Từ trong đám người, bỗng có một người bước ra, “Tống gia tẩu tử, tiện đường cho ta đi nhờ xe về với.”
Tống đại tẩu thấy là người cùng thôn, trong lòng mừng rỡ, “Vậy thì tốt quá, ngươi mau lại đây đi.”
Bà mối thấy vậy liền thúc Mạnh Vãn đuổi kịp xe ngựa, dắt ngựa đi theo sau Tống đại tẩu .
Tống đại tẩu chào hỏi người cùng thôn: “Lão Lục tẩu tử, sao ngươi mua nhiều thứ thế?”
Lão Lục tẩu tử là người thô kệch khỏe mạnh, nhưng động tác lại nhanh nhẹn, nàng ta đặt hai cái rổ lớn nặng trĩu đang xách trên tay lên thành xe. Rồi nói với Tống đại tẩu: “Ngày mai bà mối dẫn người đến nhà, không mua chút thịt cá thì đãi đằng sao được.”
Vì mẹ mìn là ngoại nam nên hai nữ nhân để đồ lên xe xong thì tự mình đi bộ theo xe, vừa đi vừa trò chuyện. Nữ tử nông thôn đi bộ nhanh, quãng đường này cũng không đến nỗi đi không nổi, chẳng qua có xe để đồ thì cũng đỡ vất vả hơn chút.
Tống đại tẩu nghe vậy thì khựng lại một bước, “Cho Đại Lang nhà ngươi xem mắt à? Nhắm được cô nương nhà ai rồi?”
Lão Lục tẩu tử vỗ đùi, giọng nói lớn vang dội, “Hầy, có cô nương nào thèm ngó Đại Lang nhà chúng ta đâu, là ca nhi ở Thôn Dương Thụ bên cạnh, nói ra thì chính là anh họ của Bảo Ca Nhi, con trai nhà dì ba cậu ấy.”
Sắc mặt Tống đại tẩu bỗng thay đổi, bước chân cũng nhanh hơn, “Mau về nhanh thôi, nhà ta còn chưa nhóm bếp nấu cơm.”
Lão Lục tẩu tử nghĩ gì nói nấy, lời nói chưa kịp qua đầu đã buột ra ngoài, nhắc đến nhà họ Dương ở thôn bên cạnh, thấy rõ là đã khiến Tống đại tẩu vui.
Nàng ta vội vàng chữa cháy, “Đại tẩu mua cái ca nhi này dáng người cao gầy thật, chỉ là mặt mũi toàn bùn đất, không biết lớn lên ra sao nữa?”
Vừa nãy nàng ta cũng ở trong đám đông xem náo nhiệt, trong lòng không tán thành việc Tống đại tẩu bỏ ra nhiều tiền như vậy mua một ca nhi không rõ lai lịch. Vạn nhất nó bỏ trốn thì tiền không phải là sẽ mất trắng hay sao. Tám lượng bạc, ở quê kiếm một cô nương chẳng phải tốt hơn nhiều à, dễ sinh con dưỡng cái hơn biết bao nhiêu lần? Ca nhi vốn dĩ khó mang thai, nhìn cái dáng gầy gò cao cao kia, trừ cái mông còn có chút thịt, đúng là da bọc xương, cái thằng nhi tử cao ngạo nhà bà ta liệu có ưng nổi không?
Nhắc đến Mạnh Vãn, sắc mặt Tống đại tẩu mới hòa hoãn vài phần, “Nghe bà mối nói là biết chữ, cũng có thể nói chuyện với thằng Đình Chu nhà ta.”
Mẹ mìn nghe vậy vội chen vào: “Đâu chỉ có thế, tiểu ca nhi này là nhị đẳng tiểu thị bên cạnh tiểu thư nhà giàu có, không chỉ biết chữ mà cả may vá thêu thùa mọi thứ đều thông thạo.”
