Tống Đình Chu nói xong những lời đó, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, cũng cho rằng người trong phòng đã nghe thấy. Hắn lại đeo rương sách lên lưng, chuẩn bị rời đi.
Thường Kim Hoa khuyên con trai không được, giờ phút này cũng bắt đầu hối hận âm thầm vì đã không bàn bạc trước với Tống Đình Chu mà tự ý mua người.
“Ngươi khoan đã.”
Cửa phòng mở ra, Mạnh Vãn thay đổi hẳn vẻ rụt rè mấy ngày trước, ngẩng đầu gọi Tống Đình Chu lại.
Không phải cậu kiêu ngạo, phận ở nhờ còn muốn vênh váo tự đắc, thật sự là trước mặt người này vóc dáng cao lớn, cậu thế nào cũng phải ngẩng cao đầu mới có thể nhìn thẳng người đối diện.
Chẳng lẽ cao đến một mét tám lăm? Sao lại cao như vậy, người xưa dinh dưỡng tốt vậy sao?
Người trước mắt lông mày sắc bén, đôi mắt như chim ưng, mũi cao thẳng, môi mỏng. Ngũ quan và đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, dáng vẻ không xấu, có thể nói là tuấn lãng. Người mặc áo xanh của thư sinh, nhưng khí chất hung hãn, nhìn qua không phải là người dễ đối phó.
Đừng nói, trông rất giống dì Tống.
Tống Đình Chu không thèm để ý liếc mắt một cái rồi mở cửa phòng, nhưng chính cái liếc mắt này đã khiến động tác khom lưng nhấc rương sách của hắn khựng lại.
Tiểu ca nhi xinh đẹp đứng sau cánh cửa, mặc chiếc trường bào cũ của hắn, xiêm y quá rộng thùng thình, hành động không tiện, cậu liền buộc một dải vải xanh đậm làm đai lưng, càng làm nổi bật vòng eo thon thả như một tay ôm trọn. Mặt như ngọc, mắt như hồ thu, không giống những ca nhi khác thấy người lạ thì né tránh, cậu cứ đứng đó thoải mái hào phóng nhìn hắn, trong ánh mắt còn có vài phần ngạc nhiên.
Cậu đang nhìn hắn.
Tống Đình Chu thẳng lưng nhìn lại.
Hắn từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, lên trấn học hành, một lòng chỉ nghĩ thi đậu công danh nuôi dưỡng mẹ, khi nào gặp được ca nhi có dung mạo tuyệt luân như Mạnh Vãn?
Mạnh Vãn thấp hơn hắn cả một cái đầu, đứng trước mặt người ta không tự giác khí thế yếu đi. Sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ, cậu hạ thấp giọng nói: “Ngày đó dì Tống dùng tám lượng bạc mua ta, ta đã là người nhà họ Tống. Hôm nay vừa thấy công tử, mặt như sao sáng, tài cao bát đẩu, chắc chắn ta không xứng với công tử. Nhưng ta hiện giờ hoàn toàn không có nơi nào để đi, nguyện làm nô làm tì cho nhà họ Tống, chỉ mong có một chỗ dung thân. Công tử có thể thu nhận ta không?”
Dù cậu nói lời chân thành, Thường Kim Hoa không phải là không thương xót cậu, nhưng thời buổi này người đáng thương nhiều lắm, đâu đến lượt bà góa như bà thương xót được hết.
Nhà bà vì cung Tống Đình Chu ăn học đã tiêu tốn gần hết những gì chồng bà tích cóp khi còn sống, lấy đâu ra tiền dư nuôi thêm một tiểu ca nhi?
“Ngươi…”
Bà vừa mở miệng, đại lang nhà bà đã thay bà từ chối.
“Nhà ta cũng không có dư thóc gạo để nuôi hạ nhân.” Tống Đình Chu nhìn thẳng Mạnh Vãn, giọng nói không hiểu sao dịu dàng hơn vừa nãy không ít.
Mạnh Vãn trong lòng nóng nảy. Gia cảnh nhà họ Tống đơn giản, Thường Kim Hoa lại là người mặt lạnh tâm mềm. Theo cậu thấy, nhà họ Tống là lựa chọn tốt nhất trước mắt của cậu. Nếu họ đuổi cậu đi, với thân phận ca nhi tiện tịch của cậu, ra ngoài đó là đường chết. Chỉ xem trọng cái chết, là chết sạch sẽ hay là bị tra tấn đến chết.
