“Thời đại nào rồi mà còn dùng cách này để làm quen.” Cô gái váy caro đỏ chun mũi, cẩn thận săm soi bản thân trong cái gương cầm tay, dùng ngón tay xoa son môi, nghĩ một lát rồi nói thêm: “Quê mùa!”
Dụ Quan Hàn vẫn không bỏ cuộc, nằng nặc hỏi cô gái váy caro đỏ đến từ đâu, sinh ra ở đâu, cô ta bực tức đóng nắp hộp phấn lại cái “bộp”.
“Tôi nói này, anh đúng là có mắt như mù vậy, nếu tôi còn nhớ nhà ở đâu thì đã không ngồi đây nói chuyện với anh rồi!”
Bên kia cũng không thuận lợi hơn là bao.
Người phụ nữ mang thai mặc áo len dệt kim cảm nhận được Dụ Quan Hàn đến gần lập tức khom lưng như phản xạ có điều kiện, hai tay ôm chặt cái bụng tròn vo phía trước, dán sát vào thân xe. Nếu thân xe mà mềm oặt có khi vì sẽ bị lực từ cơ thể cô ta tạo thành một cái lỗ rồi
Phát hiện ra bất thường, Dụ Quan Hàn lập tức dừng bước, rồi lùi lại.
“Đừng sợ, tôi chỉ hỏi vài câu thôi, được không?”
Người phụ nữ mang thai hoảng sợ lắc đầu, mái tóc vàng hoe mềm mại, lọn tóc dày bằng hai ngón tay mềm rũ xuống lưng, sợi dây buộc tóc lỏng lẻo rơi xuống đất theo động tác lắc đầu của cô ta.
Phần trán dưới tóc mái ướt đẫm mồ hôi, những tia máu đỏ như mạng nhện lan tràn khắp lòng trắng mắt, con ngươi đen sâu hoắm tan rã.
Trong tầm nhìn mờ ảo của cô ta, Dụ Quan Hàn đứng trước mặt tan chảy thành một bóng đen, hung hăng đá vào bụng cô ta, cô ta mất khống chế hét lên, rồi ôm bụng liên tục van xin.
Dụ Quan Hàn luống cuống tay chân, muốn an ủi nhưng lại sợ người phụ nữ mang thai bị kích động thêm, vì vậy anh lắc đầu chuyển sang cậu thanh niên đẹp trai đang ngồi gần tài xế hơn.
Cùng lúc đó, vì để kéo giãn khoảng cách với Dụ Quan Hàn mà người bán vé đã hoảng loạn tháo cái túi đeo hông xuống, lấy dây túi quấn vài vòng quanh bàn tay để cố định rồi nhảy lên bục điều khiển, ôm lấy phần đầu xe nơi vốn gắn kính chắn gió.
Trước khi nhảy xuống, anh ta không quên giơ ngón giữa về phía Dụ Quan Hàn.
“I... I'm fine, thank you.” Không đợi Dụ Quan Hàn hỏi, cậu thanh niên đẹp trai đã tháo cái tai nghe chụp đầu xuống, nhanh chóng trả lời, khi bốn mắt chạm nhau với Dụ Quan Hàn, sắc mặt của cậu ta càng lúc càng xấu hổ, rồi lí nhí rặn thêm nửa câu: “An... and you?”
Xa xa, tiếng cười trong trẻo của cô gái váy caro đỏ vang lên, nhận xét kiến thức cậu thanh niên đẹp trai thuộc về loại “học vẹt”. Vành tai cậu thanh niên đẹp trai đỏ rực lên, các cơ trên mặt co quắp lại không giống như đang diễn.
Dụ Quan Hàn im lặng một lát: “Tôi có thể hỏi vài câu không?”
“Được, được thôi.”
“Miễn là anh… Anh không chê tôi nói chậm.”
“Cậu từng nghe nói đến thị trấn Tề Sơn bao giờ chưa?”
Mắt cậu thanh niên đẹp trai sáng bừng lên, hưng phấn nói mình sinh ra ở thị trấn Tề Sơn. Trùng hợp hơn nữa là cậu ta học ở lớp bổ túc ban đêm trên đường Hoài Sư, mục tiêu là nâng cao bằng cấp, nhà ở đường Hoa Viên, thường hay đến làm nhân viên thời vụ tại Trung tâm Cung ứng Nhân lực Hữu Đạt.
Mấy dãy ghế cuối xe buýt cao hơn những dãy đầu tiên, Dụ Quan Hàn ngẩng đầu nhìn Phù Diệp đang ngồi ngay ngắn ở phía đuôi xe để hỏi ý kiến, thấy cô khẽ liếc mắt về phía người cầm túi đeo vai vẫn đang ngủ gà ngủ gật, lập tức hiểu ý cô.