Mạnh Vãn là sinh viên mới ra trường, vừa bước chân vào xã hội còn đang muốn vẫy vùng thì phát hiện thế giới bên ngoài trường học không hề dễ dàng.

Quá cạnh tranh!

Không chỉ cạnh tranh với bạn học cùng khóa, trên còn có những sinh viên khóa trước được mời về, trình độ cao hơn hẳn cái bằng đại học hạng hai của cậu. Thậm chí còn có những đàn anh đàn chị khóa trước nữa không cần lương, chỉ cần cơ hội làm việc.

Mạnh Vãn chật vật tìm kiếm cơ hội sống sót, cuối cùng trải qua bao khó khăn mới được nhận vào một khách sạn. Cũng may không phải rửa chén, mà là đúng chuyên ngành kế toán của cậu, lương tháng hai ngàn hai, bao ăn ở.

Nhưng sau khi nghe dì cả ở bếp sau rửa chén một tháng được ba ngàn tám, Mạnh Vãn khóc ròng. Cả đêm cậu không ngủ, nằm trên giường ký túc xá, nghe mùi tất thối và dầu mỡ của bạn cùng phòng mà tự hỏi.

Vấn đề nằm ở đâu?

Không thi đậu đại học top đầu?

Hay là do cha mẹ mất sớm, ở nhờ nhà nhị thúc không ai quản giáo, khiến cậu quen nhìn sắc mặt người khác, tính cách rụt rè không bằng các bạn học rộng rãi hào phóng nên không được yêu thích?

Trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, Mạnh Vãn gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi. Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cậu còn nghe thấy có người hình như đang kêu cháy. Cậu muốn mở mắt ra nhưng mí mắt nặng trĩu như đeo đá. Khói đặc xộc vào phổi khiến cậu muốn ho cũng không còn sức. Cứ như vậy, cậu bất tỉnh đi trong vô thức.

Trên đường, cảm giác da thịt bỏng rát vì lửa liếm láp lại khiến cậu đau đớn tỉnh lại. Cậu muốn kêu thét nhưng không còn hơi sức để phát ra tiếng, rồi lại chìm vào hôn mê dài dằng dặc.

“Sửu Nô Nhi!”

“Mau tỉnh lại, cô nương gọi ngươi qua đó.”

“Sửu Nô Nhi, Sửu Nô Nhi?”

Ai đang ồn ào vậy?

Mạnh Vãn mơ mơ màng màng nói: “Đừng làm ồn, để ta ngủ.”

“Cái thằng Sửu Nô Nhi này thế mà còn ngủ được, đúng là trèo được lên người cô gia rồi thì chẳng coi ai ra gì!”

“Xem ta này!”

Mặt Mạnh Vãn bị người ta hung hăng véo một cái. Người nọ dùng hết sức lực, đau đến Mạnh Vãn lập tức bật dậy khỏi giường.

“Sao vậy, đến giờ đi làm rồi à? Đồng hồ báo thức của ta đâu có kêu?” Là ngày đầu tiên đi làm thuê, cậu đã bắt đầu chủ động hóa thân thành trâu ngựa, không hỏi người khác tại sao véo mình, ngược lại lo lắng nhất là đi làm muộn.

Vội vàng ngồi dậy mở to mắt nhìn xung quanh, hai thiếu niên mặc áo váy màu xanh non, bên ngoài khoác áo màu xanh lục đậm như áo giáp, đang đứng bên mép giường giận dữ trừng mắt nhìn cậu.

Mạnh Vãn không chắc chắn nghĩ: Là con trai sao?

Hai người họ diện mạo đều không tính là xuất chúng, cũng không có đặc điểm nữ tính, mặc bộ quần áo màu xanh non như vậy trông thật kỳ quái.

Hai người thấy cậu tỉnh thì giận dữ nói: “Ngươi chẳng lẽ ngủ đến hồ đồ rồi, nói năng lung tung gì vậy? Cô nương gọi ngươi qua đó, còn không mau đi!”

Mạnh Vãn nhìn chằm chằm hai người họ hai ba giây, sau đó chớp mắt một cái rồi đột nhiên nhắm mắt lại, ngửa người ra sau, mạnh mẽ đập đầu xuống gối.

Cậu còn tưởng mình đang nằm trên cái gối nhồi bằng quần áo cũ, ai ngờ “ầm” một tiếng giòn tan, Mạnh Vãn kêu thảm một tiếng ôm đầu bật dậy khỏi giường.