Mạnh Vãn ngồi trong xe nghe xong thì trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Đúng, cứ thổi đi, thổi mạnh vào, tóm lại ngươi thổi xong là đi luôn, hoàn toàn không cần quan tâm đến sống chết của ta đúng không.
Xe chở người của bọn buôn người khác với xe bình thường, ba mặt kín mít không có cửa sổ, chỉ chừa một cái cửa nhỏ đối diện thành xe. Bây giờ vì quá nóng, rèm cửa đã được cuốn lên.
Tống đại tẩu thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá Mạnh Vãn, Mạnh Vãn lòng như tro tàn, coi như không thấy. Người khác xuyên không thì không vương hầu tướng tá cũng là con nhà giàu sang quyền quý, tệ lắm cũng là dân thường áo vải!
Tại sao đến lượt cậu lại bị bán đi ngay từ đầu chứ? Mạnh Vãn cúi đầu khóc ròng, cậu khóc không ra tiếng, chỉ thấy những giọt nước mắt to tròn rơi xuống.
Tống đại tẩu vô tình liếc thấy cũng sinh ra vài phần không đành lòng, nhưng có người ngoài ở đây, bà cố nén không nói, chỉ bước chân nhanh hơn vài phần.
Nửa canh giờ đường, vì không có đồ nặng, hai nữ nhân đi bộ khoảng bốn mươi phút là tới.
Nhà Lão Lục tẩu tử gần cửa thôn, nàng ta cầm đồ về nhà trước, trước khi vào cửa còn hàn huyên với Tống đại tẩu vài câu, “Tống đại tẩu, đại lang nhà ta nếu mà thành chuyện, nhất định sẽ mời ngươi đến uống chén rượu nhạt.”
Sắc mặt Tống đại tẩu không đổi, “Nhất định rồi, rượu mừng của Đình Chu nhà ta ngươi cũng phải đến đấy.”
“Ai!”
Xe ngựa lại nhích lên phía trước vài bước, bị Tống đại tẩu chặn lại. Bà ta nói với mẹ mìn: “Ngươi cứ ở đây chờ, ta về nhà lấy tiền, có ai hỏi thì cứ nói là đưa người nhà ta.”
Làm cái nghề này ai cũng là cáo già, mẹ mìn vừa nghe lời này đã hiểu. Người mua đây là không muốn người khác biết tiểu ca nhi này là mua về, sợ người trong thôn đàm tiếu.
Tống đại tẩu dặn dò xong rồi về nhà. Bà ta lấy ra tám lượng bạc lẻ từ cái tráp đựng tiền giấu kỹ, dùng cái cân nhỏ trong nhà cẩn thận cân ba lần, lúc này mới đặt vào mảnh vải gói lại rồi nhét vào ngực.
Mẹ mìn từ xa thấy bà ta trở về, biết là đã lấy được tiền, lập tức đuổi Mạnh Vãn xuống xe, lấy khế ước bán thân đã chuẩn bị sẵn trong ngực ra, cùng Tống đại tẩu tiền trao cháo múc. Trước khi đi còn nói thêm một câu, “Tiểu ca nhi, sau này đây là chủ nhân của ngươi, ngoan ngoãn mà sống những ngày tốt đẹp đi nhé.”
Mạnh Vãn cúi gằm mặt. Ở thôn cổ đại, mọi người rất đoàn kết, đừng nói mua người bỏ trốn, cả thôn sẽ động viên nhau đi bắt. Cho dù trốn thoát, cậu cũng không có hộ tịch, chỉ có thể tính là dân lưu vong, còn thấp kém hơn cả nô lệ.
Trời đất bao la, trước mắt nơi tốt nhất để nương thân hình như chỉ có cái thôn nhỏ trên núi này. Cũng không biết gia đình này có dễ sống chung hay không.