“Ta có thể giặt quần áo nấu cơm cho dì Tống, gánh nước bổ củi.”
Thường Kim Hoa không thể không nhắc nhở cậu: “Ngươi chưa tới thì những việc đó ta cũng làm được.” Hơn nữa còn không cần chuẩn bị thêm cơm nước cho một người. Điểm này mới là chết người. Lương thực quý hơn vàng, một người ăn trông thì không nhiều, nhưng thời buổi đói kém có thể cứu mạng người.
“Ngươi cũng nghe mẹ ta nói rồi đấy, nhà nông chúng ta, lấp đầy bụng đã là gian nan, ai có dư gạo mà nuôi người dưng nước lã?” Tống Đình Chu giọng điệu nhàn nhạt.
Thường Kim Hoa nhìn mắt con trai. Con bà ngày thường thấy những ca nhi nữ nương này đều tránh né, việc giao tiếp đều do bà ra mặt. Cho dù đã đính hôn với Dương Bảo Nhi ba năm, hai người cũng chỉ gặp nhau một lần vào lúc đính hôn, đâu giống như bây giờ……
Mạnh Vãn cũng biết mình có chút làm khó người khác. Nếu vậy, có được thân phận tự do cũng coi như không tệ, cùng lắm thì cậu che giấu nốt ruồi son, đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm chút buôn bán? Chỉ hy vọng không bị người ta tố giác.
“Dì Tống mua ta đã là đại ân, ta còn mặt dày mày dạn muốn ở lại, là ta quá tham lam. Nếu vậy ta xin phép rời đi.” Cậu cắn răng bước ra ngoài hai bước, thật sự là không biết mình sắp phải đối mặt với hoàn cảnh nào, chỉ là da mặt mỏng không chịu nổi người ta khích bác, tuổi trẻ chưa trải sự đời thôi.
“Rời đi, đi đâu?” Tống Đình Chu lập tức hỏi theo.
Mạnh Vãn không ngờ hắn lại hỏi đến, ngơ ngác nói: “Đi trấn trên làm chút buôn bán nhỏ?”
Cậu vừa nói xong đột nhiên tỉnh ngộ. Không đúng, giới tính của cậu ở cái dị thế giới này là nhóm yếu thế. Tuy rằng không biết những người khác ngoài nốt ruồi son ra thì phân biệt ca nhi và nam nhân như thế nào, nhưng rõ ràng có một loại bản năng khác, tựa như ở hiện đại có người lớn lên trung tính, nhưng vẫn có thể bị người ta liếc mắt một cái phân rõ nam nữ.
Rất có thể cậu còn chưa đi đến trấn trên đã bị người ta nhận ra. Một ca nhi không cha không mẹ không thân không thích lại đang tuổi thanh xuân, ngàn con đường vạn con đường thế mà không có một con đường nào cậu có thể đi lúc này!
Tống Đình Chu nghe xong lời cậu nói quả nhiên bật cười. Vẻ mặt hắn vốn lạnh lùng, nụ cười này lại phá tan vẻ lạnh giá, “Buôn bán?”
“Ờm, ta…”
Tống Đình Chu thu lại chút ý cười, lặp lại câu nói trước đó: “Ta nói rồi, nhà ta nuôi không nổi người dưng nước lã.” (Ê cute zậy =))) í là nàm sao để không thành người dưng nước lã của người ta điiii =)))
Mạnh Vãn vẫn còn chưa hiểu ra sao, nhưng Thường Kim Hoa lại hiểu ý. Bà ta trước ngẩng đầu nhìn con trai đang cố tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng, rồi quay sang khuyên Mạnh Vãn.
“Tiểu ca nhi nếu gả vào nhà ta thì đó là người nhà. Ngươi cùng đại lang nhà ta thành thân, nó tự nhiên sẽ dẫn ngươi đến nha môn huyện xóa bỏ nô tịch.”
Mạnh Vãn lòng bất an nghe lời khuyên này thì không khỏi động lòng. Đây dường như là cách nhanh nhất và đơn giản nhất để cậu xóa bỏ thân phận nô lệ. Nhưng vấn đề là, Tống gia Đại Lang có nguyện ý cưới cậu không?
Cậu mắt mong chờ nhìn Tống Đình Chu.
Tống gia Đại Lang hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt Mạnh Vãn. Chính hắn cũng không rõ sau này có cưới Mạnh Vãn hay không, nhưng hắn biết nội tâm hắn lúc này không muốn để Mạnh Vãn rời đi.
