Mạnh Vãn thay ba thùng nước tắm, lúc này mới kỳ cọ sạch sẽ hết bùn đất trên người. Khi tắm, cậu mới phát hiện bên cạnh thùng có một nắm thứ quả trông kỳ lạ, giống như đậu que. Cầm lên ngửi thử, không có mùi gì, chà xát vào tay lại thấy có chút bọt.

Đây là bồ kết sao? Mạnh Vãn dùng cái quả kỳ lạ kia kỳ cọ, phát hiện quả thật có thể rửa sạch, không khỏi có chút mừng rỡ. Cậu còn tưởng rằng phải dùng tay không kỳ cọ, không ngờ lại có đồ hỗ trợ, không tệ không tệ.

Phòng nhỏ phía nam có một cửa sổ gỗ, không có giường, cũng chỉ có một cái dát giường dựa vào hai vách tường, một mặt giáp cửa sổ. Chẳng qua nó không rộng như giường đất ở phòng ngủ chính, giống như tatami hiện đại nhưng cao hơn một chút.

Mặt bắc kê một án thư, một cái tủ cao và một chiếc ghế dựa. Trên ghế vắt một chiếc trường bào và một cái quần lót màu xám. Mạnh Vãn tắm xong cầm quần áo chuẩn bị mặc vào, lại phát hiện bên trong còn rơi ra một miếng vải nhỏ, trên đó có bốn sợi dây lưng. Cậu ngơ ngác không hiểu, thử quàng lên người mới phát hiện đó là một cái yếm!

Ngượng ngùng lau mặt, cậu cuối cùng cũng ý thức được thân phận giới tính hiện tại của mình. Cẩn thận mặc đồ vào, không ngờ chất vải như là vải bông, mặc rất thoải mái. Áo ngoài cậu mặc quá rộng thùng thình, tay áo cũng dài, cậu xắn lên hai vòng mới nhận ra, nếu không mặc cái yếm kia, cậu rất dễ bị hớ hênh.

Cậu mở cửa sau đổ thùng nước bẩn vào góc tường, thu dọn đồ đạc rồi bày biện chúng vào đúng chỗ, lúc này mới mở cửa bếp đi ra ngoài.

“Dì Tống, quần áo này là cho con mặc sao?” Mạnh Vãn tóc còn ướt sũng, rụt rè hỏi.

Trong sân có hai cây táo, ở giữa buộc một sợi dây thừng, Thường Kim Hoa đang phơi quần áo, nghe vậy quay đầu lại. Vừa nhìn thấy, bà ta ngây người.

Khuôn mặt vốn thanh tú của Mạnh Vãn vì điều kiện đi đường gian khổ mà gầy đi trông thấy. Giờ phút này cằm cậu nhọn hơn, eo nhỏ nhắn hơn, nhưng cũng may phần lớn thời gian buồn bã ngồi trên xe nên da không đen đi nhiều, nhưng so với khi còn hầu hạ trong phủ thì vẫn sạm đi một chút. Cái màu da này ở cái thôn nhỏ hẻo lánh miền bắc này xem ra đã là vẻ đẹp hiếm có.

Nổi bật nhất không phải những thứ đó, mà là ngũ quan tinh xảo xinh đẹp của Mạnh Vãn. Lông mày không cần kẻ mà vẫn đen nhánh thon dài, mắt không tròn mà lại có dáng hoa đào, mũi cao thẳng nhỏ nhắn, môi không lớn không nhỏ màu sắc hơi nhạt, môi dưới đầy đặn. Ca nhi thường có nốt ruồi son tươi sáng, to hơn hạt mè, nhỏ hơn hạt gạo, nằm rõ ràng dưới đuôi mắt, lệch xuống vài milimet nữa là lệ chí.

Tuổi cậu bây giờ nhỏ hơn kiếp trước, lại cố ý tỏ ra ngoan ngoãn, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt đen láy cũng bất an rung động, phối hợp với vẻ đẹp khó phân biệt giới tính của cậu, thật sự khiến người ta lóa mắt.

Cảnh tượng này, dù là Thường Kim Hoa quanh năm quen với vẻ mặt cau có lúc này cũng không khỏi há hốc mồm, trừng lớn mắt. Trời ơi, mình đã mua cái thứ gì về nhà thế này?

“Ngươi… Ngươi… Ngươi là?”

“Con tên Mạnh Vãn.”

Đâu phải cái tên Sửu Nô Nhi gì đó!!!!!