Che cái ót đau nhức, Mạnh Vãn cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Nhà cửa làm bằng gỗ chắc chắn, sàn lát gạch đá, ngay cả cửa sổ cũng làm bằng khung gỗ và giấy dán mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Trên đầu không có trần nhà mà là một cây xà nhà to chắc chắn.

Cuối cùng cậu không thể không chấp nhận hiện thực, đây không phải là ký túc xá công nhân tối qua của cậu, cũng không có ai rảnh rỗi đến mức khi cậu ngủ lại di chuyển cậu đến cái nơi xa lạ này.

Vậy chỉ có thể giải thích một chuyện, sáng sớm cậu ngửi thấy mùi khét là thật sự cháy, mà cậu vì hít phải quá nhiều khói độc, dẫn đến thiếu oxy trúng độc hôn mê, không thể kịp thời chạy ra đám cháy……

“Không cần nói nhảm với hắn nữa, trực tiếp lôi đi.” Một trong hai thiếu niên thấy Mạnh Vãn chậm rì rì không phản ứng, còn làm ra mấy động tác kỳ quái, sau đó lại ngây ngốc ra, dứt khoát quyết định trực tiếp bắt người.

Hai người họ kéo Mạnh Vãn từ trên giường xuống, nhưng sức lực quá nhỏ, kéo hai cái đã không nhúc nhích được nữa.

Thiếu niên cao hơn trong hai người chống nạnh mắng: “Sửu Nô Nhi, ngươi có biết xấu hổ hay không hả? Thật sự coi mình là tiểu lang quân trong sân chắc, mau cút xéo đi theo chúng ta gặp cô nương!”

Mạnh Vãn ngơ ngác chỉ vào mình, “Ngươi đang gọi ta à?”

Thiếu niên thấp hơn trợn trắng mắt, “Không gọi ngươi thì gọi ai?”

Mạnh Vãn tự mình bò dậy từ dưới đất, nhìn bộ quần áo xanh non giống hệt của mình và bọn họ, thêm một cái vạt áo cộc tay màu sẫm hơn, không rõ đây là cái kiểu tạo hình gì, nhưng nghe ý họ thì chắc là hạ nhân.

Hạ nhân thì hạ nhân, Sửu Nô Nhi là cái quỷ gì mà gọi? Mạnh Vãn sờ sờ mặt mình, da dẻ mịn màng non nớt, khuôn mặt tròn trịa, nhìn lại tay thì trắng trẻo thon dài, chắc là tuổi còn nhỏ, sờ ngũ quan cũng không đến nỗi quá tệ chứ? Rốt cuộc bây giờ mình trông như thế nào?

Bây giờ không phải lúc soi gương, Mạnh Vãn bị hai thiếu niên này vừa kéo vừa đẩy ra khỏi phòng, ra khỏi cái tiểu viện giống như chuyên dành cho hạ nhân ở, rồi đi thẳng đến một cái viện rộng lớn hơn bên cạnh.

“Sao lại lâu như vậy?”

Giữa sảnh, một thiếu nữ ngồi ở vị trí chủ tọa, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tóc mai được búi theo kiểu phụ nữ, trên đầu cài mấy chiếc trâm vàng nạm đá quý, tai đeo khuyên ngọc trai. Áo trên màu đỏ rực thêu chim bằng chỉ vàng, bên hông đeo ngọc bội và túi thơm, váy dưới cũng màu đỏ rực với nhiều nếp gấp, cũng được thêu viền bằng chỉ vàng. Giày giấu dưới váy dài, nhưng chắc chắn không có chuyện chân nhỏ gì cả, bởi vì thỉnh thoảng gấu váy lại lộ ra một chút viền giày thêu màu trắng, không những không nhỏ mà còn hơi to hơn chân phụ nữ bình thường.

Vẻ mặt nàng ta thiếu kiên nhẫn, ngón tay bực bội gõ lên mặt bàn bát tiên bày giữa sảnh, rõ ràng không phải là một chủ nhân tốt tính.

Thấy ba người Mạnh Vãn lôi thôi lếch thếch đi tới, một phụ nhân đứng sau lưng thiếu nữ cung kính cúi người báo cáo: “Cô nương, người đến rồi.”

Mạnh Vãn vốn không muốn đến đây, thái độ của hai thiếu niên kia đối với cậu rất tệ, nói năng cũng chẳng rõ ràng, chỉ biết cô nương tìm cậu.