“Cứ ở lại rồi tính sau.”
Nói một tràng dài, nghi ngờ chính là hắn, đuổi Mạnh Vãn đi cũng là hắn, cuối cùng vẫn là hắn nhẹ nhàng một câu, cứ ở lại rồi tính sau.
Nhiều năm sau Mạnh Vãn nhớ lại chuyện này vẫn còn tức đến ngứa răng. Cái đồ chết muộn ta, cố ý dọa cậu.
Chuyện hôm nay có chút đảo lộn nhận thức của Mạnh Vãn về Tống gia Đại Lang. Cậu vốn tưởng rằng là cô nhi quả phụ, Tống gia Đại Lang chắc chắn mọi việc đều nghe theo mẹ. Giờ mới thấy, người làm chủ trong nhà lại là con trai chứ không phải bà mẹ già.
“Ngươi tên là gì?”
Tống Đình Chu vừa nhấc thùng nước vừa đổ nước vào lu hỏi.
Mạnh Vãn hái rau trong vườn về, rửa sạch ở bếp, nghe vậy trả lời: “Mạnh Vãn.”
Tống Đình Chu hỏi lại: “Ánh nắng chiều tà?”
“Vâng ạ.”
“Bao lớn rồi?”
“Mười sáu.”
“Ta mười ngày mới được nghỉ một ngày, sáng mai phải đi rồi. Mẹ ta nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.” Tống Đình Chu đặt thùng nước xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mạnh Vãn khách khí với hắn: “Đâu có đâu có, đều là dì Tống chiếu cố ta. Có chỗ nào giúp được dì, ta nhất định sẽ không từ chối.”
Tống Đình Chu nhìn cậu một cái, im lặng.
Thường Kim Hoa đi vào phòng lấy gạo ra, lần này là gạo trắng, không phải cháo mà là cơm khô. Con trai khó khăn lắm mới về, bà hôm qua đã ra chợ mua hai cân thịt ba chỉ, cắt thành miếng vuông vắn, bỏ vào nồi làm mỡ, rán ra một lớp mỡ rồi múc ra chén, thả hành vào nồi xào hai lượt, thêm nước và muối rồi đậy nắp lại.
Hầm một lát mùi thịt thơm lừng khắp phòng, đến cả nhà bên cạnh cũng ngửi thấy.
“Đại lang nhà góa phụ Tống lại về rồi à?”
Nhà bên cạnh là nhà họ Điền, cũng là một dòng họ lớn trong thôn. Nhà họ Điền tam đại đồng đường, cả gia đình đông người, theo bối phận, Tống Đình Chu phải gọi ông cụ nhà họ là tứ gia gia.
Tứ gia gia sinh hai con trai ba con gái và một ca nhi. Thời trẻ mất mùa chết mất hai cô con gái, những người con còn lại đều đã lập gia đình.
Tứ gia gia hiện giờ sống cùng con trai cả ở nhà bên cạnh, con trai thứ hai ở nơi khác trong thôn. Con trai cả lại sinh hai con trai và một con gái, con gái đã gả đi, hai con trai cũng đều đã cưới vợ. Con trai cả cưới ca nhi vì tình hình nhà không khá giả, năm nay con trai thứ hai mới cưới một cô nương. Hai đứa cháu dâu đều chưa có con, nếu không thì sẽ là tứ đại đồng đường, nhà cửa càng thêm náo nhiệt.
Hiện giờ cả gia đình ngồi quanh một cái bàn vuông, không đủ chỗ, hai cô cháu dâu đều bưng bát đứng ăn, người mở miệng chính là con dâu cả của tứ gia gia.
“Nhà góa phụ Tống có bao nhiêu của cải mà mấy năm nay nuôi Đình Chu ăn học trên trấn tốn không biết bao nhiêu bạc vậy?” Điền đại nương nói giọng chua lè.
Ông cụ năm nay năm mươi chín tuổi, chuyện trước khi cha Tống Đình Chu mất ông biết rõ, “Hồi Tống đại còn sống làm trướng phòng tiên sinh (trưởng phòng kế toán) ở trấn trên, tháng nào cũng có bạc mang về nhà. Góa phụ Tống hồi trẻ cũng biết vun vén, hai vợ chồng sớm đã tính toán đưa con lên trấn học tư thục, lúc đó kiếm được tiền cũng tiếc không dám tiêu, ngày lễ ngày tết mới thấy đồ mặn.”
