Dù sao thì cũng không phải giờ cơm nên so với lúc cao điểm, thời gian xếp hàng cũng chẳng đáng là bao. Rất nhanh, Mộc Dao đã ngồi vào sảnh lớn và thưởng thức bữa cơm do Tứ sư tỷ của mình đích thân nấu. Thức ăn vẫn ngon như mọi khi, khiến người ta có cảm giác như vừa ăn xong một bữa yến tiệc tráng lệ, cực kỳ no nê và thỏa mãn.
Sau khi ăn uống no nê, Mộc Dao chào Tứ sư tỷ một tiếng rồi định rời đi nhưng lại bất ngờ thấy một nam tử trung niên xông vào quán ăn, lớn tiếng quát mắng Tứ sư tỷ:
“Liễu Nguyệt Huyên! Ngươi mới đến thành này có ba năm, dựa vào cái gì mà cướp mất danh hiệu ‘Đầu bếp số một thành’ của ta! Có bản lĩnh thì chúng ta đường đường chính chính tỷ thí một trận, bao nhiêu khách ở đây đều có thể làm chứng! Ai thua thì rút khỏi giới ẩm thực, từ nay không bước vào bếp nửa bước!”
Câu thoại kinh điển, tình tiết kinh điển.
Truyện về kinh doanh mỹ thực thì tất nhiên không thể thiếu những màn tỉ thí nấu nướng rồi. Đây là mạch chính và cao trào của câu chuyện, cũng là thời khắc hồi hộp và kích động nhất.
Mộc Dao vốn không phải lúc nào cũng ở lại quán ăn của Tứ sư tỷ, lần này lại đúng lúc bắt trúng buổi "livestream" hiếm hoi như vậy nên nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Nàng lập tức dừng bước rồi quay lại đứng cạnh Tứ sư tỷ, chuẩn bị thưởng thức dáng vẻ oai phong của nàng ấy. Tiện thể… không phải nói để khách nhân làm chứng à, biết đâu lại được ăn ké vài miếng thì sao!
Liễu Nguyệt Huyên vốn ăn nói vụng về, nhìn nam tử vừa xông vào đã gào loạn cả lên như phát rồ, nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng lễ phép hỏi lại: “Ngươi bị bệnh à?”
Thần kinh thật rồi, cái kiểu cá cược vô lý thế này, ai lại đi nhận lời chứ.
Ồ, ra là có thể từ chối như vậy à!
Mộc Dao cảm thấy vô cùng xấu hổ, hóa ra đầu óc nàng bị mấy khuôn mẫu trong truyện mạng trói chặt đến nỗi không còn biết suy nghĩ bình thường nữa. May mà Tứ sư tỷ chưa từng bị đầu độc bởi mấy truyện mạng đó, đầu óc nàng ấy cực kỳ tỉnh táo, một câu nói đã khiến nàng như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Một câu của Liễu Nguyệt Huyên, trực tiếp khiến đối phương nghẹn lời.
“Ngươi… cái này…” Đối phương bắt đầu lắp bắp, không nói nên lời.
Sao nàng ta lại không làm theo kịch bản chứ! Cái này… cái này… không đúng luật chơi gì cả!
Nhìn thấy đối phương đỏ mặt đến mức như sắp nhịn tiểu không nổi cùng dáng vẻ luống cuống lúng túng, Liễu Nguyệt Huyên nghĩ ngợi một chút rồi vẫn tốt bụng cho hắn một bậc thang để bước xuống: “Thế này nhé, nếu ta thắng… thì được gì?”
“Ta đã nói là sẽ rút khỏi giới ẩm thực, không bước vào bếp nửa bước, chẳng lẽ… vẫn chưa đủ à?” Đối phương bĩu môi, có vẻ hơi ấm ức.
Liễu Nguyệt Huyên nghĩ ngợi thêm rồi lại lễ phép hỏi tiếp: “Ừm… liên quan gì đến ta không?”
