“Ai làm em bị thương?”
Phù Diệp né tránh ngón tay Dụ Quan Hàn đang vươn về phía vết trầy trên má cô, lọn tóc mềm mại lướt nhẹ qua mu bàn tay anh đang ôm ngang eo cô, khiến Dụ Quan Hàn như bị nhột, vô thức siết chặt cánh tay rắn chắc của mình thêm chút nữa.
“Sao không nói gì?”
Phù Diệp ngẩng mặt. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của Dụ Quan Hàn, trong không khí oi bức đầy nặng nề thoang thoảng một mùi táo nhạt.
“Anh nghĩ tôi dễ lừa lắm sao?”
“Vừa rồi giả dạng Phù Việt, giờ lại đóng giả người khác, cần gì phải che giấu như vậy, muốn làm gì thì cứ ra tay đi.”
Cái loa phát thanh ra hai tiếng “rè rè” nặng nề, rồi phun ra một đống bụi mù mịt cắt ngang lời Dụ Quan Hàn định nói. Nét mặt anh nghiêm túc, đặt ngón tay lên môi, ra hiệu Phù Diệp nghe loa thanh của xe buýt trước.
Cái loa dùng để thông báo trạm cứ như bị bọc trong một lớp giấy nhám, âm thanh phát ra trở nên rè rè khó nghe.
“Chào mừng quý khách đến với tuyến xe buýt số 31 không người soát vé. Xe sẽ đi đến Đại Sảnh Hôn Lễ, quý khách vui lòng giữ chặt tay vịn và đi xe văn minh.”
“Cuối cùng thì anh…”
Dụ Quan Hàn theo bản năng đưa tay che môi Phù Diệp, nhưng khi ngón tay của anh chạm vào đôi môi mềm mại của cô lại vội rụt về như bị bỏng.
“Trạm kế tiếp: Đường Hoài Sư – trường bổ túc buổi tối. Mời hành khách xuống xe ra cửa sau, cửa trước chỉ dành cho khách lên, không được xuống. Cảm ơn đã hợp tác.”
Sau vài giây im lặng, đến khi xác nhận không còn tiếng phát thanh nào nữa, Dụ Quan Hàn mới nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng của Phù Diệp, rồi bất lực nhếch môi: “Người ta nói, con người sẽ nhận ra người yêu của mình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sao em lại không nhận ra anh?”
“Vì người đó sẽ không thể nào xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Giọng Phù Diệp kiên quyết và đầy dứt khoát: “Người mà anh đang đóng giả là do chính tay tôi gi.ết.”
Cô đã tự tay g.iết anh, rồi tận mắt chứng kiến anh không cam lòng ch.ết đi, cũng tự tay chôn cất anh, nhìn đất vàng phủ lên khuôn mặt như đang ngủ say của anh. Người phàm luân hồi, tẩy tủy hoán cốt, mọi ân oán tình thù dù khó giải đến mấy cũng đều tan biến cùng thân xác nặng nề.
Cảm giác khó chịu tràn ngập trong lòng cô dần tan biến theo nụ cười trên khuôn mặt đối phương.
Nét mặt lạnh như băng như thế này mới đúng, Phù Diệp nói thầm trong lòng, sao Dụ Quan Hàn có thể bình thản đối diện với cô thế này chứ? Nhẫn tâm báo thù mới là điều anh làm.
“Thả tôi ra.”
Dụ Quan Hàn như không nghe thấy, không nói một lời mà nhẹ nhàng đẩy cô lùi lại phía sau.
Khoang xe phía sau cũ nát, rỉ sét loang lổ, tà váy của Phù Diệp quét qua những hàng ghế chật hẹp rỉ sét tạo ra tiếng sột soạt.
Điều khiến cô ngạc nhiên đó là sau cuộc “đối đầu”, lớp vải mềm mải trên tà váy cô lại thắng, không bị xước hay sờn rách, ngược lại thì mớ mạt sắt rỉ sét rơi lả tả xuống sàn như tuyết.
“Không biết anh muốn làm gì, nhưng tôi đã vào nhầm nơi này.”
Nhận thấy ánh mắt Dụ Quan Hàn đang dừng lại ở mu bàn chân lấm đầy bùn của mình, Phù Diệp vô thức cuộn các ngón chân lại, giấu vào trong vạt váy.
“Nếu anh không có ý định lấy mạng tôi, mong anh có thể thả tôi đi. Tôi…”
Nói đến đây, cô gặp khó khăn. Yêu lực đã cạn kiệt, thân không một xu dính túi, lại bị Cục Quản Lý Yêu Quái coi là tội phạm, thực sự không có cách nào đền đáp. Thế là, những lời tiếp theo của cô nhỏ như tiếng muỗi.
“…Tôi cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc đó, cô tin rằng Dụ Quan Hàn đã để lộ một biểu cảm phức tạp: Tâm trạng vốn không quá tốt, lông mày còn nhíu lại, nhưng lúc bị câu nói của cô chọc cho bật cười thì sực nhớ ra mình vẫn đang tức giận, nên lông mày càng nhíu chặt hơn, còn môi thì mím lại.
“Anh cũng muốn thả em ra, nhưng tiếc là anh thật sự là Dụ Quan Hàn.” Anh thở dài, lấy trong túi ra một đôi dép lê nữ vẫn còn nguyên bao bì, từ tốn đặt xuống cạnh bàn chân Phù Diệp: “Mang vào đi, anh chưa kịp mua dép đẹp cho em, dùng tạm vậy.”
Phù Diệp thầm mắng anh cố chấp.