Sau khi lấy mẫu đăng ký thông tin đã điền xong của Bào Huy Hai Mươi Ba và đặt lên bàn làm việc của Nhị sư huynh, Mộc Dao đã hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ tiếp đãi, thế là nàng lập tức quay về phòng mình để ngủ bù tiếp.

Chui vào chăn ấm, Mộc Dao tìm một tư thế thoải mái nhất, nàng ôm chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Làm một người bình thường có thể ăn no ngủ kỹ, quả thật là một điều tuyệt vời…

Bạn cùng phòng kiếp trước của Mộc Dao từng nói: cảnh giới cao nhất của người thường chính là ngày ngày ở lì trong nhà, ăn no là ngủ, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại.

Trước khi xuyên không, Mộc Dao thật sự chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại có thể sống đến mức độ cảnh giới cao như vậy.

Bạn cùng phòng à, điều ước của cậu, cuối cùng mình cũng đã giúp cậu thực hiện rồi!

Ước chừng lại ngủ thêm một canh giờ nữa, Mộc Dao cuối cùng cũng đã ngủ đủ, nàng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ rồi tự nhiên tỉnh dậy.

Lại nằm ì trên giường thêm khoảng một khắc nữa, Mộc Dao mới lề mề chui ra khỏi chăn, rồi với tốc độ càng lề mề hơn mà bắt đầu rửa mặt thay đồ.

Đúng lúc Mộc Dao đang mang tất bên trái thì sư phụ của nàng là Khương Liễu vừa về đến.

“Dao Dao —— Mau ra đây giúp ta một tay —— Mua nhiều đồ quá ——”

Người còn chưa đến mà tiếng đã vang lên trước, tiếng gầm sư tử của sư phụ đủ để cả núi Vọng Thư nghe rõ mồn một, lại khiến thêm nhiều chim nhỏ hoảng sợ bay tán loạn nữa rồi.

Chả trách ai ai cũng nói núi Vọng Thư là nơi quạ cũng chẳng thèm ị, bởi vì chim ở đây thực sự không dám ị, lỡ đang ị mà có ai đó bất ngờ hét lên một tiếng làm đứt dòng thì trải nghiệm ị sẽ tệ biết bao…

Mộc Dao không vội, nàng tiếp tục điềm nhiên mà mang nốt chiếc tất bên phải rồi nghiêm túc mang giày xong thì mới đẩy cửa phòng bước ra.

A, cảm giác ngủ đã đời thật là sảng khoái biết bao!

Mộc Dao vươn vai một cái, nàng cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người, sau đó mới buông tay xuống.

Cùng lúc đó, nàng đã dịch chuyển tức thời đến gần cổng sơn môn.

Sư phụ dạy rất đúng: gặp chuyện đừng hoảng, dù gì thì cũng không kịp, chi bằng cứ từ từ mà làm. Thật sự không kịp thì lén dùng siêu năng lực gian lận chút xíu cũng chả sao.

Lỗ Tấn từng nói, chỉ cần chưa bị phát hiện thì gian lận không tính là gian lận.

Mộc Dao chỉnh lại trạng thái rồi bước tới mở cánh cổng gỗ cũ kỹ, đúng lúc Khương Liễu cũng vừa tới trước cổng.

Trong Vọng Thư Phái, gần như ai ai cũng có tuyệt kỹ trong người, tu vi không tầm thường. Còn Mộc Dao là tiểu sư muội duy nhất không có linh căn, hoàn toàn không thể tu luyện, điều nàng có thể làm chỉ là cố gắng hết sức hỗ trợ sư huynh sư tỷ và sư phụ mà thôi.

Ví dụ như là làm một người gác cổng kiêm tiếp tân chuyên nghiệp chẳng hạn.

Khương Liễu vừa mới đi mua sắm từ trấn gần đó về, tay xách nách mang vô số đồ đạc, trong tay còn ôm ba thùng lớn, gần như che khuất cả người.