Tuy là, tuy là… hình như, có vẻ, thực sự chẳng liên quan gì thật. Nhưng mà… điều kiện này không hấp dẫn sao? Một đầu bếp nổi danh mà phải rút lui khỏi giới ẩm thực, chẳng lẽ vẫn chưa đủ nặng ký à?
“Nếu, nếu không thì… nếu ngươi thắng, ta không chỉ rút khỏi giới ẩm thực, từ nay không bước vào bếp, mà còn tặng luôn khế đất của tiệm ta cho ngươi?” Đối phương thử hỏi một cách thiếu tự tin.
“Được, thành giao!” Liễu Nguyệt Huyên lập tức đồng ý.
Nàng chẳng quan tâm lắm về chuyện hắn có rút khỏi giới ấm thực hay bếp núc hay không, nhưng cái khế đất của tiệm đó thì lại vô cùng hấp dẫn. Tiệm của hắn nằm ngay cạnh tiệm của nàng, nàng đã muốn mở rộng từ lâu nhưng khổ nỗi chẳng ai bán. Dù sao cũng chỉ cá cược một cái danh hão, thua cũng chẳng lỗ gì.
“Tốt!” Đối phương thấy cô cuối cùng cũng đồng ý, hắn lập tức phấn chấn hẳn lên, nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng — mình bỏ ra quá nhiều, còn đối phương… cùng lắm chỉ mất cái danh hiệu? Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, hắn tin chắc mình sẽ thắng, từ đó danh tiếng vang dội trở lại, một lần nữa xưng bá giới ẩm thực, thành đầu bếp số một trong thành!
Mộc Dao cảm thấy Tứ sư tỷ hỏi đúng lắm.
…Đúng là người này có bệnh thật.
Thế là, dưới một bản giao kèo bất bình đẳng do đối phương cưỡng ép, trận thi đấu giữa Liễu Nguyệt Huyên và người kia chính thức được xác lập.
Việc tỉ thí tay nghề nấu ăn với người khác cũng chẳng phải lần đầu của Liễu Nguyệt Huyên. Theo lệ của các cuộc thi nấu ăn trong thành, mỗi bên đều cử hai người lên sân đấu, một làm đầu bếp chính, một làm trợ thủ, do chuyên gia ra đề, giới hạn thời gian trong nửa canh giờ, kết quả cuối cùng sẽ được quyết định bằng phiếu bầu của khán giả có mặt tại hiện trường.
Nhưng mà, dù sao đây cũng là thế giới tu tiên, nên cuộc thi nấu ăn cũng có một đặc điểm đặc biệt “nhỏ nhỏ”.
Đó là, hai bên phải thi đấu trên một đài thi đấu đặc biệt, toàn bộ quá trình có thể tùy ý sử dụng pháp thuật để gây nhiễu đối phương. Dụng cụ nấu nướng nếu hỏng thì không được thay mới, nguyên liệu rơi xuống đất thì không được dùng lại, bất kỳ ai trong hai người bị đánh văng khỏi võ đài thì lập tức xem như thất bại.
Về quy tắc này, các chuyên gia đưa ra lời giải thích như sau:
Chỉ khi nào trong quá trình nấu ăn có thể không bị ngoại vật quấy nhiễu, đủ khả năng ứng phó với mọi tình huống bất ngờ thì mới là đầu bếp chân chính.
Không lâu sau, đài thi đấu, nguyên liệu và các chuyên gia đều đã sẵn sàng, chỉ một nén nhang nữa là cuộc thi chính thức bắt đầu.
Thế nhưng đúng lúc đó, một biến cố bất ngờ xảy ra.
Trợ thủ duy nhất của Liễu Nguyệt Huyên – Tiểu Lan – đang vác chiếc nồi lớn trong bếp lên đài thi đấu thì bất ngờ trượt chân. Chiếc nồi trong tay nàng lập tức bay khỏi tay, cả cái nồi văng lên trời rồi rơi thẳng xuống.
Không hiểu sao khi rơi xuống, cái nồi như được gắn định vị GPS mà lao thẳng về phía đầu Tiểu Lan. Dù Tiểu Lan liên tục né tránh nhưng cuối cùng nàng vẫn bị cái nồi đập trúng một cách chính xác. Chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, Tiểu Lan chính thức sở hữu một tạo hình mới: đầu nồi.
