Sương mù cuồn cuộn vần vũ, rồi bị lưỡi dao vô hình rạch toạc, đập vào mắt Phù Diệp là rừng núi tĩnh mịch dưới ánh trăng huyền ảo. Vầng trăng tròn lơ lửng, tĩnh lặng đến lạ, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, quả thực quá quái đản.

Cô lùi một bước, đôi dép bông màu hồng giẫm gãy cành khô, tiếng "rắc" giòn tan khiến cô không kìm được mà hít sâu một hơi.

"Gan cô đúng là bé thật đấy."

Túi Đeo Vai cười ấm áp như thể đang đối mặt với một người bạn thân, cô ta cảm thán một câu rồi tiến lại gần Phù Diệp đang cảnh giác, sánh bước cùng cô.

"Lúc cô bị tôi kéo đi, có thấy vẻ mặt của anh ta không?"

Phù Diệp không tiếp lời, nhưng cô ta cũng chẳng bận tâm mà tiếp tục nói: "Cứ như muốn xé tôi ra thành tám mảnh vậy."

"Đây là đâu?"

"Đối phó vài chiêu thì được, chứ thật sự đánh nhau thì tôi không phải đối thủ, có lẽ tôi chỉ sống được đến hôm nay." Túi Đeo Vai trả lời lạc đề, giọng điệu đầy tiếc nuối.

“Nếu cô muốn sống, tại sao không thả chúng tôi đi?"

"Tôi cũng muốn lắm chứ." Túi Đeo Vai ngắt một chiếc lá, đặt vào lòng bàn tay rồi thổi nhẹ, nhìn chiếc lá xoay tròn rồi rơi xuống trong khu rừng không một cơn gió, bất lực nói: “Nhưng tôi không biết làm sao để ra ngoài, vì tôi cũng bị mắc kẹt ở đây, chẳng khác gì các cô cả."

"Nếu đã không có đường sống, tôi nghĩ, ít ra cũng phải kể chuyện của mình cho người khác nghe, kẻo tôi chết đi rồi chẳng có một ai biết đến.”

Túi Đeo Vai đi thẳng xuống, đôi dép thấp lướt đi trên lối mòn trong núi như đi trên đất bằng, rất nhanh đã hóa thành bóng đen lờ mờ dưới tán cây.

"Hết thời gian rồi, nhanh chân lên nào." Bóng đen giục giã.

Trong núi không tính được tháng năm, Phù Diệp không rõ mình đã ngủ say bao lâu, nhân gian thế sự xoay vần, dù cô không hiểu được chữ viết của thế giới xa lạ này, nhưng lại có thể phân biệt sự khác biệt qua trang phục.

Yêu quái tự xưng là Dụ Quan Hàn mặc bộ đồ có chất liệu vải mềm mại, vừa vặn, hơi rộng nhưng thoải mái, rất ôm người nhưng không hạn chế vận động khi đi lại; y phục của Sư Linh ôm sát cơ thể, màu sắc tươi sáng, từng mảng ghép tôn lên vóc dáng yêu kiều, so với chức năng che thân của quần áo ở thời đại cô thì quần áo trên người cô ta như điểm tô thêm cho vẻ ngoài xinh đẹp, còn quần áo của Phó cục trưởng Lý thẳng thớm, may đo vừa vặn, che đi được những khuyết điểm trên cơ thể, chỉ nhìn chất liệu vải và đường may cũng đủ biết giá không hề rẻ.

Trang phục của Túi Đeo Vai rất giống của Phó cục trưởng Lý, nhưng nhìn kỹ lại có thể tìm ra nhiều điểm khác biệt.

Nhìn chung, chất liệu vải thô ráp hơn nhiều, không có hoa văn. Phần eo hơi rộng, gấu áo còn có một đoạn chỉ thừa thò ra, khi cô ta đi lại, phần hõm đầu gối của cái quần tây hằn lên một nếp nhăn mất tự nhiên.

Cô ta đang khoác lên một lớp vỏ bọc không phù hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play