Lại còn nói đến cô gia, trong phủ đồn cậu không phải người hầu mà có ý đồ riêng với cô nương, là đồ hồ ly tinh quyến rũ cô gia.

Tóm lại là những lời khó nghe, khiến Mạnh Vãn nghe mà như lạc vào sương mù. Cậu vẫn là nam nhân mà, đúng không? Sao cái cô gia này lại là kẻ đồng tính luyến ái vậy?

Cảm thấy ở chỗ cô nương này chắc chắn chẳng có gì tốt lành, Mạnh Vãn cố gắng kéo dài thời gian, muốn cân nhắc đối sách.

Kết quả vừa quỳ xuống trước mặt cô nương kia, nàng ta không nói hai lời đã lạnh lùng ra lệnh: “Đi mời hộ viện tới đây, trực tiếp đánh chết cái thằng Sửu Nô Nhi này!”

Má ơi!!!!!!!!!!

“Cô nương ta…… Ưm…… Ưm ưm ưm!” Bao nhiêu đối sách cậu nghĩ dọc đường còn chưa kịp nói ra một câu, vừa đến nơi đã bị hai bà vú béo ú ập tới bịt miệng bằng vải, hai tay bị trói ra sau bằng dây thừng. Một loạt động tác này nhanh gọn lưu loát, có thể thấy hai vị này thường xuyên làm việc này.

Mắt thấy hai thiếu niên áo xanh sắp nghe theo lệnh chủ nhân đi gọi người, phụ nhân đứng sau lưng thiếu nữ vội khom người khuyên nhủ: “Cô nương, đánh chết cái thằng Sửu Nô Nhi này thì cũng chẳng sao, nhưng gần đây cô nương vừa mới gả vào phủ đã giết chết tiểu thị (tỳ thiếp hầu hạ) là của hồi môn, chuyện này e là không hay cho thanh danh. Thứ hai, cô gia tuy bị cái tiện tì này dụ dỗ đôi câu, nhưng vẫn còn hỏi ý kiến cô nương, nếu cô nương xử trí hắn như vậy, bên cô gia……”

Thiếu nữ nhíu mày tàn nhẫn, chỉ cảm thấy bụng như bị lửa đốt: “Lý ma ma, vậy theo ngươi thì phải làm thế nào? Cái tiện tì này mới vào phủ mấy ngày đã dám quyến rũ lang quân, nếu còn để nó lại, chẳng phải là muốn đạp lên đầu ta sao!”

Lý ma ma ôn hòa cười, trấn an nói: “Cô nương là chính thất phu nhân danh chính ngôn thuận của La gia, cái thằng tiện tì nhỏ mọn này làm sao dám khinh nhờn cô nương? Cô nương cũng đừng buồn bực, cái loại nô tài lòng dạ lớn dám quyến rũ cô gia, nếu đã vậy thì chúng ta tìm cho nó một nhà chồng tốt là được. Ca nhi hồi môn gả chồng, nghĩ đến ai cũng không nói được lời nào không hay về cô nương cả.”

Thiếu nữ giãn mày, như đang suy nghĩ gì đó nói: “Gả chồng, vậy gả nó đi đâu?”

Lý ma ma đứng dậy, trên mặt lộ ra một nụ cười châm biếm, “Nếu cái thằng Sửu Nô Nhi này muốn trèo cao, thì cứ ném nó đến cái chỗ trèo không tới cũng chẳng có gì đi.”

……

Hai tay Mạnh Vãn vẫn bị trói, nhưng miếng vải bịt miệng đã được gỡ ra. Giờ phút này cậu chen chúc trong chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, cảm giác còn không bằng bị bịt miệng.

Cái nơi chật hẹp như vậy mà nhét tận chín người cả nam lẫn nữ. Mạnh Vãn đã biết được từ những người này rằng tiểu ca nhi là giới tính thứ ba ở thế giới này. Ý nghĩ đầu tiên của cậu là, trách không được Sửu Nô Nhi có thể dụ dỗ cô gia, hóa ra ca nhi cũng có thể lấy chồng.

Chỉ là nhóm người này khả năng sinh sản không cao bằng nữ giới, những gia đình quyền quý thực sự vẫn coi việc cưới nữ giới là chính đạo, ca nhi chỉ là thứ đồ chơi tiêu khiển của giới thượng lưu. Nông dân nghèo thì chẳng phân biệt ca nhi hay nữ giới, cưới được vợ đã là vạn hạnh rồi, đâu còn đến lượt họ kén chọn.