Mộc Dao vội vàng nhận lấy một phần túi và thùng từ tay sư phụ, cùng với việc các thùng che khuất tầm nhìn dần được chuyển đi, Khương Liễu rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy mặt Mộc Dao.

"Dao Dao, ta không có ở nhà mấy hôm nay..." Khương Liễu định hỏi han tình hình nhưng vừa thấy mặt Mộc Dao thì nhíu mày, “Dao Dao, con lại... vừa mới ngủ dậy à?”

Mộc Dao vốn định đánh trống lảng, không ngờ vẫn bị lộ.

Nàng hơi chột dạ mà ậm ừ vài tiếng rồi không dám nói thêm gì nữa.

Giang Liễu thấy vậy thì thở dài đầy bất lực:

“Haizz, Dao Dao, vi sư đã dặn con biết bao nhiêu lần rồi, còn nhỏ tuổi thì đừng thức khuya, đừng ngủ nướng, phải đảm bảo mỗi ngày ngủ đủ tám tiếng, tức là bốn canh giờ. Tuyệt đối không được ngủ muộn sau giờ Hợi, cũng không được dậy muộn sau giờ Thìn. Phải duy trì giờ giấc điều độ, phải dưỡng sinh, biết dưỡng sinh không hả! Cơ thể là vốn liếng của cách mạng, con còn trẻ, càng phải chú ý sức khỏe, đừng học theo mấy sư huynh sư tỷ của con, nào là nửa đêm không ngủ, ăn uống thất thường, cả ngày đi vào mấy bí cảnh nguy hiểm, cảm xúc thì lúc lên lúc xuống, vui buồn thất thường, đó đều là thói xấu, toàn là thói xấu biết chưa! Đến khi con tới tuổi của sư phụ rồi, con sẽ hiểu thôi...”

Khương Liễu vừa đi vào trong vừa lải nhải dạy dỗ Mộc Dao, may mà Mộc Dao nghe nhiều đã quen, giờ nàng hoàn toàn có thể một tai nghe vào một tai lọt ra, coi như lấy tiếng tụng kinh làm nền.

Khương Liễu là sư phụ của Mộc Dao và các sư huynh sư tỷ, cũng là chưởng môn của Vọng Thư Phái.

Tuy gọi là sư phụ, nhưng thật ra Khương Liễu chưa bao giờ dạy đệ tử trong Vọng Thư Phái bất kỳ tri thức tu tiên chính thống nào, càng chưa từng giúp họ tu luyện. Theo lời Khương Liễu nói, nàng là “người chỉ lối nhân sinh”, chứ không phải “sư phụ dạy tu luyện”, chủ yếu phụ trách truyền dạy đạo ký cuộc đời và kỹ năng dưỡng sinh.

Vâng, đúng vậy, dưỡng sinh.

Cả đời Khương Liễu không có sở thích gì khác, nàng chỉ say mê mỗi việc dưỡng sinh thôi. Ở trong Vọng Thư Phái, nàng chẳng bao giờ làm việc đàng hoàng cả mà suốt ngày ru rú trong phòng nghiên cứu nhằm phát minh các sản phẩm dưỡng sinh, hứng lên thì viết mấy bộ bí kíp dưỡng sinh, chỉ tiếc là… chẳng cái nào bán được.

Người suốt ngày nói chuyện dưỡng sinh thường đều có một quá khứ rực rỡ phi phàm, và Khương Liễu cũng không ngoại lệ.

Cũng giống như bụi trần tan hết, trở về với chân thật, lá rụng về cội. Mộc Dao biết, sau khi đã trải qua đủ mọi phù hoa, sư phụ mới nhận ra: bình dị mới là chân lý.

Giống như nàng, sư phụ cũng là người xuyên không.

Trước khi xuyên, sư phụ từng là một giáo viên nhân dân siêng năng cầu tiến.