“Ta họ Thường, tên Kim Hoa, nhưng nhà chồng ta họ Tống, ngươi bây giờ cứ gọi ta là Tống dì, vài ngày nữa thì gọi ta là nương.” Thường Kim Hoa trông khoảng bốn mươi mấy tuổi, dáng người không cao, hơi gầy, mặc một bộ áo vải thô màu xanh đen, không có miếng vá nhưng đã bạc màu. Mặt bà ta hình trái xoan, sắc mặt vàng như nến, tóc mai chải gọn gàng không chút cẩu thả, trên đầu hình như còn thoa dầu, tóc đen bóng. Giữa lông mày bà ta nhíu lại thành một đường sâu, khóe miệng cũng trĩu xuống, trông như người quanh năm không vui vẻ.
Bà ta nói năng cũng không khách khí chút nào, có vài lời bây giờ phải nói rõ ràng. Bà ta bỏ ra tám lượng bạc này chắc chắn là xót của, nếu thật sự cưới về một kẻ không rõ ràng……
Như nhớ ra chuyện gì gấp gáp, sắc mặt Thường Kim Hoa không tốt, bà ta kéo Mạnh Vãn vội vã về nhà. Tay bà ta nắm rất chặt, có lẽ là vô ý nhưng cũng khiến cổ tay Mạnh Vãn đau nhức.
Càng không muốn người khác thấy, trên đường lại càng gặp người cùng thôn.
“Tống đại tẩu, đây là ở đâu về thế, sao còn kéo theo một tiểu ca nhi?”
Một ca nhi mặc áo vải thô cũ kỹ nghênh ngang bước ra đường hỏi Thường Kim Hoa.
Mạnh Vãn bây giờ đã có thể phân biệt rõ sự khác nhau giữa nam nhân và ca nhi. Ca nhi phần lớn nhu nhược tinh tế hơn nam nhân, đương nhiên cũng có ngoại lệ, giống như nữ nhân cũng có người mạnh mẽ, chỉ là số ít thôi.
Đương nhiên, điểm khác biệt này không đủ để phân chia nam nhân và ca nhi. Rốt cuộc cũng có nam nhân ốm yếu xinh đẹp, ca nhi sở dĩ có thể mang thai là vì trên người có thai chí rõ ràng. Đại bộ phận thai chí của ca nhi đều mọc ở trên mặt, màu đỏ tươi, lớn nhỏ khác nhau, nông sâu không đồng nhất.
Ca nhi trước mặt khoảng hai mươi tuổi, thai chí mọc ở trên cằm, một nốt màu đỏ sẫm, to bằng hạt gạo, hơi khô quắt.
Mạnh Vãn chưa từng soi gương nên cũng không biết thai chí của mình mọc ở đâu. Cái vẻ mặt xám xịt của cậu thế mà lại khiến người khác liếc mắt một cái là thấy rõ.
Thường Kim Hoa ngay cả chào hỏi người ta cũng cau mày, “Phu lang nhà Nhị gia, ta từ trấn trên về, đang vội về nhà nấu cơm đây.”
Phu lang nhà Nhị gia đó là người nhà họ Tống, là phu lang của đường đệ đã mất của chồng Thường Kim Hoa. Nhà họ Tống ở thôn Tam Tuyền này là một gia tộc lớn, không phải giàu có theo kiểu có nhiều tiền, mà là có nhiều chi nhánh con cháu, ngoài nhà họ Tống ra thì ở thôn Tam Tuyền còn có nhiều người họ Điền, còn lại rải rác vài người họ khác, rất bị cô lập.
Thời đại này coi trọng nhà nào có nhiều con trai, nhà đó sẽ hưng thịnh, con trai ít thì bị người ta tùy ý khinh thường đến tận cửa. Quyền lực của tộc trưởng rất lớn, thậm chí còn hơn cả trưởng thôn.
Người đứng đầu một tộc hô một tiếng thì cả tộc hưởng ứng, có thể sai khiến con cháu trong tộc.
