“Đông Phương Lâm! Có bản lĩnh thì ra đây cho lão tử! Một đấu một!”
Giữa trưa nắng, mặt trời chói chang, trước cổng Vọng Thư Phái vang lên tiếng gào đầy giận dữ của một nam tử, làm chim chóc cả ngọn núi giật mình bay tán loạn.
Sau khi hét lên đến bảy tám chín mươi lần, cuối cùng cũng có một thiếu nữ lững thững bước ra, mắt còn lờ đờ buồn ngủ, thậm chí vẫn còn đang mặc đồ ngủ, đẩy cánh cổng gỗ ọp ẹp đơn sơ của Vọng Thư Phái ra:
“Xin chào, Đông Phương Lâm hiện không có ở đây. Ngươi có thể nhận thẻ số thứ tự rồi quay về đợi. Khi Đông Phương Lâm quay lại, thẻ số sẽ rung lên nhắc nhở ngươi khi còn ba người nữa là đến lượt. Hoặc ngươi cũng có thể chọn ngồi chờ ở khu chờ trong môn phái. Thời gian dự kiến phải chờ là...”
Thiếu nữ cúi xuống nhìn một tấm lệnh bài huyền thiết đeo trên cổ tay rồi nói tiếp:
“Ước chừng còn hai mươi bốn canh giờ nữa. Xin hãy chọn cách chờ đợi.”
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Nam tử kia sững người, hai mươi bốn canh giờ... chẳng phải là hai ngày trời sao?
Nói cho cùng, hắn tới là để tìm Đông Phương Lâm, chứ không phải đến để nghe một đứa phế vật không có linh căn ba hoa!
Trong thế giới mà ai ai cũng tu tiên này, tu vi của hắn tuyệt đối không thấp, ít nhất cũng là đệ tử ưu tú của một đại môn phái khiến người người ngưỡng mộ. Hắn chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được thiếu nữ trước mắt chẳng có chút tu vi nào mà cũng chẳng thể có tu vi, bởi vì nàng vốn dĩ không có linh căn nên không thể tu tiên.
Ở thế giới tôn sùng kẻ mạnh này, thiếu nữ trước mặt sinh ra đã là phế vật tầng đáy thấp nhất!
Hắn đâu có thời gian đôi co với một phế vật.
Hắn cười khẩy, trong giọng toàn vẻ khinh miệt:
“Không ngờ Đông Phương Lâm lại cử một đứa phế vật không có nổi linh căn như ngươi ra cản người, thậm chí còn chưa thèm ngủ dậy cho đàng hoàng nữa. Chẳng lẽ coi thường lão tử Bào Huy Hai Mươi Ba này sao!”
Cái tên này đúng là hết nói nổi. Nhưng thiếu nữ, cũng chính là Mộc Dao, đã quá quen rồi.
Tác giả của cuốn tiểu thuyết này có khả năng đặt tên thì cực kỳ tệ, cơ bản là tàm tạm được thì tàm tạm, mà tàm tạm cũng không nổi thì dứt khoát chơi luôn đồng âm.
Pháo hôi (Bào Huy) hai mươi ba à... đúng là không đáng để Nhị sư huynh để tâm, còn chẳng bằng tên Lý Minh hôm qua nữa. Dù tên Lý Minh có hơi cẩu thả, nhưng ít nhất cũng là tên đàng hoàng.
Tuy nhiên, với thái độ phục vụ công bằng như một bát nước đầy, Mộc Dao vẫn tiếp tục tiếp đón như thường:
“Thân ái, xin đừng nói nhảm nữa, hãy nhanh chóng chọn cách chờ đợi đi.”
Hôm qua nàng thức khuya xem tiểu thuyết với Lục sư tỷ tới tận giờ Dần. Lục sư tỷ tu vi cao, không cần ngủ nên sau đó đã ra ngoài tu luyện tiếp, nhưng nàng chỉ là người thường, đương nhiên phải ngủ bù vào ban ngày rồi. Tiếp đón xong khách của Nhị sư huynh, nàng còn phải quay về ngủ tiếp nữa.