Thường Kim Hoa thu cằm lại, hắng giọng hai tiếng, “Khụ… Cái đó là quần áo của thằng lớn nhà ta hồi hai năm trước, giờ trong nhà không có vải thô dư dả, ngươi cứ mặc tạm nó.”

“Dạ.” Mạnh Vãn đứng tại chỗ lúng túng.

“Tống… dì Tống.”

“Ơi.” Thường Kim Hoa nhanh chóng đáp lời.

“Bây giờ con phải làm gì ạ?” Mạnh Vãn lo lắng hỏi.

Thường Kim Hoa bây giờ nhìn cậu thế nào cũng thấy vừa mắt, “Trong đất bây giờ không có việc gì, có việc ngươi cũng không làm được. Trời cũng không còn sớm, ngươi giúp ta đốt lửa, ta nấu cơm.”

Trong tủ ở phòng lớn có gạo. Thường Kim Hoa vốn định lấy gạo lứt như thường lệ, nghĩ đến vòng eo gầy yếu của Mạnh Vãn lại mở một cái túi vải nhỏ hơn, múc nửa bầu gạo trắng, cũng không vo, trực tiếp cho vào nồi thêm nước nấu.

Mạnh Vãn ngoan ngoãn nghe lời hăng hái thêm củi vào bếp. Thường Kim Hoa nhìn không được nhắc nhở: “Nước trong nồi sôi rồi thì không cần thêm củi nữa, tưởng ta nhặt củi dễ lắm sao?”

Mạnh Vãn đến nhà bà ta thật đúng là như một cậu ấm không biết sự đời, được Thường Kim Hoa nhắc nhở mới hiểu ra củi cũng không phải là vô tận.

“Vậy hay là ngày mai con lên núi nhặt củi ạ?” Cậu thử nói.

“Cái đó thì không cần, hơn nữa bây giờ toàn là củi ướt, còn phải tốn công phơi khô. Chờ thu hoạch xong vụ thu có cả đống thời gian, đến lúc đó ngươi không muốn đi cũng không được.”

Trong khoảng thời gian ngắn Thường Kim Hoa đều không muốn cho cậu ra khỏi nhà. Khác không nói, cái gương mặt này trước khi thành thân đều là một mối phiền toái.

Nghĩ như vậy, Thường Kim Hoa lại cảm thấy không quá vừa lòng, cảm thấy Mạnh Vãn không giống như người có thể đảm đang cuộc sống, còn muốn khảo sát thêm.

Hương gạo trắng rất nhanh đã lan tỏa khắp bếp. Mạnh Vãn ngồi xổm bên bếp nuốt nước miếng ừng ực. Cậu ăn mấy tháng bánh rán không men và uống nước lã, đã sớm không nhớ mùi vị của cơm là gì. Hôm nay thậm chí chỉ uống một ngụm nước, mẹ mìn độc ác còn bớt xén nửa cái bánh của cậu.

Mảnh đất trống dựa vào cổng lớn được khai khẩn thành một mảnh vườn rau, dùng đá và đất đỏ đắp thành bờ cao đến bắp chân, trên đó cắm những cành mận gai cao nửa thước. Thường Kim Hoa mở cổng vườn, từ luống rau hái một nắm rau cần, trên giàn dưa dựa tường hái được hai quả dưa chuột.

Trở về đổ cháo trong nồi ra bát, Thường Kim Hoa rửa nồi, bảo Mạnh Vãn tiếp tục thêm lửa, lấy muôi gỗ khều một góc ở cái bình đựng mỡ, dính chút mỡ bỏ vào đáy nồi. Rau cần cắt thành đoạn dài, rửa sạch hai lần rồi cho vào nồi. Mùi thơm thanh mát kỳ lạ của rau dưa tỏa ra. Thường Kim Hoa chỉ cho nửa muỗng muối, dùng muôi gỗ đảo vài cái rồi múc ra đĩa.

Dưa chuột thì càng đơn giản, đập vỡ rồi thái miếng, thêm chút muối, dùng đũa trộn hai cái.

“Xong rồi, ăn cơm thôi.”

Mạnh Vãn chờ đúng những lời này của bà ta. Bên lu nước có một cái chậu gỗ dùng để rửa tay rửa mặt, cậu múc nước rửa tay rồi vào nhà giúp Thường Kim Hoa bưng đồ ăn.

Thường Kim Hoa vốn là người sạch sẽ trong thôn, thấy vậy không khỏi thầm nghĩ: “Cũng còn biết ý tứ.”