“Gia, nhà chúng ta chẳng phải ngày lễ ngày tết mới thấy đồ mặn sao?” Cháu thứ hai Điền Vượng chen ngang.
Cha hắn, Điền đại bá, cho hắn một cái cốc đầu, “Ăn cơm của ngươi đi.”
Người nhà nông không phải đều như vậy sao, ngày thường có cơm no đã là cuộc sống khá giả, ngày nào cũng có thịt thì không dám nghĩ tới. Nhưng Tống đại thì khác, hắn từ nhỏ theo lão tú tài trong thôn học mấy chữ, gan dạ cũng hơn hẳn những đứa trẻ trong thôn chỉ biết cày ruộng, biết lên trấn tìm việc làm thuê, kiếm được tiền công mua đồ về lấy lòng chủ nhà, học được tài tính toán thu chi, cưới được con gái nhà lành.
Kiếm được bao nhiêu tiền hai vợ chồng cũng không dám tiêu xài bừa bãi, mà nhờ cái tiện của người biết chữ, thấy được lợi ích của việc đọc sách, họ đã có tầm nhìn xa, chuẩn bị tiền bạc cho con trai ăn học.
Điền đại bá trong lòng cân nhắc, mình vẫn còn tráng niên, hai con trai cũng đều là lao động chính, cả nhà ruộng nhiều, chịu khó làm việc, lúc nông nhàn thì đốn củi hoặc lên trấn làm thuê cũng có tiền thu nhập. Hay là đợi hai con dâu có rồi cũng đưa lên trấn học tư thục?
Một năm một lượng rưỡi học phí, hai đứa là ba lượng, thắt lưng buộc bụng cũng có thể xoay xở được. Tiền đều do bà nương quản, tối về phải bàn bạc với bà ấy mới được.
Thường Kim Hoa mỗi lần con trai về đều phải mua một cân thịt về nhà, lần này trong nhà coi như có thêm người ăn, bà mua hai cân, có thể thấy tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng vẫn rất vui.
Một bát thịt ba chỉ nhỏ run rẩy đặt trên mâm, Mạnh Vãn đã bốn năm tháng chưa thấy thịt trông như thế nào, cố nén thèm thuồng tiếp tục nhóm lửa dưới bếp.
Thịt được vớt ra khỏi nồi, đáy nồi còn lại không rửa, cho nửa bát rau xanh đã rửa sạch thái nhỏ vào xào nhanh hai lượt rồi đổ ra đĩa. Thường Kim Hoa bưng hai mâm đồ ăn vào nhà, Tống Đình Chu kéo cái bàn gỗ ở góc ra đặt gần mép giường đất.
Thường Kim Hoa đặt đồ ăn xuống, Mạnh Vãn theo sau bưng cơm. Cậu biết nấu cơm, nhưng Thường Kim Hoa vẫn luôn không để cậu động tay. Vừa nãy bà bảo cậu hái hai quả dưa chuột rồi thái, cậu liền tiện tay thêm chút dấm và tỏi băm vào trộn.
Cậu và Thường Kim Hoa ngồi ở mép giường đất, Tống Đình Chu ngồi trên ghế. Người chưa động đũa Mạnh Vãn cũng không dám động.
Thường Kim Hoa gắp cho hai người mỗi người một miếng thịt, “Ăn đi, ăn nhiều vào.”
Mạnh Vãn há cái miệng nhỏ, nửa miếng thịt vào miệng, hạnh phúc đến nỗi nước mắt lại muốn trào ra, quá thơm! Không phải nói tay nghề Thường Kim Hoa tốt, mà là thịt heo nuôi ở đây cộng thêm cậu lâu lắm rồi không được ăn thịt, hương vị có thể tưởng tượng được.
Mạnh Vãn gắp hai miếng thịt giải thèm, không dám ăn nữa, lặng lẽ ăn rau gắp cơm, kết quả trong bát đột nhiên có thêm hai miếng thịt. Cậu vừa quay đầu lại, đũa của Thường Kim Hoa và Tống Đình Chu còn chưa kịp rụt về.
Vài giọt nước mắt rơi vào bát, cơm chan nước mắt được Mạnh Vãn nuốt vào bụng.
Buổi tối Mạnh Vãn dọn đến góc giường đất ở phòng lớn, ngủ cùng Thường Kim Hoa. Thường Kim Hoa sợ cậu không quen, còn mắc màn ở giữa.
“Đợi sáng mai Đại Lang đi rồi, con lại dọn qua đó.”