"Ngươi... một đứa phế vật như ngươi mà cũng dám bảo ta nói nhảm?!" Bào Huy Hai Mươi Ba trừng mắt như chuông đồng, răng nghiến ken két, hắn gầm lên với bộ mặt dữ tợn:
“Cút! Gọi Đông Phương Lâm ra đây gặp lão tử! Nếu không thì lão tử đây không khách sáo nữa đâu!”
"Thân ái, ta đã nói rồi, Đông Phương Lâm không có ở đây. Tai to như vậy chẳng lẽ chỉ để trưng bày à?" Là nhân viên tiếp đón không công giúp Nhị sư huynh giải quyết rắc rối, Mộc Dao không cam kết sẽ giữ thái độ phục vụ tốt mãi mãi.
"Ngươi...!" Bào Huy Hai Mươi Ba hiển nhiên đã hết kiên nhẫn, hắn lập tức vận khí toàn thân, định tung một đấm đập nát đầu kẻ phế vật trước mặt—
Thế nhưng, hắn bỗng phát hiện… mình bay lên rồi.
Giống như rơi vào trạng thái không trọng lực kỳ lạ vậy, toàn thân hắn dù chứa đầy chân khí, nhưng lại không thể vận dụng được chút sức lực nào.
Dù ra đòn thế nào thì cũng như đánh vào bông thôi.
"Có câu này nói rất đúng — khi chân không chạm đất, virus sẽ bị ngắt. Thân ái, mời ở trên không trung bình tĩnh lại một chút, nhanh chóng chọn phương án chờ đợi đi, nếu không thì ta ném ngươi xuống núi bây giờ đấy." Bào Huy Hai Mươi Ba chỉ thấy thiếu nữ dưới đất giơ tay ngáp một cái, nàng vô cùng thản nhiên, thậm chí còn như muốn ngủ tiếp nữa.
Là... là nàng làm tất cả chuyện này?
Nhưng mà... chẳng phải nàng không có linh căn sao? Chẳng lẽ... tu vi của nàng quá cao khiến hắn không cảm nhận nổi?
"Á, không không, ta thật sự không có linh căn đâu." Mộc Dao vội vàng phủ nhận.
“Xin thân ái đừng tung tin đồn thất thiệt, ta chỉ là người bình thường không thể tu tiên thôi.”
Nàng... nàng còn nghe được cả tiếng lòng của mình?!
Bào Huy Hai Mươi Ba càng thêm hoảng loạn.
Hắn… hắn dường như nhìn nhầm người rồi… Đây đâu phải là phế vật, đây rõ ràng là… quái vật thì có!
"Ta… ta chọn… ta chọn! Làm ơn… làm ơn thả ta xuống được không?" Sau khi nhận ra sự thật, giọng điệu của Bào Huy Hai Mươi Ba lập tức yếu xìu.
"Thân ái, xin hãy chọn trước đã." Mộc Dao cũng khôi phục lại giọng điệu phục vụ bình thường.
"Ta… ta chọn chờ trong môn phái!" Bào Huy Hai Mươi Ba vội vã trả lời.
Lần này hắn phải bỏ ra năm trăm linh thạch thượng phẩm để dùng phù truyền tống, mà cũng vất vả lắm mới mua được, lại chỉ có một cái duy nhất, không có cái thứ hai. Nếu giờ quay về, chắc chắn hắn sẽ không kịp trở lại!
"Được rồi, thân ái." Mộc Dao buông tay, Bào Huy Hai Mươi Ba liền rơi bịch xuống đất, ngã sấp đít, “Mời theo ta đến khu chờ.”
Nói xong, Mộc Dao lập tức xoay người đi vào trong cửa, Bào Huy Hai Mươi Ba thấy vậy cũng chẳng màng đến cơn đau mông nữa, hắn vội vã đứng dậy phủi phủi mông rồi nhanh chóng đi theo.