Mạnh Vãn từ nhỏ cha mẹ đều mất, lớn lên ở nhà nhị thúc nhị thẩm. Họ cho cậu ăn học, không thiếu thốn quần áo, chỉ là thỉnh thoảng nhị thẩm sẽ trách móc bóng gió.

Cậu từng thấy đường đệ nũng nịu với nhị thẩm, cả nhà ba người hòa thuận vui vẻ, cũng từng ngưỡng mộ, nhưng biết những thứ đó chung quy không thuộc về mình. Những ngày ăn nhờ ở đậu không dễ chịu gì. Chờ đến khi cậu mười tám tuổi thi đậu đại học, nhị thúc chỉ nói đã hết trách nhiệm rồi đuổi cậu ra khỏi nhà, im bặt không nhắc đến sáu mươi vạn di sản cha mẹ để lại cho cậu.

Mạnh Vãn không cãi cọ, chỉ mang theo vài bộ quần áo rời khỏi cái “nhà” đã ở mười mấy năm. Không phải cậu nhu nhược, mà là trên đời này cậu chỉ còn một người thân này, không muốn cắt đứt chút tình cảm cuối cùng. Giờ bảo cậu chọn lại, thưa kiện với chú ruột để đòi năm mươi vạn thì đúng là đầu óc cậu có vấn đề!

Nói xa rồi, tóm lại là quanh năm quen nhìn sắc mặt người khác khiến Mạnh Vãn làm việc gì cũng hay suy nghĩ nhiều. Dù đói bụng cồn cào, thấy Thường Kim Hoa ngồi xuống mâm cơm, cậu cũng không dám động đũa.

Thường Kim Hoa bưng bát cháo của mình lên, từ đáy bát vớt một muỗng đầy cơm, “Động đũa đi chứ, ngẩn người ra làm gì?”

“Con đợi dì Tống cùng ăn.”

Thường Kim Hoa múc một bát cháo loãng vào chén mình, khóe miệng hơi cong lên, “Được rồi, ăn đi.”

Thấy bà ta ngồi xuống gắp miếng rau đầu tiên, Mạnh Vãn nhanh chóng bưng chén lên húp một ngụm cháo.

A! Thơm quá!

Mạnh Vãn quả thực nước mắt lưng tròng, ngon quá! Cậu một hơi húp hết nửa chén cháo, lúc này mới rảnh tay gắp một đũa rau cần xào.

Cái này cũng ngon!

Mạnh Vãn nheo mắt lại, nhanh chóng ăn xong một chén cháo, sau đó lén nhìn Thường Kim Hoa.

“Nhìn ta làm gì, tự mình không biết múc cháo sao?”

Mạnh Vãn ngượng ngùng cười, lại uống thêm hai chén cháo mới cảm thấy bụng có chút no.

“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thường Kim Hoa thu dọn bát đũa, hỏi tuổi Mạnh Vãn.

Mạnh Vãn nhớ lại khi vừa xuyên qua nghe vị tiểu thị bên cạnh cô nương kia nói qua loa tuổi của cậu bây giờ, liền đáp: “Mười sáu ạ.”

Thường Kim Hoa vui vẻ, “Vậy kém thằng lớn nhà ta ba tuổi, vừa đúng lúc.”

Mạnh Vãn cúi đầu giúp bà ta thu dọn, im lặng không nói.

Thường Kim Hoa thấy cậu như vậy, dường như không muốn nhắc đến con trai mình, bèn đem bát đũa đã rửa sạch bỏ vào tủ bếp, gọi cậu vào phòng lớn.

“Những lời vô nghĩa ta cũng không nói nữa. Ta mua ngươi về làm gì, chắc ngươi cũng rõ. Ta biết ngươi có lẽ có chút lai lịch, nhưng tình cảnh hiện giờ, nếu không phải ngươi biết chữ nên bị ta mua về, có lẽ giờ đã bị cái mẹ mìn kia bán vào nhà ai làm nô lệ rồi. Giờ vào nhà ta cũng không cần tủi thân, chỉ cần ngươi cùng con ta thành thân, liền có thể xóa bỏ thân phận nô lệ, trở thành ca nhi bình thường.”

Những lời này của bà ta Mạnh Vãn thật sự nghe lọt tai. Địa vị của nô lệ thấp kém ở thế giới này cậu đã bước đầu hiểu được. Mặc kệ cậu khéo ăn khéo nói thế nào, trước mặt chủ nhân muốn cậu sống thì sống, muốn cậu chết thì chết, ai cho cậu cơ hội biện bạch?

