Cuối thu, mưa dầm triền miên.

Cái áo choàng ống rộng màu xanh lam thít chặt quanh vòng eo mảnh khảnh của Phù Diệp dính đầy bùn đất, chỉ chừa lại một gấu váy trắng đã ngả vàng to bằng bàn tay, tà váy ướt đẫm lạnh lẽo quấn chặt lấy mắt cá chân cô.

Cô ngoảnh đầu nhìn lại, núi Hoành Yên cao lớn hùng vĩ, núi non trùng điệp ôm trọn hồ Tiên Nữ trong vắt như gương. Con rồng khổng lồ cuộn người quanh viên Minh Châu, ngủ say sưa chỉ để lộ ra phần sóng lưng, sương mù vẫn làm bạn trên đỉnh núi, cảnh vật vẫn như xưa.

“Đừng nhìn nữa.” Người phía sau cố hết sức đẩy mạnh một cái, nhét cô vào dãy ghế sau chật hẹp: “Lên xe lẹ đi!”

Phù Diệp khẽ nhíu mày. Cổ tay bị cái còng bạc giam cầm, cô mất thăng bằng chỉ có thể chật vật dùng khuỷu tay chống lên ghế da xe hơi để giữ vững cơ thể, sau đó hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tư thế.

Bên trái, một cô gái tóc nâu ngang vai chui vào, bên phải, người phụ nữ tóc đen thẳng dài cũng ngồi sát bên Phù Diệp, rồi đóng sầm cửa xe lại, môi đỏ mấp máy, cất giọng uyển chuyển: “Đi thôi.”

Bánh xe lăn qua con đường đất lầy lội, nước bùn văng tung tóe. Đây cũng là lần đầu tiên yêu quái Phù Diệp rời khỏi địa phận núi Hoành Yên kể từ khi đôi cánh bị thương và rơi xuống đây rồi vô duyên vô cớ trở thành Sơn thần kế nhiệm, sau đó bị một nhóm người tự xưng là nhân viên Cục Quản lý Yêu quái “bắt cóc”.

Vài canh giờ trước. Trên đỉnh núi Hoành Yên, gió lạnh hiu quạnh thổi qua cành cây trơ trọi vài cái lá, chiếc lá cô độc bị gió thổi rời cành, khung cảnh xung quanh trông vô cùng suy tàn. Ngôi miếu thờ Sơn thần truyền từ đời này sang đời khác nằm trên đỉnh cao nhất nhìn xuống chúng sinh, trống trải và cô liêu.

Phù Diệp khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, hai tay ôm lấy cơ thể, ngẩng đầu nhìn bức tượng của chính mình.

Ánh sáng hắt qua khung cửa chỉ còn lại một cánh cửa trơ trọi, ánh sáng từ ấm áp chuyển lạnh, rồi tối tăm, nhưng cô không hề nhúc nhích dù chỉ một li, như thể đang đối chọi với bức tượng Bạch Hạc.

Có lẽ cô đã tìm thấy lý do mình đang ngủ say đột nhiên tỉnh giấc rồi.

Câu trả lời nằm trên đôi cánh đang dang rộng của bức tượng, lông đuôi vướng tơ nhện, ban đầu trông như xiềng xích giam cầm tự do của cô nhưng giờ lại trở thành lưỡi dao sắc bén xé nát đôi cánh của cô, trên bức tượng đã nứt một khe hở.

Với một bán thần bán yêu như Phù Diệp thì bức tượng và yêu tâm đều là thứ tượng trưng cho căn nguyên của cô. Vết nứt trên bức tượng chứng minh yêu lực đã cạn kiệt.

Tuổi thọ của yêu quái rất dài, nhưng không phải bất tử bất diệt; yêu lực là yếu tố quan trọng quyết định tuổi thọ dài hay ngắn. Khi dầu cạn đèn tắt, tuổi thọ cũng sẽ đi đến điểm cuối.

“Leng keng…” Tiếng chuông trong trẻo ngân lên vài giây ngắn ngủi như thăm dò, rồi sau đó bỗng nhiên tiếng chuông trở nên dồn dập, gấp gáp như mưa rào, khí thế ngày càng lớn, lấn át hoàn toàn tiếng chim hót nhỏ bé vốn đã như có như không bên tai, tiếng leng keng càng lúc càng to.

Người đang chìm trong nỗi đau thương như Phù Diệp đương nhiên không thể chịu đựng được thứ tạp âm như vậy.

Phù Diệp vô thức sờ tay áo, ống tay áo trống rỗng làm cô ngây ra, sau đó sải bước đến phía sau bàn thờ lục lọi. Vải mềm đã mục rữa theo thời gian, đôi đũa ngọc xanh dù bám bụi nhưng vẫn còn nguyên vẹn, cô nhanh nhẹn phủi bụi, dùng đũa búi mái tóc dài mềm mại lên.

Gió đêm dịu nhẹ, tóc mái lòa xòa trước trán cô bay nhè nhẹ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm ba vị khách không mời mà đến, nét mặt lạnh băng.

Thấy cô không bị ảnh hưởng bởi chuông Mê Hồn, người đứng đầu nhóm khẽ giơ tay, tiếng chuông tạm ngưng, sau đó đứng phía xa nói chuyện với cô.

“Chúng tôi là người của Cục Quản lý Yêu quái, cô tên gì, đã đăng ký ở Cục Quản lý Yêu quái chưa?”

“Cô có biết hôm nay mình đã gây ra chuyện gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play