Nhưng không phải tất cả mọi người trong tộc đều giàu có. Ở trong thôn, trừ địa chủ ra thì mọi người đều sống rất vất vả, dựa vào trời cho ăn. Hơn nữa, khí hậu ở miền bắc không tốt bằng miền nam, một năm chỉ trồng được một vụ lương thực, bởi vậy càng thêm cằn cỗi, thị trấn cũng không phồn hoa bằng miền nam.
Nói trở lại chuyện chính, phu lang nhà đường đệ kia tên là Trương Tiểu Vũ. Từ khi gả vào nhà họ Tống năm năm nay vẫn chưa sinh được một mụn con. Ai cũng biết ca nhi khó sinh nở, bởi vậy lời đàm tiếu cũng không nhiều lắm, bản thân hắn ngược lại hay tự bực mình, ngày thường thích nhất cùng người trong thôn nói chuyện phiếm, bàn tán chuyện phu lang nhà này lớn lên thế nào, phu lang nhà kia ra sao, cứ như thể chỗ nào người khác không bằng hắn thì hắn mới thoải mái.
Trương Tiểu Vũ bĩu môi, “Đại tẩu đây là mang tiểu ca nhi từ đâu về thế? Có phải rớt xuống hố phân hay không mà bẩn thỉu quá vậy.”
Sắc mặt Thường Kim Hoa không thay đổi, nhưng Mạnh Vãn nhận thấy bà ta dường như có chút tức giận.
“Đây là bà con xa bên nhà mẹ đẻ của ta, trong nhà gặp khó khăn, ngàn dặm xa xôi đến nương nhờ ta đây.”
“Ôi chao, vậy thì thật đáng thương. Đứa nhỏ này bao lớn rồi, ở nhà có hứa hôn chưa? Một thân một mình đến nương nhờ người thân, trên đường không gặp phải kẻ bất lương sao?”
Mạnh Vãn trong lòng thầm oán, không có mắt thì cũng không không có mắt bằng ngươi, không thấy mặt dì Tống sắp rớt xuống đất rồi à.
Thường Kim Hoa quả nhiên hừ lạnh một tiếng, một tay vén tay áo Mạnh Vãn lên, đưa cái nốt chu sa ở khuỷu tay cậu đến trước mắt Trương Tiểu Vũ cho hắn xem.
“Cháu ngoại ta là ca nhi trong sạch, nếu ai dám tung tin đồn nhảm nhí, ta sẽ lôi hắn đến nhà ngươi nói chuyện với Nhị Lang, bảo hắn hưu ngươi cái thứ không đẻ trứng chỉ giỏi nói chuyện phiếm này!”
Sắc mặt Trương Tiểu Vũ trắng bệch, “Ngươi!”
“Ngươi cái gì mà ngươi, còn không mau cút đi!” Thường Kim Hoa kéo Mạnh Vãn hùng hổ đụng vào người hắn khiến hắn lảo đảo, khí thế vội vã đi về phía sân nhà mình, bỏ lại Trương Tiểu Vũ tức giận dậm chân vẫn còn quát tháo với Thường Kim Hoa.
“Vừa nãy gặp phải cái người đó, ngươi cứ gọi hắn là nhị thúc ma, sau này ở trong thôn đi lại ít qua lại với hắn.”
Thường Kim Hoa đẩy cánh cổng lớn vào sân nhà, vừa đi vừa dạy bảo Mạnh Vãn. Bà ta từ trẻ đã bắt đầu thủ tiết, nếu không phải là người lạnh lùng quyết đoán thì một bà góa con côi sớm đã bị người ta nuốt chửng rồi.
Mạnh Vãn thì như một kẻ ngốc, ngoan ngoãn đi theo sau bà ta, không còn cách nào khác, mới đến không biết gốc rễ, trước cứ giả vờ thành thật đã rồi tính sau.
Cái sân nhỏ này không ngờ lại khá rộng, quét dọn sạch sẽ gọn gàng. Dựa vào cửa có một cây táo lớn, cành lá xum xuê, những quả táo nhỏ xanh đậm treo đầy cành.
