“Cô quan tâm ai nhất?” Giọng nói ấy lúc xa lúc gần, rồi đột nhiên rõ ràng, áp sát tai cô, hơi thở mang theo mùi rỉ sắt lạnh lẽo: “Trong lòng cô, có ai quan trọng không?”

Phù Diệp liếc mắt nhìn làn sương xám bên má.

“Đừng giả thần giả quỷ.”

Đối phương đáp lại cô bằng một tiếng cười khẽ, dường như chế nhạo thái độ cứng đầu cứng cổ của cô, sau đó làn sương khói tan biến.

Lòng bàn chân Phù Diệp dẫm trên đường nhựa nóng bỏng, như thể cô đã đứng đây rất lâu. Cô mơ hồ nhìn về phía chân trời, nơi đó mặt trời chói chang như lửa, ánh sáng chói mắt. Từng tấc da thịt bị nướng đến mức tê dại, đúng là một buổi chiều nóng bỏng.

Đám xe phế liệu cũ nát như những xác chết đã mất đi sự sống và không thể tái sử dụng được chất chồng lên nhau, các linh kiện rơi vãi khắp nơi phản chiếu ánh nắng mặt trời phủ kín mặt đường cao tốc.

Cảnh tượng tiêu điều trước mặt bị nắng mặt trời nóng bỏng tạo thành những ảo ảnh méo mó.

Phù Diệp giơ hai tay đang bị còng lại lên cao, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi rịn trên thái dương. Cô đang định hỏi nó bày ra cảnh tượng này cho cô là có ý gì, rồi đột nhiên cô siết chặt hai tay lại, nhìn về phía trước đầy cảnh giác.

Từ xa, một chiếc xe buýt chỉ còn khung sườn lao điên cuồng, rào chắn ven đường chẳng ảnh hưởng đến tốc độ của nó, ngược lại còn khiến nó bùng lên ý chí chiến đấu. Giữa tiếng va quệt chói tai, nó lắc lư, chen lấn để tạo ra đường đi cho mình, sau đó chắn ngang trước mắt Phù Diệp.

“Két…”

Cửa xe bật tung ra tạo thành tiếng “rầm” nặng nề, một bóng người vô cùng quen thuộc bay ra. Người phụ nữ với khuôn mặt tĩnh lặng như hồ nước, dù tư thế bị đá văng ra khiến cô ta trông rất chật vật, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi.

Ngược lại, Phù Diệp nhìn thấy “bản thân” ở phía đối diện.

Cây trâm khắc hoa cài trên tóc của Phù Diệp giả rơi xuống, văng đến tay cô, gỗ đàn hương ấm áp, hoa văn không hề cầu kỳ, những bông hoa nở rộ ở phần đuôi của cây trâm.

Ánh mắt Phù Diệp dán trên cây trâm đó, tim cô như bị bóp nghẹt, lờ mờ nhận ra điều gì đó.

Quả nhiên, giây tiếp theo.

Một cậu thanh niên bước xuống, người này sống động hệt như trong ký ức của cô. Anh mặc một cái áo thể thao rộng thùng thình mà cô chưa từng thấy bao giờ, cao ráo nhưng không quá cường tráng, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú.

Theo cử chỉ của anh, những sợi xích mảnh mai như rắn quấn quanh Phù Diệp giả đang cuộn tròn trên đất, trói chặt không một kẽ hở.

Nó ôm bụng, mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ mặt ai oán: “Anh nỡ lòng giết em sao?”

Thậm chí anh còn không thèm đáp lời, sợi xích quấn quanh nó bùng lên ngọn lửa xanh lam, nhiệt độ cao đến mức đốt nóng cả không khí xung quanh. Phù Diệp giả chấp nhận số phận, từ từ nhắm mắt.

Những ngón tay hằn khớp xương rõ ràng đang cố với lấy cây trâm khắc hoa nằm lăn lóc trên mặt đất, nhưng lại bắt hụt. Anh không hề ngạc nhiên, chỉ phủi bụi trên đầu ngón tay, thở dài quay người lại, sau đó bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Phù Diệp đang quan sát từ đầu đến cuối, rồi anh khựng lại tại chỗ.

Phù Diệp khẽ mím môi, ngay cả nốt ruồi lệ nhỏ dưới mắt phải của anh – nốt ruồi mang theo hơi ấm cơ thể mà cô đã hôn lên vô số lần vẫn nằm phía dưới đuôi mắt như xưa, khiến khuôn mặt lạnh lẽo của anh thêm một chút dịu dàng.

Cứ như Dụ Quan Hàn sống sờ sờ lại xuất hiện trước mắt cô thêm lần nữa.

Hai đôi mắt chạm vào nhau, Dụ Quan Hàn là người đầu tiên liếc đi hướng khác, nhíu mày nhìn cái còng tay đang khóa tay cô. Sau đó không nói không rằng mà đi tới ôm ngang lưng Phù Diệp đang bất ngờ đến mức ngơ ra bước lên chiếc xe buýt rỉ sét loang lổ, hành động của anh dễ dàng cứ như đang xách một thùng nước.

Cửa xe đóng lại trong tiếng kẽo kẹt khiến người ta ê răng.

Xe buýt khởi động, gió nóng thổi qua. Hai người đồng thanh nói, giọng như quấn lấy nhau.

“Thả tôi xuống.”

“Sao em lại bị thương?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play