Vừa đoạt giải nhất cuộc thi giáo viên trẻ cấp quận, đang định vươn tới giải thành phố để phát triển sự nghiệp thì bà đột ngột… tèo.

Người bình thường mà tèo thì là hết, nhưng sư phụ thì không phải người bình thường.

Nàng vẫn tiếp tục tu luyện.

Mặc cho thời không thay đổi, sư phụ vẫn là một cô giáo nhân dân chăm chỉ cầu tiến.

Sư phụ không hề có hứng thú với việc tu tiên, nàng siêng năng tu luyện chỉ là vì muốn trở thành một giáo viên tu tiên đủ tiêu chuẩn trong tương lai thôi. 

Về sau, ước nguyện của sư phụ thành sự thật.

Từ một đệ tử của môn phái tu tiên lớn nào đó, nàng dần dần thăng cấp thành sư phụ, thậm chí còn thuận lợi thăng chức tăng lương — nàng đã trở thành hiệu trưởng, tức là chưởng môn.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mùa màng thay đổi, sư phụ đã dạy dỗ từng lứa từng lứa đệ tử một… cũng giết chết từng người từng người một.

Mẹ kiếp, dạy tu tiên cái quái gì chứ, dạy cái khỉ gì mà dạy!

Sư phụ buông xuôi.

Nàng dứt khoát từ chức ở môn phái tu tiên lớn nào đó, để tránh bị gia đình thúc ép đi tìm một công việc “nghiêm chỉnh”, nàng bèn tự mở môn phái riêng trên một ngọn núi hẻo lánh là núi Vọng Thư này, rồi lười đến mức ngay cả tên môn phái cũng lười nghĩ và đặt luôn là “Vọng Thư Phái”. Với triết lý dạy học kiểu cá mặn “nhà ta luôn rộng mở, ai muốn vào bẫy thì vào”, nàng tuyên bố rõ ràng sẽ chẳng dạy cái gì cả nên các đệ tử hiển nhiên là cũng không cần nghe giảng.

Cuối cùng, Mộc Dao và Khương Liễu tay xách nách mang đủ thứ về tới phòng của Khương Liễu và sư phụ cũng cuối cùng chịu ngừng cái điệp khúc lải nhải không hồi kết này.

Đặt hết mọi thứ xuống xong, Khương Liễu mới nhớ ra mình vốn định hỏi gì đó:

“À đúng rồi, Dao Dao, ta muốn hỏi, lúc ta không có ở đây, không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Bình thường, đệ tử của Vọng Thư Phái toàn chạy đông chạy tây không thấy bóng dáng đâu, những lúc trong cả môn phái chỉ còn lại nàng và Dao Dao như hôm nay cũng không phải chuyện hiếm. Với những đệ tử khác, xưa nay Khương Liễu chưa từng lo lắng gì cả, nhưng người duy nhất khiến nàng không yên tâm chính là tiểu đồ đệ Mộc Dao này.

Thật sự không phải Khương Liễu thiên vị. Nàng đã là sư phụ của tất cả các đệ tử, đương nhiên ban đầu cũng từng lo cho những người khác. Chỉ là, thực tế chứng minh nhiều lần rằng lo lắng ấy hoàn toàn là dư thừa. Mà lo lắng thường xuyên thì không tốt cho tim mạch, ảnh hưởng đến dưỡng sinh, nên Khương Liễu dứt khoát đơn giản hóa vấn đề: chỉ cần lo cho Mộc Dao là đủ rồi.

Trong một thế giới mà gần như ai ai cũng có thể tu tiên thì Dao Dao – người không thể tu tiên – chẳng khác nào cá nằm trên thớt, sống ở tầng thấp nhất của xã hội, ai cũng có thể giẫm lên. Vậy làm sao Khương Liễu không lo cho được?

