Những giọt mưa lất phất bên ngoài cửa sổ xe trở nên dày đặc, tụ lại thành cột nước, chảy xuống ào ào. Thậm chí Phù Diệp còn ngửi thấy mùi tanh đặc trưng của nước mưa thấm qua cửa sổ xe.
Bên trong thùng xe tối tăm, Tàn Nhang Nhỏ và Sư Linh đang thì thầm với nhau về việc tối nay ăn gì.
Phó cục trưởng Lý đang lái xe, trong lúc xóc nảy, ông ta vặn núm xoay tròn, sau tiếng rè rè tạp âm là một giọng nữ dịu dàng từ từ vang lên.
“Sau đây là bản tin giao thông, giúp bạn nắm rõ tình hình giao thông hiện tại.”
“Chào mừng quý vị thính giả đến với đài phát thanh giao thông thành phố Lâm Giang, tôi là bạn đồng hành tuyệt vời nhất của quý vị, Tiểu Vi.”
“Hiện đang… rè… rè rè.. tắc đường cao tốc vào thành phố. Anh Triệu đã gọi điện đến đường dây nóng nhắc nhở mọi người rằng do thời tiết mưa lớn, trên cao tốc vào thành phố đã xảy ra một vụ tai nạn liên hoàn. Hiện tại mặt đường đang ùn tắc nghiêm trọng, kẹt đường rất dài.”
“Nếu có nhu cầu vào thành phố, xin quý vị hãy đi đường vòng.” “Hôm nay là ngày 29 tháng 9 năm 2020, thứ Ba.. rè... mọi việc không nên ng... tôi là bạn đồng….Hành tuyệt vời…”
Găng Tay Da bực bội vỗ lên màn hình phát ra ánh sáng yếu ớt, hơi khó hiểu: “Sao vậy ta, tín hiệu không tốt à?”
“Có lẽ vậy.” Tiếng nhiễu loạn của thiết bị điện tử khiến Phó cục trưởng Lý bực mình, ông ta đưa tay tắt đài phát thanh đang bị mất sóng, hất cằm nhìn biển báo ven đường.
Hai bên con đường bê tông được đèn xe chiếu sáng, cỏ dại mọc um tùm, một màu tối tăm.
“Lâu rồi không đi qua con đường này.” Phó cục trưởng Lý lẩm bẩm xoay vô lăng, dưới gầm xe phát ra tiếng “lộp bộp”, chiếc xe từ từ rẽ vào trong. Chiếc xe chở năm người tiến về phía trước trong đêm mưa, tiếng gạt nước đều đặn cùng những lời thì thầm bên tai khiến Phù Diệp buồn ngủ.
Trong lúc cô đang mơ màng, giọng của Tàn Nhang Nhỏ văng vẳng.
“Hình như tôi quên lấy quần áo trong máy giặt ra phơi rồi… Phó cục trưởng Lý, sếp lái nhanh hơn chút đi, để chiếc xe tải lớn phía sau đừng bấm còi nữa, nghe nhức hết cả tai.”
Phù Diệp vô thức quay người nhìn ra sau, tầm nhìn gần rồi lại xa, xa rồi lại gần, ngoài bóng tối đặc quánh mực ra thì cô không thấy gì khác.
Phía sau có thứ gì đâu? Cơn buồn ngủ của Phù Diệp tan biến.
Cô ngạc nhiên nhìn Tàn Nhang Nhỏ, sau đó Tàn Nhang Nhỏ ra vẻ nghiêm túc, nhắc nhở: “Ôi chao, tên đó xuống rồi, chắc chắn là đến kiếm chuyện với chúng ta đó.”
Cảm giác lạnh lẽo lan dọc sống lưng Phù Diệp rồi lan rộng đến mang tai, sau đó đọng lại thành nước. Thần kinh cô lập tức trở nên căng thẳng, như một sợi bông bị kéo mạnh đến mức không thể đàn hồi trở lại, đầu đau điếng lên.
Rồi dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của cô.
“Cốc cốc cốc…” Cửa sổ xe bên phía Phó cục trưởng Lý bị đập lên với tốc độ gấp gáp mất kiên nhẫn.