Chiếc nồi sắt ấy ít nhất cũng hơn mười cân, nặng thì cỡ hai mươi cân là ít. Việc đầu Tiểu Lan không vỡ tung tại chỗ đã chứng minh nàng có cái đầu sắt thép thật sự nhưng vẫn không thể hoàn toàn vô sự. Nàng còn chưa kịp sờ cái cục u to tướng trên đỉnh đầu mình thì đã trợn trắng mắt rồi ngất lịm luôn rồi.
May mà sau khi được y tu chữa trị, họ xác nhận nàng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trong thời gian ngắn thì không thể tỉnh lại.
Theo quy tắc thi đấu, nếu không đủ hai người thì coi như bỏ cuộc.
Nhưng Liễu Nguyệt Huyên chỉ có một mình Tiểu Lan là trợ thủ, giờ phút then chốt thế này, đi đâu tìm ra người khác đây?
Tình huống kinh điển thứ hai trong truyện mỹ thực: Trước khi tỉ thí nấu ăn, nhất định sẽ có biến cố bất ngờ gây khó khăn cho nhân vật chính.
Nhân lúc mọi người còn đang rối loạn, Mộc Dao lặng lẽ tiến lại gần Tiểu Lan đang ngất xỉu, nàng đưa tay ra sờ cái cục u to trên đầu nàng ấy.
Nếu chỉ là chấn thương ngoài da thì dùng siêu năng lực chữa lành nhanh có thể giúp Tiểu Lan hồi phục hoàn toàn.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Tiểu Lan đã chậm rãi tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra, lập tức thấy đầu không còn đau, cảm giác chóng mặt cũng biến mất, nàng lấy lại khí thế có thể nhấc chiếc nồi sắt nặng chục cân rồi bật người đứng dậy sau một cú cá chép lộn mình, sau đó dõng dạc hô lên với Liễu Nguyệt Huyên:
“Chủ nhân! Ta khỏe rồi!”
“Cái gì thế này…?” Không chỉ Liễu Nguyệt Huyên ngạc nhiên, ngay cả y tu từng chữa trị cho Tiểu Lan trước đó cũng sững sờ mà há hốc mồm không khép lại được.
Dù có là y tu đỉnh cấp cũng không thể chữa khỏi nhanh như vậy được chứ? Nhìn sang người đứng bên cạnh — chẳng lẽ là do nàng ấy?
“Ta không làm gì cả.” Mộc Dao lập tức giơ hai tay ra vẻ vô tội, “Chắc là… phép màu y học thôi.”
Ai cũng biết Mộc Dao là người không có linh căn, lời này nghe ra lại càng đáng tin hơn.
Dù thế nào, chỉ cần kết quả tốt là được rồi.
Tiểu Lan nhe răng cười, nàng lập tức sải bước đầy khí thế, tiếp tục tiến về phía đài thi đấu ——
Nhưng vừa đi được hai bước, từ tầng hai của kỹ viện bên kia đường, một tiểu nhị đang dọn bô lại trượt chân, chiếc bô tuột khỏi tay hắn, bay thẳng ra ngoài cửa sổ và rồi... “keng!” – lại rơi trúng đầu Tiểu Lan một cách cực kỳ chuẩn xác.
Tiểu Lan lại chính thức nhận được tạo hình mới: đầu bô.
Tuy bô nhẹ hơn cái nồi sắt, nhưng do rơi từ trên cao nên lực va đập cũng không nhỏ. Tiểu Lan lại trợn mắt rồi ngất xỉu giữa đường tiến lên đài một lần nữa.
May mà chiếc bô này chưa từng được sử dụng, cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Mộc Dao thấy chuyện này xảy ra những lần hai, cuối cùng cũng hiểu ra.
Từ xưa đến nay, chân tình không giữ nổi người, chỉ có kịch bản mới làm nên chuyện. Dù ngươi không muốn vào khuôn khổ, cốt truyện vẫn ép ngươi phải vào – đó chính là đạo lý.