Nhà chính chỉ có bốn gian, bên trái là một phòng ngủ lớn chiếm hai gian, chính giữa là một gian bếp và phòng ăn, bên phải cửa phòng đóng kín, chắc là một phòng ngủ nhỏ.
Nhà dân ở miền bắc thế giới này khác với miền nam, vừa vào cửa đã là bếp, không có phòng khách. Phòng ngủ lớn bên trái có một cái giường đất lớn, dọc theo tường chỗ tựa lưng là một dãy tủ gỗ, mặt tủ đã sứt mẻ vài chỗ, chắc là dùng đã lâu, nhưng được lau chùi sạch sẽ, không dính một hạt bụi.
Trên giường đất chỉ bày một bộ chăn đệm. Thường Kim Hoa lại từ tủ ôm ra một bộ chăn đệm nữa, “Biết nhóm lửa không? Lát nữa tự mình đun chút nước tắm, trong sân có thùng gỗ và củi.”
Mạnh Vãn ngơ ngác nhìn bà ta, lúc này không phải giả vờ, cậu từ nhỏ lớn lên ở huyện nhỏ, thật sự chưa từng đun bếp củi bao giờ.
Thường Kim Hoa đặt chăn đệm lên giường đất, cau mày nhìn cậu, “Cái này cũng không biết sao? Lại đây học.”
Bên trái sân có một cái lều tranh dùng làm chỗ để củi. Ngày thường để chút củi đốt, Thường Kim Hoa dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, việc chặt củi bổ củi quá sức với bà ta, bởi vậy đều là chặt những cành nhỏ gom về nhà, cũng xếp được đôi ba đống củi nhỏ.
Bà ta túm một bó củi ra, lúc này Mạnh Vãn mới động đậy, cậu nhận lấy bó củi ôm đến đặt trên mặt đất trong bếp.
Thường Kim Hoa hài lòng vỗ vỗ tro củi dính trên người, vào phòng tìm một bộ quần áo vá chằng vá đụp và một chiếc váy vải thô để thay. Bà ta cởi chiếc áo váy dài đang mặc ra bỏ vào chậu gỗ, gác lên dưới mái hiên. Cái váy vải thô này là bộ quần áo tươm tất duy nhất của bà ta, ngày thường đi trấn trên, ăn tết thăm người thân đều mặc nó để giữ thể diện, lát nữa phải giặt sạch sẽ rồi cất vào đáy tủ.
Ngồi xổm bên bếp đất, bà ta nhét một nắm cành khô xốp vào lòng bếp, dùng đá lửa mồi lửa, rồi ném mấy khúc củi nhỏ vào từ từ đốt, “Cứ từ từ thêm củi vào là được, một lần không cần nhét nhiều quá.”
Mạnh Vãn xem đã hiểu, không khó.
Trong bếp có hai cái bếp, một lớn một nhỏ. Cái bếp lớn nối với cái giường đất lớn trong phòng ngủ chính, cái bếp nhỏ nối với phòng ngủ nhỏ bên phải.
“Bếp nhỏ ngày thường dùng nấu cơm, bếp lớn rửa sạch sẽ để đun nước. Cái lu nước kia là nước sạch, tự mình múc thêm vào nồi.”
Thường Kim Hoa từ phòng lớn cầm ra một cái thùng gỗ nhỏ, mở then cửa phòng nhỏ rồi đặt thùng gỗ vào trong, “Lát nữa ngươi đun nước xong thì đóng cửa lại tắm rửa cho sạch sẽ trong phòng, nước bẩn thì hất ra mương ở hậu viện.”
Mạnh Vãn lúc này nhanh chóng đáp một tiếng, cậu đã sớm chịu đủ cái mùi chua trên người rồi!
Thường Kim Hoa dặn dò xong thì ngồi xuống tảng đá lớn trong sân tỉ mỉ giặt quần áo, không thèm để ý đến cậu nữa.