Trên đường đi theo thiếu nữ đáng sợ này, Bào Huy Hai Mươi Ba trông thấy rõ ràng có không ít căn phòng treo biển "Khu chờ", vậy mà thiếu nữ đáng sợ kia vẫn không hề dừng bước.
Nàng... nàng thực sự đang đưa mình đến khu chờ để đợi Đông Phương Lâm sao? Không lẽ, nàng định dẫn mình đến phòng tối… hoặc thậm chí là phòng luyện khí nào đó rồi dùng người sống để luyện khí, ném thẳng mình vào nước sắt đang sôi sùng sục giống như lời đồn đấy à!
Bào Huy Hai Mươi Ba chỉ cảm thấy gió lạnh nổi lên từng đợt bên tai, một nam tử to cao đến một mét chín bị dọa cho run lẩy bẩy, hai chân đi kiểu khuỳnh vào trong.
Không thể không nói, cảnh tượng ấy… ừm, quá mức mỹ miều.
“Thân ái, đừng nghĩ nhiều nhé, nhị sư huynh, cũng chính là Đông Phương Lâm, là kiểu nam chính Long Ngạo Thiên tiêu chuẩn, nhân phẩm tuyệt đối chính trực, chắc chắn không làm mấy chuyện âm u rùng rợn như ngươi đang nghĩ đâu.” Trước khi Bào Huy Hai Mươi Ba làm tổn hại thanh danh của Nhị sư huynh, Mộc Dao cảm thấy mình cần thiết phải giải thích một chút.
Nhận ra tiếng lòng mình lại bị thiếu nữ đáng sợ này nghe thấy lần nữa, Bào Huy Hai Mươi Ba càng thêm sợ hãi, hắn đang sợ đến mức răng va vào nhau lập cập rồi.
Người hắn sợ nào phải Đông Phương Lâm, hắn sợ là sợ thiếu nữ đáng sợ trước mắt này kìa! Trời ơi, lại đi ngang qua một khu chờ nữa rồi…
“Ồ, ra là ta hiểu nhầm rồi ha.” Hiểu được nguồn cơn hiểu lầm của Bào Huy Hai Mươi Ba, Mộc Dao kiên nhẫn giải thích cho khách của nhị sư huynh: “Mấy khu chờ vừa nãy ngươi thấy, cái đầu là của sư phụ, cái sau đó là của đại sư tỷ, cái trước nữa là của thất sư tỷ, khu chờ của nhị sư huynh nằm ở tận phía tây môn phái, chúng ta còn phải đi tiếp một đoạn cơ.”
Gì chứ, nhiều khu chờ thế này á?
Trước khi đến đây, Bào Huy Hai Mươi Ba còn tưởng Đông Phương Lâm là người duy nhất còn xem được trong cái môn phái nhỏ bé không có tiếng tăm này, không ngờ…
Rốt cuộc là cái Vọng Thư Phái không ai biết tới này là sự tồn tại kinh khủng thế nào vậy!
Không đúng, phải nói là… chỉ cần có đệ tử trước mắt này thôi đã đủ đáng sợ rồi! Huống chi còn có sư huynh, sư tỷ và sư phụ của nàng nữa!
“Vậy, vậy giờ ta từ bỏ gặp Đông Phương Lâm, ta đi, được không?”
Bào Huy Hai Mươi Ba bắt đầu muốn bỏ cuộc, cùng lắm thì năm trăm khối linh thạch thượng phẩm kia coi như đổ sông đổ biển vậy!
“Thân ái này, không được đâu nha.” Mộc Dao lắc đầu, “Đã đặt lịch thì không hoàn không đổi.”
Đây là gói kinh nghiệm của nhị sư huynh, nàng tất nhiên không thể làm hỏng.
“Được rồi, tới nơi rồi.” Mộc Dao dừng lại trước một căn phòng cũng treo biển “Khu chờ” rồi đẩy cửa phòng ra, nàng làm động tác mời với Bào Huy Hai Mươi Ba, “Xin mời vào chờ.”
Hai chân Bào Huy Hai Mươi Ba run như cầy sấy, khi bước qua ngưỡng cửa thì suýt vấp ngã.