Do đó, gả chồng đổi lấy thân phận bình dân quả thật là chuyện tốt. Gả chồng? Ai… Thôi thì cứ nghe theo số phận vậy.

Thường Kim Hoa kéo cậu ngồi xuống mép giường đất, hắng giọng nói tiếp: “Chồng ta mất sớm, đại lang là một tay ta nuôi lớn. Hiện giờ nó đang học ở thư đường trên trấn, mười ngày mới về nhà một lần. Ở cái thôn này, người đọc sách đếm trên đầu ngón tay. Đại lang nhà ta tuy mấy năm nay vận may không tốt, tú tài vẫn chưa thi đậu nhưng với văn tài của nó thì đậu tú tài cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Những thứ khác ta không dám nói, nhưng làm vợ tú tài thì vẫn có thể để ngươi làm thử một lần.”

Góa phụ, con trai học nhiều năm vẫn chưa đậu tú tài?

Mạnh Vãn nắm chặt tay, mạng ta do ta, không do trời!

Buổi tối Mạnh Vãn ngủ ở phòng nhỏ. Mùa hè cửa sổ mở ra, một làn gió mát thổi qua, mang theo sự dễ chịu. Mạnh Vãn vốn tưởng rằng mình sẽ khó ngủ, ai ngờ vừa đặt lưng xuống gối đã ngủ say như chết.

Nửa đêm, Thường Kim Hoa rón rén đẩy hé cửa, nương ánh trăng lén nhìn vào trong. Mạnh Vãn đã trùm nửa tấm chăn mỏng ngủ say sưa.

Thường Kim Hoa yên tâm, trở về phòng mình.

Mạnh Vãn cứ như vậy ở lại nhà họ Tống. Thường Kim Hoa không cho cậu ra ngoài, cậu liền quanh quẩn trong sân làm những việc có thể. Bộ quần áo tiểu thị kia cũng được cậu giặt sạch sẽ. Khác không nói, chất vải vẫn còn tốt. Thường Kim Hoa bảo cậu tự sửa một cái áo lót để mặc, chính là cái loại có bốn sợi dây lưng.

Mạnh Vãn so sánh với cái áo đang mặc, nghe nói là Thường Kim Hoa may từ mấy năm trước, vẫn luôn không nỡ mặc, giờ lại hên cho cậu.

Cái thứ này cũng dễ làm, chỉ là một miếng vải thôi, cắt không sai biệt lắm rồi khâu dây lưng vào là được. Tay nghề Mạnh Vãn hơi vụng, dây lưng khâu cũng xiêu vẹo, miễn cưỡng chắp vá cũng có cái để mặc.

Đến cái áo ngắn vải thô khó hơn một chút thì cậu chịu. Thường Kim Hoa bớt chút thời gian tìm cái áo choàng của con trai bà ta sửa lại cho cậu.

Nhà nghèo đều như vậy, quần áo sửa đi sửa lại, trừ khi hỏng không mặc được nữa mới cắt may vá đế giày dùng, bằng không mặc lâu cũng không có chuyện vứt đi.

Cổng nhà góa phụ Tống đóng kín mấy ngày, trong thôn sớm đã có người bàn tán xôn xao.

Trương Tiểu Vũ hận không thể đi quanh cổng thôn ba lần để nói xấu tiểu ca nhi nhà góa phụ Tống, nhưng lại sợ góa phụ Tống đến mách tội với chồng hắn, chỉ có thể nhẫn nhịn đến gan ruột cồn cào.

Tống Đình Chu cõng giỏ sách về quê vừa lúc thấy hắn lấm lét rình mò ngoài tường nhà mình.

“Nhị thúc ma.”

“A! Là Đình Chu về rồi à? Sao con đi đường không gây ra tiếng động gì vậy?” Trương Tiểu Vũ giật mình, suýt chút nữa thì ngã từ trên tường xuống.

Mạnh Vãn đang tưới rau trong vườn nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, vội vàng bỏ gáo nước trở về nhà. Chết tiệt, hình như đúng là mười ngày rồi. Nghe dì Tống nói hôm đó bà ta đi trấn chính là lúc con trai bà ta lên thư đường, bà ta đi theo mua sắm đồ đạc.

“Đại Lang con về rồi đấy à, hôm nay sao về sớm hơn thường lệ vậy?” Vừa lúc Thường Kim Hoa gánh nước sông về. Trong sân nhà bà ta có một cái lu, trong bếp cũng có một cái lu. Cái lu trong bếp là nước ăn, ngày thường đều đi gánh ở giếng công cộng giữa thôn. Nước dùng để tưới rau và tắm rửa thường lấy ở sông gần nhà.

