Nụ cười này không đạt đến đáy mắt, nói thật thì nụ cười giả tạo của Dụ Quan Hàn thật sự rất chói mắt. Mặc dù không hiểu tại sao Dụ Quan Hàn lại không nói ra sự thật, nhưng Phù Diệp lặng lẽ đặt cái ba lô trong lòng xuống ghế trống bên cạnh.
Cửa sổ sau lưng vang lên tiếng sột soạt, cô cảnh giác quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy vài sợi tóc treo ngược đang tức tốc rụt về. Giống như… Vừa rồi có người nằm trên nóc xe, thò đầu xuống nhìn trộm vào bên trong.
Hơi thở cô khựng lại mấy nhịp, do dự không biết có nên đổi chỗ hay không.
Đúng lúc này, cậu thanh niên đẹp trai đang bị ba người của Cục Quản lý Yêu quái vây chặt trên ghế ưu tiên, cậu thanh niên đẹp trai nhìn người bán vé bằng ánh mắt hoảng sợ, sau đó lắp bắp hỏi họ muốn làm gì.
Dụ Quan Hàn lùi lại một bước, nhường vị trí chính giữa cho Phó cục trưởng Lý, còn mình đứng ra ngoài rìa để canh chừng.
“Tên đó là nguồn gốc?”
“Vẫn chưa thể xác định.” Dụ Quan Hàn do dự: “Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên tôi gặp kết giới yêu quỷ, không có nhiều kinh nghiệm lắm, những chuyện này đều do Kế Tống nói với tôi.”
“Chẳng phải thử là sẽ biết sao.”
Sư Linh xoay cổ tay, ánh sáng xám nhạt nở rộ, cái chuông khắc hoa văn phù chú rung lắc dữ dội trong lòng bàn tay cô ta, như đang sốt ruột muốn thử sức. Sư Linh nhướng đôi mắt trang điểm màu xám xanh với đường eyeline cong vút, khẽ cười, ngón tay thon dài điều khiển cái chuông lơ lửng trong không trung.
“Leng keng…”
“Leng keng…”
Âm thanh trong trẻo lan tỏa từ cái chuông nhỏ nhắn, âm thanh đó càng lúc càng giống tiếng chuông vang vọng từ đỉnh núi xa xôi, xa xa mờ ảo, pha thêm một chút kỳ ảo.
Chuông Mê Hồn, vũ khí bản mệnh của Sư Linh.
Nếu cô ta liên tục truyền yêu lực vào nhưng tiếng chuông lại biến mất, điều đó có nghĩa là cô ta đã thành công kiểm soát được tâm trí đối phương, biến mục tiêu thành con rối trong tay mình, mặc sức cô ta điều khiển, là một vũ khí lợi hại khi bắt giữ yêu quái.
Chỉ khi đối mặt với yêu quái có sức mạnh tinh thần mạnh hơn cô ta thì tiếng chuông mới liên tục vang lên, nhắc nhở chủ nhân rằng nó không có tác dụng.
Tiếng chuông nhanh chóng im bặt, Sư Linh và Phó cục trưởng Lý nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Nếu như chuông Mê Hồn mà mất tác dụng hai lần trong một ngày, cứ liên tục kêu leng keng như đồng hồ báo thức thì e rằng họ sẽ nhức đầu với bản báo cáo đấy.
Đôi mắt lúng liếng của cô ta nhìn chằm chằm cậu thanh niên đẹp trai, mấp máy đôi môi đỏ: “Cậu là con người hay yêu quái?”
Điều khiến cô ta khó hiểu là biểu cảm của cậu thanh niên như bị đóng băng mãi ở một khoảnh khắc nào đó, hoàn toàn không phản ứng với bên ngoài. Cho rằng cậu ta đang đang giả ngơ, Phó cục trưởng Lý nắm lấy mái tóc bạc của cậu ta, buộc cậu ta ngẩng đầu lên, đặt con dao găm lên yết hầu lộ rõ trên cổ.
“Nói chuyện.”
“Không nói thì cậu không còn cơ hội đâu.”
Đột nhiên trên trần xe vang lên hai tiếng “đùng đùng” nặng nề, nghe như có vật nặng nào đó rơi xuống nóc xe buýt, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong xe.
Những mảnh gỉ sắt xoáy tròn rồi rơi xuống, lúc rơi vào nhãn cầu của cậu thanh niên đẹp trai thì không hề ngừng lại mà như tan chảy vào mắt của cậu ta, nhuộm đỏ nhãn cầu thành màu máu.