Sáng nay, vốn dĩ Khương Liễu định gọi Dao Dao cùng ra chợ, nhưng thấy nàng ấy ngủ ngon quá, nàng thật sự không nỡ đánh thức mà chỉ dùng chân khí phủ lên người Dao Dao một tầng phòng hộ, lỡ có tình huống khẩn cấp, nàng có thể lập tức dùng phù dịch chuyển tức thời để quay về.

Mà Mộc Dao cũng vì biết chuyện này, nên khi Bào Huy Hai Mươi Ba ra tay, nàng mới dám sử dụng siêu năng lực. Mua sắm là một chuyện rất vui, mà bị cắt ngang thì đúng là “vui quá hóa buồn”. Mộc Dao không muốn cắt ngang niềm vui của sư phụ, chuyện gì cô có thể tự giải quyết thì cứ cố mà tự lo.

“Ừm, có một người đến thách đấu với nhị sư huynh, thái độ khá tốt. Con đã đưa hắn vào phòng chờ của nhị sư huynh và điền đầy đủ đơn đăng ký rồi.” Biểu cảm của Mộc Dao không hề đổi chút nào, nàng mở miệng ra là nói dối ngay.

Mà cũng không hẳn là nói dối — sau khi xóa trí nhớ, thái độ hắn đúng là khá tốt thật mà.

“Ừ.” Nghe kẻ đến đã bị đưa vào phòng chờ, Khương Liễu cũng yên tâm.

Mỗi phòng chờ đều có kết giới do Khương Liễu đích thân bày bố. Một khi đã vào đó thì dù có muốn ra cũng không ra được, tuyệt đối đảm bảo không gây hại cho Dao Dao.

Ở Vọng Thư Phái, người đến thách đấu cũng không hiếm lạ gì, Khương Liễu sớm đã quen mà việc đặt phòng chờ cũng là ý tưởng của nàng đấy chứ.

“Dao Dao, lần này là nam hay nữ… à không đúng, bây giờ đề cao tự do giới tính, nam hay nữ cũng không quan trọng… Dù sao thì có đẹp không? Có đẹp trai không?” Khương Liễu chớp mắt, rõ ràng là nàng đang vô cùng trông đợi.

Tuy Khương Liễu độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ, đã cả trăm năm rồi nhưng là sư phụ thì đương nhiên phải quan tâm đến chuyện cả đời của đệ tử.

“Râu quai nón, cao to vạm vỡ, hành xử thô lỗ, còn tên là Bào Huy Hai Mươi Ba nữa. Chắc không có cửa đâu ạ.” Mộc Dao tiếc nuối lắc đầu.

Nghe vậy, Khương Liễu thở dài đầy thất vọng:

“Thôi được… lần sau nhất định có!”

“Không nói chuyện đó nữa, Dao Dao, đến xem sư phụ mua được những gì nào!” Nhắc đến chủ đề này, Khương Liễu lập tức hưng phấn, nàng bắt đầu tháo từng túi từng túi đồ:

“Đây là kỷ tử mới hái sáng nay, con ngửi kỹ xem, vẫn còn mùi nắng đấy… Đây là trà cúc, đây là Thiết Quan Âm, đây là hạt lanh, đây là Bích Loa Xuân, đây là quả la hán, đây là ý dĩ nhân, còn có bí đỏ, gà mái, bồ câu…”

Khương Liễu bày đủ loại nguyên liệu nấu trà và nấu canh dưỡng sinh ra kín cả bàn, món nào món nấy trông quen đến lạ, cơ bản lần nào đi mua sắm, nàng cũng toàn mua mấy thứ này. Nàng là khách quen được các tiểu thương yêu thích nhất với danh xưng là “con cá mập lớn ngốc nghếch”.

