Không khí như dừng lại hai giây.

“Chạy!” Phó cục trưởng Lý gầm lên khe khẽ: “Chạy mau!”

Phù Diệp còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Phó cục trưởng Lý mang nửa khuôn mặt dính máu mở cửa xe lao ra ngoài, một tay níu cửa xe trước lảo đảo chạy theo chiếc xe, rồi tay còn lại cố mở cửa xe phía sau ra.

“Tất cả xuống xe!”

Điều làm Phó cục trưởng Lý thầm thấy may mắn chính là dù đã mất đi lý trí nhưng ba người còn lại vẫn tuân theo mệnh lệnh của ông ta, thấy ba người chia nhau ra xuống xe thì chẳng thèm bận tâm đến sống chết của Phù Diệp, ông ta lập tức thả tay ra rồi lùi lại một bước, sau đó bị hòn đá dưới chân làm chao đảo.

Ông ta vẫy tay ra hiệu cho cấp dưới chạy về hướng vừa rồi, còn mình vừa chạy vừa cố móc điện thoại ra xem tín hiệu, mồ hôi mỏng rịn ra hai bên thái dương.

Do vị trí, Phù Diệp là người cuối cùng xuống xe. Trọng lượng trên xe giảm đi, tốc độ chiếc xe hơi tăng nhanh hơn không ít. Điều khiến cô càng tức giận hơn là Phó cục trưởng Lý không đợi cô xuống xe đã buông tay lùi về sau làm cho cái cửa xe bật lại, khép hờ, trong khi hai tay cô đang bị còng, muốn cử động vô cùng gian nan.

Vì vậy, nói chính xác thì cô đã liều mạng lăn xuống xe, tay và bắp chân đều bị trầy xước rát tấy lên, sau đó còn lỡ hít phải bụi đất, miệng đắng chát.

Phù Diệp không kịp thở đã phải lồm cồm bò dậy, trong đêm tối, cô cắm đầu lao theo bóng lưng bốn người đang chạy điên cuồng phía trước, loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm ở phía sau.

Phó cục trưởng Lý thở hổn hển quay đầu lại nhìn theo bản năng, rồi thấy một bóng người màu xanh lam bay lướt về phía ông ta như thể không trọng lượng, chớp mắt một cái đã sánh vai với ông ta.

Mắt ông ta trợn trừng.

Không biết cây trâm ngọc xanh biếc búi tóc vừa rồi đã văng đi đâu mất, mái tóc dài đen nhánh mềm mại của Phù Diệp gợn sóng như nước, cằm thon gọn, đôi mắt đen láy. Gió lướt qua, những sợi tóc lòa xòa khẽ vuốt ve đôi mắt cô, nhưng thậm chí cô còn chẳng chớp mi.

Khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp nhưng lạnh lùng như băng quay sang ông ta, lúc nói chuyện rất bình tĩnh không hề thở dốc.

“Tháo thứ trên tay tôi ra được không?”

“Phù… phù…”

“Tôi đeo nó rất bất tiện, không thể biến về nguyên hình được.”

Phó cục trưởng Lý vừa chạy vừa thở hổn hển lại còn phải liên tục ngoái đầu nhìn ra phía sau.

Cái tay đua cuối cùng trong cuộc đua marathon này chắc chắn là một quái xế xa lộ, cái đầu của nó đã bẹp đi một nửa thế mà vẫn nhe răng điên cuồng truy đuổi bọn họ, quần áo nó rách bươm, thịt nát bay tứ tung. Chỉ trong hai lần quay đầu lại, khoảng cách giữa nó và ông ta đã rút ngắn rõ rệt.

Phù Diệp lại mở miệng: “Nếu như khó xử quá thì lát nữa ông đeo lại cho tôi cũng được.”

Phó cục trưởng Lý bực bội gầm lên: “Mơ à!”

“Còn dám biến về nguyên hình?” Ông ta chuyển cơn giận thành động lực, bước chân của Phó cục trưởng Lý trở nên kiên định hơn nhiều: “Phù… Phù…”

“Đừng trách tôi không nhắc cô! Tự ý biến về nguyện hình, phạt một vạn!”

Mặc dù không hiểu số tiền phạt này là bao nhiêu nhưng Phù Diệp vẫn thức thời không nhắc đến nữa, mà chuyển sang hỏi chuyện phía sau: “Tôi không nhìn thấy, nó còn đang đuổi chúng ta sao?”

Lần này đến giọng Phó cục trưởng Lý cũng run rẩy, hoảng sợ nói: “Nó sắp tóm được tóc cô rồi!”

“Vậy à.”

Phù Diệp bình tĩnh gật đầu, khả năng nhìn đêm tốt giúp cô nhận ra phía trước mặt là ngã ba. Tàn Nhang Nhỏ và Găng Tay Da đều chọn rẽ trái, tức là hướng lúc nãy đến. Còn Sư Linh một mình lao về bên phải, hai tay đang vung vẩy cái giày cao gót của cô ta.

“Nên chạy hướng nào đây?”

“Bên phải, bên phải.”

Ở ngã ba, rẽ phải sẽ lên đường cao tốc vào thành phố mà họ dự định đi.

Phó cục trưởng Lý vừa dứt lời, Phù Diệp đang bay là là bên cạnh đột nhiên tăng tốc. Cái ống tay áo rộng của cái áo choàng màu xanh lục được gió thổi vào căng lên như một con bướm xanh bay lượn trong gió, tà váy xếp nếp bung ra, vừa xinh đẹp quyến rũ vừa tạo cho ông ta cảm giác nguy cơ đang bủa vây – khi bạn bị đồng đội vượt qua, đó chính là lúc nguy hiểm ập đến.

Phó cục trưởng Lý rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play