Hồn lìa khỏi xác, trở về bản chất thật, nên gọi là quỷ.

Không ngoài dự đoán, sự cố đêm nay chính là “quỷ bịt mắt” mà Sơn Thần tiền nhiệm Phù Việt đã từng nói đến. Phù Diệp sống ẩn mình nơi rừng sâu đã lâu, rất khó tiếp xúc với linh hồn.

Lúc này, cô rơi vào bế tắc chỉ đành bó tay thầm bực mình vì lúc đó đã không nghiêm túc nghe lời dạy của Phù Việt.

Chẳng lẽ vừa mới tỉnh dậy đã chết ở đây à?

Trong màn mưa, ánh đèn của dòng xe bị tắc nghẽn trên đường cao tốc vào thành phố loang lổ thành một dòng sông rực rỡ sắc màu, rồi từ từ trôi đi trong tầm mắt chao đảo của Phù Diệp.

Một làn sương xám nhạt như có như không quấn quanh eo Phù Diệp. Cảm nhận có thứ gì đó đang kéo mình lại, cô lập tức cảnh giác quay người, rồi ngạc nhiên trợn to mắt.

Cuối con đường, một người mặc áo choàng xanh đứng khoanh tay, mỉm cười, dáng vẻ thư sinh ôn hòa giống hệt Phù Việt trong ký ức của cô.

Tầm mắt giao nhau, Phù Việt vẫy tay với cô.

Đùa gì vậy?

Không biết lúc này Phù Việt đã đi đầu thai mấy kiếp rồi, tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây. Phù Diệp nghiến răng nghiến lợi dời mắt đi, bỏ qua lớp sương mù ngày càng đặc quánh, dưới chân cô như có gió nâng.

Trạm thu phí, tấm sắt cháy đen.

Một cái đầu người dùng tóc dài làm dây thừng, treo lơ lửng bên trong kính cửa. Dọc theo vết cắt ngang cổ, máu nhỏ tí tách. Thấy bóng người lấp ló đằng xa, cái đầu người lập tức gọi cơ thể không đầu đang quay lưng về phía nó.

“Vẫn còn ngủ gà ngủ gật à, có người đến rồi!”

“Bị giám đốc phát hiện lại gặp rắc rối nữa cho mà coi.”

Cái cơ thể không đầu đang nằm vật vờ trên ghế bằng tư thế lười biếng chợt run bắn lên, dường như hai chữ "giám đốc" uy quyền như tiếng chuông báo thức.

Cơ thể không đầu lập tức ngồi thẳng lưng lại, những ngón tay khô gầy lần mò cái áo khoác màu vàng huỳnh quang, vuốt phẳng quần áo, cài cúc, sau đó vô thức sờ đầu nhưng sờ mãi không thấy đâu, vì thế cô ta sững sờ mất một lúc lâu.

Cái đầu hắng giọng, nhếch khóe môi: “Khụ khụ, xin chào, chào mừng… Chào mừng đến… Đến đâu nhỉ?”

Cái đầu đang suy nghĩ được những ngón tay gầy gò nâng lên, đặt lên cổ, sau đó nó tình cờ nhìn thấy dòng khẩu hiệu: “Kính chào quý khách đến với Giang Lâm ấm áp.”

“À, đúng rồi.” Cô ta ngồi lại ghế, cố gắng kéo khóe miệng lên mỉm cười với bóng người xanh lam đang tiến lại gần.

“Xin chào, chào mừng quý khách đến trạm vào thành phố!” Theo quy trình bình thường, cô ta sẽ trả thẻ thông hành cho hành khách sau khi quẹt thẻ xong, sau đó mỉm cười nói: “Mời nhận lấy, tạm biệt!”

Nhưng hiển nhiên vị khách bộ hành hôm nay là người rất mất lịch sự, cô chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc qua trạm thu phí, rồi chống hai tay lên thanh chắn, nhảy qua nhẹ như bẫng.

Khóe miệng của cái đầu người sụp xuống.

Cơ thể lại chậm chạp treo cái đầu người lên cánh cửa như trước, sau đó dùng ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với nó. Cái đầu người nhíu mày: “Rõ ràng là cô ta không làm ETC mà!”

Cơ thể: [Ngôn ngữ ký hiệu]

Cái đầu người thở dài: “Thôi, có đuổi theo cũng không kịp, hơn nữa cái trạm thu phí này không thể bỏ trống, tìm ai thay ca bây giờ?”

Lúc đầu Phù Diệp cứ tưởng rằng đến được đường cao tốc là có thể thoát khỏi khu vực quái quỷ này. Nhưng ngay khoảnh khắc hai chân đặt lên mặt đường cao tốc, một làn sương xám nhạt ùa đến như thủy triều, sóng biển cuồn cuộn không ngừng, cuốn theo vô số cánh tay và tàn niệm, làm cô cảm thấy khó chịu vô cùng.

Không dứt.

Khói sương như dải lụa cuộn quanh Phù Diệp rồi dần sôi trào. Cô trợn mắt nhìn một lúc lâu, giữa hàng ngàn khuôn mặt quỷ đang gào thét ghê rợn, cô phân biệt được một giọng nói dịu dàng, trong trẻo thuần khiết, như tiếng thì thầm khe khẽ trong đêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play