Lần trước là cái nồi, lần này là cái bô, nếu nàng lại dùng siêu năng lực lần nữa, không biết lần sau sẽ là món vũ khí kinh khủng nào đây. Tội nghiệp cái đầu nhỏ của Tiểu Lan, sao mà chịu nổi bao nhiêu trận đòn như thế chứ?
Y tu lại bước lên kiểm tra thêm lần nữa, kết luận vẫn là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng không thể tỉnh lại trong thời gian ngắn. Nhưng lần này khác trước, mọi người xung quanh đều im lặng nhìn về phía Tiểu Lan, rõ ràng là họ đang chờ đợi một phép màu y học tiếp theo xảy ra.
Nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, nếu cứ tiếp tục chờ, đừng nói là phép màu không tới, ngay cả cuộc thi của Tứ sư tỷ cũng sẽ lỡ mất.
Mộc Dao vội vàng mở miệng, bắt đầu nghiêm túc nói nhăng nói cuội:
“Phép màu sở dĩ được gọi là phép màu, chủ yếu là vì… nó chỉ xảy ra một lần.”
Nghe xong lời của Mộc Dao, mọi người đều cảm thấy có lý.
Chứ nếu nó xảy ra nhiều lần, chẳng phải đã thành chuyện bình thường rồi sao?
Liễu Nguyệt Huyên thu lại ánh mắt từ Tiểu Lan đang bất tỉnh.
Tiểu sư muội nhắc rất đúng — gặp khó khăn thì phải nghĩ cách giải quyết, chứ không phải chờ đợi phép màu.
Quy tắc cuộc thi chỉ yêu cầu hai người, chứ không nói người thứ hai phải biết nấu ăn.
“Sư muội, ngươi lên đài cùng ta được không?” Suy nghĩ trong giây lát, Liễu Nguyệt Huyên quay đầu lại hỏi Mộc Dao.
Trong đám người ở đây, người nàng tin tưởng chỉ có duy nhất một mình tiểu sư muội. Dù tiểu sư muội không biết nấu ăn, không có tu vi thì đã sao? Nấu ăn, chỉ cần mình nàng là đủ. Còn việc nàng ấy không có tu vi… nàng sẽ bảo vệ tiểu sư muội!
Mộc Dao cũng hơi do dự.
Dù nàng không biết nấu, chỉ biết làm nổ nhà bếp nhưng dù sao cũng “khéo đến mấy cũng khó nấu khi không có gạo”, nếu Tứ sư tỷ không định cho nàng can dự vào việc bếp núc, vậy chắc cũng không gây ra vụ nổ nào… đâu nhỉ?
“Được.” Mộc Dao trông rất đáng tin cậy mà nghiêm túc gật đầu.
Mộc Dao tin chắc đây chính là tình tiết kinh điển thứ hai của truyện mỹ thực: dù phải mang theo một “kẻ ăn bám”, nhân vật chính vẫn chiến thắng vang dội, từ đó khẳng định tài nghệ nấu ăn siêu phàm của mình.
Cứ thế, Mộc Dao cùng Tứ sư tỷ trịnh trọng bước lên đài thi đấu, nơi quyết định vận mệnh của họ.
Hai người vừa đặt chân lên đài thì trợ thủ của đầu bếp bên kia đã cười nhạo đầy châm chọc:
“Liễu đầu bếp, các người ở quán ăn Vọng Thư Phái thiếu người đến mức phải đưa cả một phế vật ngoại đạo không có tu vi, chẳng biết nấu nướng lên đài à?”
Tình tiết kinh điển thứ ba trong truyện mỹ thực: đối thủ luôn coi thường nhân vật chính, vừa lên là đã chế giễu, rất khinh địch.
“… Nàng ấy là tiểu sư muội của ta, không phải thứ phế vật ngoại đạo không có tu vi.”
Tứ sư tỷ vốn không giỏi ăn nói nên thay vì nói mấy lời cứng rắn vô dụng, nàng càng thích dùng thực lực để khiến đối phương tâm phục khẩu phục hơn.