Mạnh Vãn nhẹ nhàng thở ra, mẹ con nhà họ Tống đều là người tốt.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Thường Kim Hoa đã rời giường. Đại lang nhà bà còn phải đến thư đường học, không thể chậm trễ. Bà nhanh tay tráng mấy cái bánh ngô, dùng mỡ heo rán hôm qua lạc thêm mấy miếng bánh ngô cho Tống Đình Chu gói vào túi, lại luộc tám quả trứng gà. Nghĩ nghĩ bà lấy ra một quả đậy lên bát, để lại cho Mạnh Vãn dậy ăn.
Ngày mới tờ mờ sáng, Tống Đình Chu đã lại đeo rương sách ra cửa, quay người nhìn mẹ đang tiễn mình, hắn nói: “Nương, nếu sang năm con lại không đậu, con sẽ tìm một việc làm ở trấn trên, đón nương… đón cả nhà mình lên trấn sống.”
Thường Kim Hoa lau nước mắt, “Mười bốn mẫu ruộng nhà ta là cha con mua khi còn sống, cho thuê bao nhiêu năm nay tiền cũng không tích cóp được bao nhiêu, thu hoạch lúa cũng đủ cho mẹ con mình ăn. Cho dù thêm cả tiểu ca nhi nhà ta, cũng đủ ba người ăn.
Cha con để lại tám mươi lượng bạc, mấy năm nay tiêu pha cũng gần hết. Con vất vả chép sách trợ cấp gia đình, cũng còn dư được mười bảy mười tám lượng. Cho dù con thi thêm hai năm nữa, mẹ cũng lo được. Hai năm sau… rồi tính sau.”
Nhà họ không có người làm, ruộng đều cho dân làng thuê, có khi trả tiền, phần lớn là trả lúa. Lúa nhà họ so với nhà khác giàu hơn, bởi vì người ta có dư lúa đều bán đi đổi bạc, Thường Kim Hoa đều giữ lại cho con trai ăn mà không bán.
“Nhưng con sang năm đã mười chín rồi, thằng thứ hai nhà họ Điền bên cạnh bằng tuổi con, đầu năm nay đã cưới vợ rồi. Vãn ca nhi… con định thế nào?”
Đối với mẹ ruột, Tống Đình Chu thật ra không giấu giếm, hắn bình tâm tĩnh khí nói: “Nếu nhất định phải cưới vợ, thì nên là hắn.”
Thư sinh tâm cao khí ngạo, Tống Đình Chu không phải là không có. Thấy sắc nảy lòng tham cũng tốt, thừa nước đục thả câu cũng được, từ khi thấy ánh mắt đầu tiên của Mạnh Vãn, hắn đã không nghĩ đến việc thả cậu đi. Cho dù hiện tại hai người còn chưa nảy sinh tình cảm, nhưng sự chiếm hữu mãnh liệt đã sớm xâm chiếm tâm trí Tống Đình Chu.
Khanh vốn giai nhân, vốn nên xứng ta.
Mạnh Vãn dậy thì trong nhà đã không còn ai, mẹ con nhà họ Tống đều không có ở nhà. Bếp còn hơi ấm, nhìn quanh hai mắt, cửa phòng nhỏ mở hé, bên trong hình như không có ai.
Cậu rửa mặt xong thì cửa chính bị mở từ bên ngoài, không giống như mọi khi lại đóng vào, mà là mở rộng ra. Thường Kim Hoa từ ngoài cửa bước vào, “Trên bàn có cơm, tự mình ăn rồi dọn dẹp đi.”
Mạnh Vãn vâng một tiếng, “Tống công tử đi rồi ạ?”
“Gọi gì mà công tử với chẳng công tử, để người ta nghe thấy thì lại cười rụng răng.” Thường Kim Hoa quở trách một câu, mở lồng gà thả mấy con gà ra tự tìm mồi.
Mạnh Vãn ngượng ngùng, cậu cũng cảm thấy có chút kỳ cục, “Dì Tống, vậy con nên gọi thế nào ạ?”
Thường Kim Hoa rải một nắm vỏ trấu xuống đất, dụ gà kêu quang quác, “Tên thật của Đại Lang là Tống Đình Chu, là tú tài mà cha hắn mời về dạy học khi còn sống đặt. Ở nhà con cứ gọi nó là Đình Chu ca, cũng có thể gọi nó là Đại Lang như ta, ra ngoài thì gọi là biểu ca.”