếp hàng, tính ra thì chẳng phải là đang “ngày nào cũng đi chơi công viên giải trí” đấy sao? Vui quá trời vui luôn.