Mạnh Vãn mất nửa ngày để chấp nhận thân phận ca nhi của mình. Ở xã hội hiện đại, cậu là người đồng tính, sợ bị người khác phát hiện khinh thường nên luôn giả vờ là trai thẳng. Giờ đây lại có thể hợp pháp là người đồng tính, nếu không phải hoàn cảnh quá tệ, có lẽ cậu còn chấp nhận được. Hơn nữa bây giờ cậu đến nhân quyền còn không có, còn quản gì đến giới tính nữa, sống sót đã là quá tốt rồi.

Từ khi bị bán vào nha hành rồi ngồi lên chiếc xe ngựa đi về phía bắc này, Mạnh Vãn cảm thấy mình chẳng khác nào đồ vật. Mấy con gia súc kéo xe phía trước còn sống sung sướng hơn cậu. Một ngày hai ngụm nước nửa cái bánh ngô, đừng nói rửa mặt, đi vệ sinh cũng phải nhịn.

Càng đi về phía bắc thời tiết càng ngày càng nóng. Lúc họ xuất phát chắc là mùa xuân, bây giờ đã bắt đầu vào hè.

Mấy ngày nay đi qua một thị trấn mới, mẹ mìn một hơi thu bảy người, trên xe người càng chen chúc hơn. Đôi khi Mạnh Vãn còn muốn dứt khoát bảo mẹ mìn bán quách mình đi, thật sự chịu không nổi. Đường thì xóc nảy, một đám người mấy tháng không tắm rửa chen chúc trong xe oi bức, cái mùi vị đó thật là tuyệt vời.

Đáng tiếc, người trên xe từ trên xuống dưới, hoặc là bị mẹ mìn bắt đi, hoặc là đi qua các thị trấn nông thôn lại bị bán đi. Mạnh Vãn vẫn luôn vững chắc ngồi trong xe, thỉnh thoảng mẹ mìn sợ ngựa mệt còn bắt cậu xuống chạy bộ theo.

Con mẹ nó, cái tên lái buôn chết tiệt kia cũng không sợ mình chạy trốn. Nếu mình là vận động viên chạy nước rút vô địch thì lập tức cho hắn biết thế nào là tốc độ phi thường!

Không ngờ mẹ mìn trong lòng cũng ngạc nhiên cái tên tiểu thị này là một kỳ nhân. Ngày thường bà ta không phải không nhận những tiểu thị là nha hoàn sung quân từ các gia đình giàu có, đứa nào đứa nấy cũng kêu cha gọi mẹ. Cái tên tiểu thị này thì thật bất thường, cả đường đi không khóc không nháo, việc gì cũng phối hợp, chỉ là hơi nhiều lời, hết đông lại tây hỏi bà ta một đống thứ.

Nói nhiều còn đỡ hơn là đòi sống đòi chết. Thời cổ, nghề mẹ mìn này khác với bọn buôn người hiện đại. Những người có thể giao dịch với các gia đình giàu có đều được quan phủ đăng ký trong danh sách, bởi vậy cũng không hung ác tàn bạo như phim truyền hình. Thấy Mạnh Vãn nghe lời, trên đường bà ta còn khá chiếu cố cậu, chỉ là thỉnh thoảng bắt cậu xuống đi bộ theo ngựa một chút cho đỡ mệt.

Thời cổ đi đường thật là gian nan trắc trở, trách không được mọi người thường không đi xa nhà, nhiều lắm chỉ viết thư. Mạnh Vãn ở trên xe bị xóc đến nôn mửa mấy lần. Cuối cùng vào lúc nóng nực nhất, mẹ mìn túm cái tên Mạnh Vãn đã bị hành hạ đến khô gầy xuống xe, kéo đến cái trấn nhỏ hẻo lánh ở phương bắc này để người ta xem hàng.

“Tiểu thị từ nhà giàu có ra, có ai xem mắt không?” Mẹ mìn đi một đường cũng mệt mỏi quá sức, nếu không phải người trên dặn gần đây còn muốn bán được đến Phụng Thiên phía bắc, Mạnh Vãn đã sớm bị bà ta tống khứ rồi.

Chuyến này làm ăn được tiền thưởng của quý nhân cộng thêm tiền kiếm được dọc đường từ việc chuyển người đủ cho bà ta ăn ba năm tiền vốn ban đầu. Quay đầu lại sẽ đi tìm cái cô nương nổi tiếng nhất lầu Xuân Hương mà vui vẻ.

