Đội của Phó cục trưởng Lý với tư cách là cơ quan thực thi pháp luật của Cục Quản lý Yêu quái, đã cân nhắc kỹ lưỡng khi phân công nhân sự, sắp xếp những nhân viên có năng lực bổ sung cho nhau, tạo thành tổ hợp ưu thế tốt nhất để thực hiện nhiệm vụ.
Thế nhưng hôm nay bốn người lại tách ra, người giỏi cận chiến không có mặt, người giỏi tấn công từ xa cũng không có mặt nốt.
Phó cục trưởng Lý buộc phải dùng con dao găm nhỏ bằng bàn tay để phản công, không có thời gian thở dốc, càng không có cơ hội niệm chú triệu hồi pháp trận. Dẫn đến việc ông ta và Sư Linh cộng lại cũng không địch nổi ba chiêu của cậu thanh niên đẹp trai.
Mắt thấy cậu thanh niên đẹp trai lại vung bình chữa cháy ném về phía mình, Dụ Quan Hàn điều khiển sợi xích uốn lượn linh hoạt tạo thành một lá chắn phía sau. Nhưng sự chú ý của anh lại không đặt vào đó, mà lo lắng hét lớn với Phù Diệp: “Đằng sau!”
Những sợi tóc mỏng manh như mạng nhện đến trước lời nhắc của Dụ Quan Hàn, chỉ trong chớp mắt đã cắt vào má Phù Diệp, tứa máu.
Đám sợi tóc tràn vào từ cửa sổ sau xe buýt cứ như vô tận, gần như lấp đầy nửa sau khoang xe.
Trước khi bị tóc bao phủ, Phù Diệp chỉ nhìn thấy một sợi dây bạc mảnh xuyên qua mưa gió dữ dội, muốn đến bên cạnh cô, nhưng giữa đường lại bị tóc quấn chặt, không thể nhúc nhích.
Tóc cuốn lấy Phù Diệp, như thể đã bắt được con mồi ưng ý, từ từ rút lui khỏi cửa sổ sau chiếc xe.
“Đinh dong…”
“Vào thành...”
Tiếng phát thanh thậm chí còn chưa kịp phát hết một câu đã bị tiếng “đinh dong” nặng nề tiếp theo che lấp, khoảng cách giữa các tiếng ngày càng ngắn, mang lại cảm giác ngày càng gấp gáp.
Cấp bách hơn là Dụ Quan Hàn, anh thở hổn hển giữ chặt cậu thanh niên đẹp trai, trợn mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu của cậu ta.
“Tôi biết đây chỉ là một cái xác rỗng, đừng trốn sau lưng giở trò!”
“Có bản lĩnh thì ra ngoài mà đánh.”
Cậu thanh niên đẹp trai thấy anh sốt ruột thì đắc chí nhếch mép, ánh mắt tràn đầy cảm xúc ưu việt của người chiến thắng. Dụ Quan Hàn thấy vậy nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng: “Cậu đã đưa cô ấy đi đâu rồi?”
Giữa tiếng nhắc nhở liên tục, cảnh vật ngoài cửa sổ như màn hình TV nhấp nháy, nhanh đến mức không thể bắt kịp bằng mắt thường.
“Phó cục trưởng Lý, chuyện gì đang xảy ra với chiếc xe buýt này vậy?” Sư Linh xoa cánh tay đau nhức, ai oán đoán rằng chiếc xe buýt đang trở nên điên cuồng. Nhưng Phó cục trưởng Lý không nghĩ vậy, theo anh ta, chiếc xe buýt này giống như một đứa con nít về nhà tìm cha mẹ bảo kê.
Vừa chạy về nhà vừa la làng: “Có người đánh con kìa mẹ!”
“Đinh… Dong…”
Chiếc xe buýt từ từ dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng được sơn trắng muốt. Phó cục trưởng Lý nhìn rõ khung cảnh, sắc mặt dần trở nên u ám.
“Dụ Quan Hàn.” Ông ta rút một lá bùa màu vàng kim trong túi áo khoác ra, ra hiệu: “Lát nữa xuống xe, cậu đi thu hút hỏa lực, tranh thủ cho tôi chút thời gian.”
Sư Linh nhìn thấy phù chú vẽ trên lá bùa vẽ đó, giọng điệu xót xa: “Phó cục trưởng Lý, đây là Thiên Lôi Phù mà anh đã cất giữ mấy trăm năm rồi mà.”
“Dù quý giá đến mấy cũng không bằng mạng sống của chúng ta, con yêu quái này khó đối phó, chắc chắn phải dùng đòn sát thủ.”
Nói rồi, ông ta nghiêm túc nhìn Dụ Quan Hàn, giọng điệu dứt khoát: “Một chiêu đoạt mạng.”