“Trương Tiểu Vũ? Ngươi đến nhà ta làm gì?” Đặt gánh nước xuống, sắc mặt Thường Kim Hoa không thể gọi là tốt, niềm vui khi thấy con trai về cũng bị cái miệng lắm chuyện này làm hỏng hết.

“Ta… Ta đi ngang qua đây thôi, đi ngang qua.” Trương Tiểu Vũ như bôi dầu vào chân, xoay người bỏ đi, bước chân bay nhanh.

Tống Đình Chu cúi người nhấc gánh nặng trên mặt đất lên, bước chân trầm ổn.

“Đại Lang, không cần con, mẹ làm được rồi.” Thường Kim Hoa thương con trai đi bộ về quê còn muốn giúp bà làm việc.

Tống Đình Chu tránh tay bà, “Mẹ, mẹ mở cửa trước đi.”

“Ai, được.” Thường Kim Hoa vội lấy chìa khóa trong ngực ra, mở cái khóa đồng treo trên cửa.

Tống Đình Chu gánh hai thùng nước vào cửa, “Sao ban ngày còn phải khóa cửa?” Mẹ hắn chỉ đi gánh nước ở giếng công cộng trong thôn, đâu phải đi xa, cớ gì phải khóa cửa? Lại nghĩ đến Trương Tiểu Vũ ghé vào tường đất nhà hắn lén lút nhìn vào trong sân……

“Đại Lang, con vào nhà với mẹ trước, mẹ có chuyện muốn bàn với con.”

Thường Kim Hoa bảo con trai bỏ đòn gánh rồi theo bà vào nhà. Tống Đình Chu vào nhà trước tiên nhìn phòng ngủ nhỏ thường ngày của mình, cửa phòng đóng chặt, rồi theo mẹ vào phòng ngủ chính. Trên giường đất chỉ có một bộ chăn đệm.

“Đình Chu, mẹ ở trấn trên mua một tiểu ca nhi về.” Thường Kim Hoa nói thẳng.

Tống Đình Chu mím môi, “Tiễn đi.”

“Đại Lang con……”

Tống Đình Chu không hề nghe bà khuyên giải, nói thẳng. Hắn cao lớn chân dài, xoay người hai bước đã đến cửa phòng ngủ nhỏ.

“Ta không biết thân phận lai lịch của ngươi, nhưng nếu đã bị người mua kẻ bán thì chắc chắn là xuất thân không tốt. Ta cũng không ép ngươi, mấy ngày nay ngươi cứ ở đây, ta tự rời đi về thư đường trên trấn. Đợi ngươi tìm được nơi đi rồi thì tự mình rời đi đi.”

Mạnh Vãn trong phòng lưng tựa cửa gỗ, càng nghe càng thấy không ổn. Hiện giờ cậu còn chưa biết luật pháp ở thế giới này, nhưng trên đường cũng nghe mẹ mìn nói qua, hộ tịch của cậu đã bị đăng ký là nô tịch. Cho dù nhà họ Tống trả lại khế ước bán thân cho cậu, cậu nhiều lắm cũng chỉ là một nô lệ tự do, vẫn không thể ra tiền mua đất.

Hơn nữa, theo kiến thức lịch sử cổ đại ở thế giới trước của cậu, người buôn bán số lượng bạc từ ngàn trở lên sẽ tự động được chuyển thành thương tịch. Nhưng mà… cậu thậm chí còn không được tính là thương tịch thấp kém nhất, mà là nô tịch, cùng với kỹ nữ, con hát, ăn xin đều bị gọi chung là tiện tịch.

Nô tịch thì không được phép buôn bán. Nếu bị phát hiện sẽ bị bắt vào quan phủ sung quân. Cậu là tiểu ca nhi, sung quân gì đó sẽ ra sao có thể đoán trước được. Thà chết dọc đường còn hơn, bằng không đến quân doanh cũng bị tra tấn đến chết.

Gánh hát đi khắp nơi, nay đây mai đó, hơn nữa con hát đều là những đứa trẻ nghèo khổ được chọn từ đám ăn xin, từ nhỏ đã bắt đầu bồi dưỡng.

Tuổi của cậu hiện giờ chắc chắn là không được. Vậy thì chỉ còn lại hai lựa chọn, hoặc là làm kỹ tử, hoặc là làm ăn xin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play