“Đinh dong…”

“Đã đến trạm chung cư Bình An…”

Tiếng loa vang lên, cửa trước và cửa sau đồng loạt mở ra. Túi Đeo Vai đang gục đầu bỗng run lên bần bật, lập tức chỉnh lại dây đeo màu đen, mơ màng bước xuống.

“Xin cẩn thận lúc xe mở cửa, xin chú ý an toàn sau khi xuống xe.”

“Khoan đã!” Dụ Quan Hàn lên tiếng ngăn lại, định đuổi theo thì một bóng người đột nhiên ngã nhào ở cửa trước, chính là người bán vé vừa nhảy xuống xe.

Anh ta quỳ gối ở bậc thấp nhất, cánh tay bấu víu lấy bậc cửa cố gắng bò vào trong xe, nhưng dường như vì quá sợ hãi nên chân mềm nhũn, càng cố gắng lại càng không có sức, chỉ để lại vài vết xước trên sàn xe loang lổ.

Phía sau người bán vé đang khóc không ra nước mắt có một giọng nói dịu dàng, uyển chuyển vang lên: “Tới mức này luôn hả? Sợ dữ vậy à.”

Vừa nói, cô ta vừa túm lấy cổ áo người bán vé, xách anh ta như xách một con gà con ném đến gần ghế lái, tránh làm tắc nghẽn lối lên xe. Phù Diệp bị hạn chế tầm nhìn lúc này mới nhìn thấy phía dưới hai cánh tay của người bán vé trống rỗng, chứng tỏ hai bàn tay của anh ta đã bị cắt lìa.

Rồi cô gái váy caro đỏ cũng nhận ra điều đó, lập tức hét toáng lên, sau đó va vào người phụ nữ mang thai đang hoảng loạn ở cửa sau, cô gái váy caro đỏ dứt khoát ôm tay người phụ nữ mang thai, cả hai cùng đi xuống xe.

Chung cư Bình An đang chìm trong sự tĩnh lặng của mùa đông, tuyết bay lất phất, Xe buýt khởi động, Phù Diệp ngồi trong xe nhìn  Túi Đeo Vai qua cánh cửa xe chỉ còn lại mỗi cái khung sắt.

Lông mi của Túi Đeo Vai điểm những hạt tuyết lấp lánh, chăm chú nhìn cậu thanh niên đẹp trai vẫn còn mắc kẹt trên xe.

Nét mặt u sầu lộ ra một tia quyến luyến, phát hiện ra Phù Diệp nhìn mình, Túi Đeo Vai hơi chớp mắt, cuối cùng hóa thành cơn gió lạnh ào ào, cuốn theo những bông tuyết bay về phía trước, không hề ngoảnh đầu lại.

Trong lòng Phù Diệp dâng lên cảm giác bực bội âm ỉ, bởi vì hai người lên xe không ai khác chính là Phó cục trưởng Lý và Sư Linh của Cục Quản lý Yêu quái.

Đã từng ch.ết một lần, việc bàn tay bị cắt đứt không phải là tổn thương thân thể của người bán vé, mà là linh hồn.

Có điều nỗi đau do linh hồn bị cắt lìa không hề kém cạnh việc máu tươi be bét, người bán vé mất kiểm soát tay chân, đau đớn lăn lộn khắp nơi. Bên cạnh anh ta, một đôi giày cao gót bóng loáng thong thả đi qua, sau đó là đôi giày da cá sấu.

Bước chân của họ vội vàng, không hề dừng lại vì anh ta, chỉ để lại những vệt tuyết tan nhạt nhòa.

Thấy Dụ Quan Hàn, phản ứng của Sư Linh lập tức chuyển sang thái độ gặp người quen, cô ta tinh nghịch chớp mắt. Đầu tiên Dụ Quan Hàn gật đầu đáp lại cô ta, sau đó mới nở nụ cười chủ động chào Phó cục trưởng Lý.

“Phó cục trưởng Lý.”

Phó cục trưởng Lý hơi bất ngờ, nhướng mí mắt: “Sao cậu lại ở đây?”

“Hôm nay tôi xin nghỉ, ra ngoài giải khuây, ai ngờ lại vô cớ bị cuốn vào đây.”

“Trùng hợp ghê nhỉ.” Phó cục trưởng Lý nhìn quanh, thấy Phù Diệp ngồi một mình ở khoang xe phía sau thì hơi sững sờ, quay sang nhìn Dụ Quan Hàn với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Cậu cứu cô gái đó à?”

“Cũng không hẳn là cứu, chỉ tình cờ gặp, thấy cô ấy đeo còng tay thì biết là do Cục Quản Lý Yêu Quái bắt giữ, nên bảo cô ấy đi theo tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play