“Còn nữa, còn nữa! Còn mấy cái này!” Tháo xong túi, Khương Liễu bắt đầu mở hộp:

“Đây là ấm dưỡng sinh kiểu mới nhất, chế tạo bằng linh thạch thượng phẩm, không chỉ tự động làm nóng mà còn điều chỉnh được nhiệt độ!… Còn đây là nồi dưỡng sinh!… Găng tay dưỡng sinh!… Bình hoa dưỡng sinh!…”

Mộc Dao chẳng hiểu găng tay hay bình hoa dưỡng sinh có công dụng gì, nhưng nàng vẫn nhớ rõ, có một lần mình dùng thuật nhìn xuyên giúp sư phụ tìm đồ, nàng thấy ở góc tường sau bàn có một đôi vớ dưỡng sinh mua từ một năm trước bị bụi bám đầy, bên trong còn có hai con nhện nhỏ sống nhờ nữa.

“Cuối cùng, và cũng là thứ quan trọng nhất — chính là cái này!” Khương Liễu truyền chân khí vào nhẫn không gian, lát sau lập tức có một vật thể khổng lồ xuất hiện bên cạnh nàng:

“Giường dưỡng sinh, kèm theo nệm dưỡng sinh!”

Woa…

Không trách được. Ban đầu Mộc Dao còn thấy lạ, sao hôm nay sư phụ không dùng nhẫn không gian đựng hàng, lại tay xách nách mang lỉnh kỉnh như vậy. Hóa ra là để nhường chỗ cho cái giường này, vì nhẫn không gian đã không còn chỗ nữa rồi.

Hợp lý, thật sự quá hợp lý luôn.

“Ta nói cho con biết, Dao Dao, cái giường dưỡng sinh này tuyệt lắm, chỉ cần nằm lên là eo không còn đau, chân không còn nhức, còn giúp hoạt huyết thông kinh, trị bách bệnh đấy!” Khương Liễu giới thiệu giường của mình, càng nói càng kích động:

“Dao Dao, mau nằm thử xem, biết đâu linh căn của con… sẽ mọc ra thì sao!”

Những năm trước, Khương Liễu từng nghĩ đủ cách để giúp Mộc Dao khôi phục linh căn hoặc tìm phương pháp tu luyện không cần linh căn, nhưng đều thất bại.

Giống như Newton về già nghiên cứu thần học vậy, khi Khương Liễu đã cạn mọi cách, nàng đành chuyển sang tin vào… cơ học lượng tử.

Ví dụ như chiếc giường dưỡng sinh lần này.

Mộc Dao đã dùng nhãn thuật nhìn kỹ — đây chỉ là một cái giường gỗ bình thường, không có cấu tạo gì đặc biệt, chính hiệu “thuế IQ” rồi.

“Dao Dao, mau lên nằm đi.” Thấy Mộc Dao vẫn mãi không động đậy, Khương Liễu vội vàng thúc giục.

“Sư phụ, đợi con một chút.” Mộc Dao ấp úng, cuối cùng nàng cắn răng quyết định,

“Ờm, con… để con cởi giày trước đã rồi nằm.”

Sau khi nằm lên giường, nếu nói là không có cảm giác gì thì cũng không chính xác.

Ít nhất, Mộc Dao cảm nhận được áp lực từ sau lưng — dù đã có nệm dưỡng sinh tặng kèm, nhưng nàng vẫn cảm thấy được sự cứng rắn của mặt giường khiến lưng nàng đau ê ẩm!

Có lẽ vì đau lưng nên dạ dày nàng cũng đúng dịp mà réo lên ọc ọc, nhắc nhở rằng đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì.

“Sư phụ, con nhớ sư phụ từng nói, cái giường này… trị bách bệnh đúng không?” Mộc Dao nằm trên giường, mở to đôi mắt vô tội nhìn Khương Liễu,

“Vậy… đói bụng, nó có trị được không?”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Về việc Newton nghiên cứu thần học khi về già, tôi có tra thử, hình như thực ra ông ấy nghiên cứu thần học cả đời chứ không phải “về già mới sa đọa”, nhưng tôi vẫn dùng tình tiết này trong truyện nên xin phép đính chính lại trong phần lời tác giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play