Mạnh Vãn chỉ nghĩ nhanh chóng tắm rửa, nhanh tay rửa nồi múc nước nhóm lửa. Nước sôi thì đổ vào thùng gỗ pha thêm nước lạnh. Cậu cũng biết trên người mình bẩn đến mức nào, không dám dùng hết nước ấm ngay, còn giả vờ sợ sệt múc nửa muỗng đổ vào chậu gỗ giặt quần áo của Thường Kim Hoa.
“Cho ta làm gì, tự đi mà giặt.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng nét mặt Thường Kim Hoa vẫn giãn ra không ít. Bỏ tiền ra mua cái ca nhi này cũng là vì trong lòng bà ta nghẹn một nỗi uất ức.
Đại Lang nhà bà ta rất thích ca nhi. Năm mười sáu tuổi đã có mối mai, là ca nhi ở thôn Dương Thụ bên cạnh thôn Tam Tuyền. Nhà họ Dương ở thôn Dương Thụ cũng là nhà giàu có, có một ca nhi tên Dương Bảo Nhi, nổi tiếng hiền lành hiểu chuyện khắp vùng. Quan trọng nhất là lớn lên xinh đẹp, hồi nhỏ còn ở nhà ngoại đọc sách hai năm, biết chữ, thêu thùa cũng giỏi.
Tống Đình Chu vốn định thi đậu tú tài sẽ cưới phu lang về nhà, nào ngờ thi ba lần vẫn không đậu. Thái độ thân thiện của nhà họ Dương càng thêm lạnh nhạt.
Năm nay đại lang nhà bà ta cuối cùng cũng chịu đồng ý cưới vợ, nhưng nhà họ Dương lại bắt đầu kiếm cớ trì hoãn. Thường Kim Hoa trong lòng thấy không ổn, quả nhiên hai ngày sau nghe tin ca nhi nhà họ Dương đã về nhà ngoại ở huyện Cốc Dương.
Chuyện này thật lạ đời, có ca nhi nào đang nghị luận hôn sự lại về nhà ngoại bao giờ? Thường Kim Hoa để bụng chuyện này, nhờ người dò hỏi thì quả nhiên nghe được Dương Bảo Nhi đã gả cho anh họ mình rồi.
Thường Kim Hoa tức giận đến bốc khói, từ khi đại lang nhà bà ta mười tuổi thi đậu đồng sinh, bao nhiêu mối mai tốt đẹp tìm đến nhà bà không đếm xuể. Ngàn chọn vạn lựa mới chọn được Dương Bảo Nhi, kết quả đến phút cuối, nhà kia lại giở trò một con gả cho hai nhà!
Bà ta lập tức muốn đi tìm nhà họ Dương tính sổ, nhưng con trai Tống Đình Chu lại ngăn cản bà, “Chờ con ba năm, quả thật là con chậm trễ hắn. Hiện giờ con đến cái danh tú tài còn chưa có, cũng không còn mặt mũi nào nhắc đến chuyện hôn nhân nữa, thôi bỏ đi mẹ.”
Nhìn con trai mặt đầy vẻ buồn bã, Thường Kim Hoa còn lòng dạ nào mà đi làm ầm ĩ nữa, sợ làm tổn thương con trai. Từ sau lần thi rớt này, Tống Đình Chu dường như càng thêm ủ rũ.
Thường Kim Hoa chỉ cho rằng chuyện Dương Bảo Nhi lấy người khác khiến con trai đau lòng, cố gắng muốn tìm cho con trai một mối tốt hơn. Nhưng ca nhi vừa độ tuổi ở các thôn lân cận đều đã có hôn ước, những người chưa có thì bà ta lại không vừa mắt. Đúng lúc đang buồn bực ủ rũ thì bà ta lại thấy mẹ mìn bán Mạnh Vãn ở trấn trên. Những thứ khác bà ta không để ý, chỉ có cái tin biết chữ kia là đâm trúng tim đen của bà ta, khiến bà ta biết được rằng ngoài Dương Bảo Nhi ra vẫn còn có ca nhi khác cũng biết chữ!