"Tôi sinh ra ở đây này, cái hố đất do mẹ tôi đào đấy."
Phù Diệp tiến lại gần hơn, mượn ánh trăng mờ nhạt nhìn vào trong, nếu không nhờ đôi mắt xanh biếc sắc lẹm như đom đóm trong đêm tối thì cô sẽ không thể nào phát hiện ra trong hang có một con sói mẹ.
Nó đang chăm chú nhìn ra ngoài hang, cảnh giác với mọi nguy hiểm xung quanh, hành động của hai bóng người không hề ảnh hưởng đến ánh sáng phản chiếu trong mắt nó.
Phù Diệp thử vẫy bàn tay.
"Không nhìn thấy đâu." Túi Đeo Vai đứng dậy, nhìn vùng núi hoang sơ không chút sự sống xung quanh: “Đây chỉ là một khoảnh khắc trong ký ức của tôi, lúc đó tôi còn nhỏ, ấn tượng về nơi này quá mơ hồ."
"Cô là yêu sói?"
"Đúng vậy, có thấy mấy con sói con như cục bùn không? Đó chính là tôi đấy."
Phù Diệp đánh giá: "Giống chó con."
"Này!"
Tiếng cười sảng khoái của Túi Đeo Vai khiến Phù Diệp cũng cảm động, đôi mắt cô dịu lại, nhớ đến nhiều năm trước, một con yêu sói đuôi đỏ cứ nướng thịt cháy thành than, sau đó cô không kìm được mà chớp mắt, cố nuốt cảm xúc sôi trào đang muốn nói câu “tôi cũng một người bạn là yêu sói" trong cổ họng xuống, rồi bước theo chân Túi Đeo Vai.
"Lâu lắm rồi không được nói chuyện với ai thế này, suýt nữa tôi quên mất cảm giác nói chuyện là gì."
Nỗi buồn không có chỗ giãi bày, sự trống rỗng ngày qua ngày quả thực bào mòn con người, im lặng ít nói, không biết nói gì là trạng thái thường thấy của kẻ cô độc, Phù Diệp cũng từng trải qua.
Thế là cô ngượng nghịu dùng hai tay gạt những bụi gai chắn đường, vừa leo vừa hỏi: "Vẫn chưa biết tên cô."
"Khụ khụ." Tiếng ho của Túi Đeo Vai thu hút sự chú ý của Phù Diệp, má cô ta phồng lên, rõ ràng đang cố nhịn cười, sau đó dùng ngón tay thanh tú vuốt vuốt cổ áo sơ mi, cất giọng nhỏ nhẹ: "My name is Tử Hàm."
Phù Diệp nghiêng đầu: "Tôi không hiểu."
"Cô chưa đi học à?"
"Chưa."
Triệu Tử Hàm ngạc nhiên hỏi tiếp: "Thế còn chín năm giáo dục bắt buộc?"
"Đó là gì?" Phù Diệp lắc cổ tay để cái còng bạc vang lên tiếng leng keng: "Trước khi bị bắt, tôi vẫn luôn ngủ ở núi Hoành Yên."
"Được rồi, cô là một yêu quái không rành thế sự." Triệu Tử Hàm lặp lại: "Tôi tên là Triệu Tử Hàm, Hàm trong tu dưỡng, rèn luyện."
"Tôi tên Phù Diệp."
"Tên cô có ý nghĩa gì không?"
Ánh mắt Phù Diệp nhìn về xa xăm, phía ngược sáng, gương mặt Phù Việt đang cầm quyển sách trở nên mờ ảo, hỏi chú sếu đầu đỏ bị thương ở cánh có tên không.
Yêu quái nhỏ khẽ mổ lông vũ của mình, không đáp lời.
"Đặt cho mi một cái tên nhé, mi đến không đúng lúc, mùa hạ đã qua, bỏ lỡ cảnh núi rừng cây cối xanh tốt um tùm. Nhưng không sao, vào thời điểm này năm sau, mi sẽ thấy."
"Phù Diệp."