“Rầm rầm rầm…”
Không ai đáp lại. Người bên ngoài xe càng thêm sốt ruột, từ gõ bằng ngón tay có tiết tấu dần biến thành tiếng đập tay lên cửa kính, in hằn những dấu vân tay rõ mồn một. Giữa những tiếng “rầm rầm”, kính xe kêu lên rắc rắc như sắp không gắng gượng được nữa.
Phù Diệp nghe rõ tiếng nuốt nước bọt trong cổ họng mình.
Vẻ mặt sáng sủa, có thần của Sư Linh trở nên đờ đẫn, Tàn Nhang Nhỏ vẫn lải nhải như cũ. Điều khiến Phù Diệp cảm thấy không ổn là ngón tay của Phó cục trưởng Lý đã từ từ dịch về phía nút mở cửa xe.
Hai dấu bàn tay hiện ra song song, ngày càng rõ ràng, là do người bên ngoài xe đang dùng sức tì vào cửa kính.
Cổ họng Phù Diệp như bị nghẹn, trong lúc hơi thở hỗn loạn, dưới ánh trăng bàng bạc, trên cửa kính xe trong vắt như hồ nước từ từ hằn lên một khuôn mặt.
Đầu tiên là chóp mũi to tròn, sau đó là làn da màu xám xịt trắng bệch chết chóc, đôi mắt giận dữ dán chặt lên kính xe, lông mi dựng ngược, cứ như muốn lật cả tròng mắt lên.
Cùng lúc đó, ngón tay Phó cục trưởng Lý khẽ nhúc nhích.
Phù Diệp nhanh nhẹn cúi người, đan hai tay vào nhau rồi duỗi thẳng ra đấm mạnh lên lưng Phó cục trưởng Lý. Lực mạnh đến nỗi đẩy Phó cục trưởng Lý đập mạnh lên kính xe, mặt của Phó cục trưởng Lý và khuôn mặt của người đang dán lên kính xe bên ngoài kề sát nhau cách một tấm kính.
Có trộn lẫn tư thù hay không, thật khó nói.
Phó cục trưởng Lý hít sâu một hơi. Vị trí tài xế chật hẹp làm ông ta muốn quay người lườm Phù Diệp thì phải nhích ra sau một khúc.
“Cô làm cái gì vậy hả?”
“Người đến không có ý tốt.” Phù Diệp ngẫm nghĩ rồi bổ sung: “Mở cửa lúc này tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt.”
“Tôi cần cô nhắc nhở à? Tôi chỉ muốn khóa cửa xe thôi, thế mà bị cô đẩy cho một phát.”
Phó cục trưởng Lý quệt mặt, không nói nhảm nữa mà thành thạo xoay vô lăng. Tiếng động cơ gầm rú càng chọc giận người bên ngoài xe, nó bắt đầu đá và đạp mạnh, thân xe rung lắc nhẹ theo mỗi cú va chạm.
Hai luồng sáng yếu ớt từ đèn xe rọi vào bóng tối. Chiếc xe từ từ lùi lại.
Rồi Phó cục trưởng Lý làu bàu nói: “Không thể đi về phía trước, ai biết phía trước còn có cái gì đang chờ. May mà vừa mới rẽ vào con đường này thôi, vẫn còn lùi…”
Trong tiếng đạp đá nặng nề và lực xung kích từ cú đạp đá đó lên thân xe, Phù Diệp loạng choạng quỳ sụp xuống, cánh tay chống nghiêng lên lưng chiếc ghế phía trước, ngón cái của cô bị đầu của Tàn Nhang nhỏ đập vào.
“Úi…”
Cùng lúc đó, trên cửa kính phía sau chiếc xe hiện lên một chiếc xe tải màu đỏ. Đầu xe bẹp dúm, vỏ thép bung ra, để lộ khung sắt bên trong. Không có kính che chắn, có thể thấy rõ buồng lái trống rỗng.
Những mảnh kính vỡ dính máu vẫn găm trong khung cửa sổ, như những chiếc răng nanh từng nghiền nát thịt máu tươi sống.
Phù Diệp quay đầu lại, đúng lúc thấy đầu xe màu đỏ lắc lư hai cái đầy kỳ quái. Cửa xe biến dạng đến mức méo mó tự nhiên bị bật tung ra hay là bị một thực thể nào đó mà cô không nhìn thấy rõ mở ra, sau đó, đèn pha xe tải chỉ còn dây điện chằng chịt sáng bừng lên, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô.
So với đèn pha sáng rực của chiếc xe tải, ánh sáng đèn chiếc xe hơi yếu như một cái đèn pin.
Phía trong chiếc xe sáng rực lên như sân khấu. Có người xoa trán, có người nhắm mắt cố kiềm chế cảm giác buồn nôn, lại có người đờ đẫn xòe năm ngón tay nhìn chằm chằm vệt máu đỏ tươi trong lòng bàn tay.
“Bíp…”
“Bíp bíp…”
Tiếng còi của chiếc xe tải vang lên gấp gáp, chiếc xe con di chuyển về phía trước. Phù Diệp khó khăn chớp mắt, lúc này mới nhận ra hai tay Phó cục trưởng Lý không hề đặt trên vô lăng, nói cách khác, là chiếc xe tải đang đẩy chiếc xe con tiến lên với tốc độ như muốn nghiền nát họ thành đống sắt vụn.