Mộc Dao nhìn động tác của hắn thì hận không thành thép mà lắc đầu.
Trông thì khỏe mạnh, vậy mà tâm lý lại yếu thế. Với trạng thái này thì đi làm gói kinh nghiệm cho nhị sư huynh chắc chắn không ổn rồi, haiz, thật sự không được thì lát nữa chỉ còn cách xóa đi một phần ký ức thôi.
“Phía trước ngươi còn có ba khách hàng đang chờ khiêu chiến nhị sư huynh, nếu không có gì bất ngờ thì nhị sư huynh sẽ về vào ngày kia, có thể sẽ tiếp đón theo số thứ tự, cũng có thể cho lên cùng lúc, thời gian chờ ngắn nhất dự kiến là hai mươi bốn canh giờ, không có giới hạn trên, xin ngươi kiên nhẫn đợi gọi số.” Mộc Dao nói theo thông lệ, “Để tránh nhàm chán khi chờ đợi, chúng ta đặc biệt cung cấp một hình nộm Đông Phương Lâm với tỷ lệ 1:1, có thể dùng để diễn tập trước, tất nhiên, nếu muốn tương tác thân mật với hình nộm, hôn môi hay da chạm da gì đó, chúng ta cũng cho phép.”
Trước khi quyết đấu, hai bên cảm thông, tình cảm dâng trào là chuyện đã từng xảy ra, Mộc Dao và mọi người đã sớm chuẩn bị đầy đủ dựa trên nhu cầu của khách hàng rồi.
Sau khi để Bào Huy Hai Mươi Ba ngồi xuống, Mộc Dao tiếp tục nói: “Ngoài ra, xin ngươi điền vào biểu mẫu thông tin ở tay phải, bút lông để bên cạnh, chính là cái gắn dây đó. Điền xong chúng ta sẽ gửi biểu mẫu cho nhị sư huynh trước, tiện cho huynh ấy nhận diện thân phận và bối cảnh của ngươi, cũng giúp tiết kiệm thời gian tự giới thiệu sau này, rút ngắn thời gian chờ đợi một cách hiệu quả.”
Những quy tắc tốt đều là kết quả sau nhiều lần hoàn thiện, bộ quy tắc mang lại tiện ích tối đa cho khách hàng hiện tại cũng là kết quả mà Vọng Thư Phái mò mẫm bao năm. Trong đó không chỉ có công lao của Mộc Dao, mà còn có đóng góp ý tưởng của sư phụ và lục sư tỷ.
Bào Huy Hai Mươi Ba run rẩy mà cầm bút lông, đến cả chấm mực cũng run lẩy bẩy, suýt chọc lệch ra khỏi nghiên mực.
Thế này thì không ổn lắm.
Mộc Dao nói tiếp: “Thân ái có thể từ từ điền, một khắc nữa ta sẽ quay lại lấy.”
Nói xong, Mộc Dao quay người rời khỏi phòng chờ.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, tay Bào Huy Hai Mươi Ba lập tức hết run.
Hắn cảm thấy đầu óc mình chưa từng nhẹ nhõm như vậy, cứ như thiếu mất một mảnh vậy.
Nhưng điều đó không quan trọng. Hắn đến đây là để khiêu chiến Đông Phương Lâm, tuy Đông Phương Lâm chưa có mặt, nhưng không ngờ dịch vụ trong môn phái của Đông Phương Lâm lại tốt thế này, còn cử một thiếu nữ xinh đẹp dẫn đường nữa.
Vậy thì hắn nghiêm túc điền biểu mẫu, ngồi đây chờ là được.
Đông Phương Lâm, lão tử nhất định sẽ khiến ngươi đẹp mặt!
Đứng ngoài cửa, Mộc Dao hài lòng gật đầu, cuối cùng cô cũng yên tâm được rồi.
Xóa trí nhớ cộng thêm can thiệp cảm xúc, hai năng lực đặc biệt này được dùng vô cùng khéo léo, chắc chắn sẽ không gây ảnh hưởng gì đến nhị sư huynh đâu.