Phù Diệp cảm thấy không ổn, đứng dậy muốn đi tìm mấy người của Cục Quản lý Yêu quái, nhưng đột nhiên bước chân cô khựng lại.
Chỉ trong chớp mắt, cục diện trước mắt đã đảo ngược.
Con dao găm lăn xuống cái ghế đơn phía đối diện vang lên tiếng “keng”, mắt cậu thanh niên đẹp trai đỏ như máu, bóp cổ Phó cục trưởng Lý nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Mũi chân của Phó cục trưởng Lý ngang bằng với đầu gối của cậu ta, dù Phó cục trưởng Lý có sờ soạng thế nào cũng chẳng chạm vào được cậu thanh niên đẹp trai, mặt Phó cục trưởng Lý càng lúc càng tái, không còn tung chân đá cậu ta nữa mà dùng hết sức để gỡ bàn tay cứng như kìm sắt của cậu ta ra.
“Buông tay ra!”
Sư Linh giận dữ hét lên, giây tiếp theo đã bị cậu thanh niên đẹp trai đá ngang, bay xa vài mét rồi nằm úp sấp trên mặt đất. Mái tóc thẳng được chăm chút cẩn thận rũ rượi khắp nơi, khiến cô ta trông như một con nhện đen giương nanh múa vuốt.
Dụ Quan Hàn hoàn hồn lại, lập tức chụm ngón tay, theo sự dẫn dắt của đầu ngón tay anh, một sợi xích dày bằng nắm đấm lao ra từ ống tay áo bên trái vang lên tiếng leng keng, rồi quấn quanh cánh tay của cậu thanh niên đẹp trai như rắn, khóa chặt lại.
Sợi xích căng cứng, theo động tác giơ tay của Dụ Quan Hàn, cậu thanh niên đẹp trai bị ép phải lùi lại vài bước, đưa tay vịn lưng ghế mới có thể đứng vững.
Cuối cùng Phó cục trưởng Lý cũng được thả ra, ông ta khó nhọc xoa cổ họng để lấy hơi, rồi khàn giọng ra lệnh: “Giết cậu ta đi.”
Sự im lặng ngắn ngủi trở thành thời gian thở dốc cho tất cả mọi người, không khí trong lành hít vào phổi bùng cháy theo bầu không khí căng thẳng ở đây.
Cùng lúc đó, không chỉ có bốn người đang đối đầu nhau mà còn có chiếc xe buýt. Nó như có ý thức, bắt đầu tăng tốc liên tục, lao vút trên con đường nhựa cũ kỹ gập ghềnh trước chung cư Bình An.
Đường đi xóc nảy làm Phù Diệp không đứng vững được, chỉ có thể ngồi xuống ghế rồi co người lại.
Gió ùa vào xe buýt qua khung cửa sổ, đá vụn và bụi bay theo gió tạt thẳng vào mặt, khiến mái tóc dài của cô bay tán loạn, cô không dám mở mắt.
“Đinh dong…”
“Đã đến trạm đường Hoa Viên…”
Xe buýt không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại còn tăng tốc lao đi, thân xe rung lắc dữ dội như sắp tan rã thành từng mảnh. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ bị kéo dài thành những đường mảnh, hòa quyện vào một phông nền mờ ảo, không rõ ràng.
“Đinh dong…”
“Trung tâm Cung ứng Nhân lực Hữu Đạt…”
Một bóng người đập vào dãy ghế trước mặt Phù Diệp tạo ra tiếng va chạm đinh tai,
cùng với tiếng động lớn va vào, suýt nữa làm cái ghế bật ra. Dụ Quan Hàn nuốt tiếng r*n rỉ đau đớn xuống cổ họng, liếc mắt thấy cậu thanh niên đẹp trai đã đuổi đến trước mặt, vội vàng bật dậy, tránh xa cái bình chữa cháy nặng như tảng đá đang lao xuống.
Một tiếng “vụt” lướt qua tai, anh thầm cảm thấy may mắn, nếu bị cái bình chữa cháy này đập trúng đầu, e rằng anh sẽ khó giữ được mạng.
Vì vậy khi Phù Diệp nghe thấy tiếng động đột ngột rồi cố sức mở mắt ra, nước mắt ứa ra thấm ướt những viên đá nhỏ cộm trong hốc mắt, đúng lúc cô nhìn thấy đôi môi mềm mại hơi dày của Dụ Quan Hàn mím lại, một tay vịn vào lan can xe buýt để lấy đà, nhanh nhẹn nhảy lên, đá vào vai cậu thanh niên đẹp trai.
Cậu thanh niên đẹp trai loạng choạng té ngã vào phạm vi giao đấu của Phó cục trưởng Lý và Sư Linh, còn Dụ Quan Hàn nhẹ nhàng tiếp đất, sau đó vô thức quay đầu nhìn Phù Diệp.
“Đinh dong…”
“Thị trấn Tề Sơn...”