Mẹ mìn nghĩ thầm chuyện tốt đẹp trong lòng, tay kéo Mạnh Vãn động tác lại không hề nhẹ. Thấy xung quanh vây xem nhiều người, bà ta vén tay áo Mạnh Vãn lên, lộ ra cánh tay bên dưới lớp bụi bẩn, dùng sức chà xát chỗ khuỷu tay, lộ ra một nốt ruồi son. Bà ta khoe với mọi người xung quanh: “Nhìn xem này, ca nhi còn là thân trong sạch đấy. Lớn lên thì xinh đẹp tuyệt trần, mua được là lời to. Có ai ưng ý không?”

Mạnh Vãn đau đến nhe răng trợn mắt. Cái tay của mẹ mìn này mạnh không kém gì kỳ công tắm rửa. Cậu bây giờ đầu bù tóc rối, người đầy mùi chua, có người mua mới là lạ.

“Là tiểu ca nhi à? Bao nhiêu tiền?” Không ngờ thật sự có người hỏi.

Mẹ mìn toe toét cười: “Lão gia mắt tinh thật, ca nhi này còn biết chữ đấy. Mười lượng bạc giá chắc chắn.”

“Mười lượng!” Mọi người xung quanh kinh hô.

“Ca nhi đâu có giá đó, có tiền này cưới một cô nương còn đủ ấy chứ.”

Mẹ mìn thu lại nụ cười, bàn tay thô to kẹp lấy cằm Mạnh Vãn, rồi lại véo mạnh vào eo cậu: “Ngài nói sai rồi. Ngài xem răng này, vóc dáng này, mười lượng bạc còn chưa đáng. Sao có thể so sánh với mấy cô nương nhà quê chữ to một bẻ đôi không biết?”

Có một phụ nhân tiến lên hỏi: “Hắn thật sự biết chữ sao?”

Mẹ mìn vỗ ngực một cái, mặt chữ điền nghiêm nghị thề thốt: “Chuyện này còn có giả sao? Ta là nha hành có treo biển ở phủ thành Lâm An phía nam đấy. Ngài không tin cứ đi hỏi thăm thử xem danh tiếng nhà ta.”

Người bên cạnh đều xôn xao một mảnh. Phủ Lâm An bọn họ có người nghe qua, đó chính là phủ thành ở phía nam kinh đô, cách nơi này vạn dặm xa xôi, ai mà đi xa như vậy để kiểm chứng một câu nói của bà ta chứ.

Người phụ nữ hỏi chuyện lại tin. Bà ta mặc cả: “Tám lượng bạc ta mua cái ca nhi này. Ngươi cũng không cần phải lang thang trên phố nữa.”

Mẹ mìn cười khổ nói: “Ta đi một đường xa xôi đến đây, tỷ tỷ đừng ép giá nữa.”

Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, bị bà ta gọi một tiếng tỷ tỷ mà mặt đỏ bừng. Bà ta nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Phi, ai là tỷ tỷ ngươi. Tám lượng bạc ngươi muốn bán hay không? Không bán ta lập tức đi ngay, ngươi chờ bán cho mấy nhà giàu trong thành ấy, xem họ có thèm để ý đến cái loại mẹ mìn nhà quê như ngươi không.”

Thấy bà ta thật sự làm bộ muốn đi, mẹ mìn vội ngăn lại: “Bán, tỷ tỷ là người sảng khoái, ta cũng không giở trò lừa bịp. Đây là khế ước bán thân của hắn.” Bà ta lấy từ trong xe ngựa ra một cái tay nải, lục lọi lấy ra một tờ giấy.

Người phụ nữ làm bộ muốn nhận lấy, mẹ mìn lại rụt tờ giấy về trong ngực, cọ cọ ngón tay với bà ta.

Người phụ nữ kia cũng sảng khoái, “Ta về nhà lấy tiền ngay đây, nửa canh giờ sẽ quay lại.”

Mẹ mìn thấy nhanh như vậy đã làm xong đơn hàng cuối cùng, cũng vui vẻ, liền nói: “Nếu không xa, ta dùng xe ngựa đưa tỷ tỷ một đoạn đường, vừa hay đưa luôn cái ca nhi này đến nhà tỷ tỷ, đỡ tỷ tỷ đi lại nhiều.”

Người phụ nữ có chút do dự, như vậy quả thật đỡ tốn sức, nhưng bà ta là quả phụ, ngồi xe của nam nhân lạ về thôn sợ sẽ bị người ta dị nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play