Edit Miên
Năm Tinh lịch 3681, Logar vẫn sống cùng các anh em của mình ở khu dân cư bình dân ngoại vi khu C3, Kahn.
Nơi đây quanh năm bao phủ bởi mùi hóa chất thải nồng nặc và cát bụi thô ráp bay khắp trời. Trong không khí nóng bức luôn lơ lửng mùi Pheromone đặc trưng của người sở hữu gen Argus, chúng nghe giống như mùi hôi tanh của kim loại cũ và máu khô lẫn lộn sau khi phân hủy.
Những công trình kiến trúc thô ráp, rỉ sét, lởm chởm nằm rải rác không đều trên khu vực khai thác mỏ phế thải ngày xưa. Dây cáp điện treo trái phép hoặc hợp pháp đan xen chằng chịt, tầng tầng lớp lớp như mạng nhện, khiến nơi đây trông không khác gì một cái hang ổ rách nát bị một quái vật khổng lồ nào đó bỏ rơi.
Nơi đây cư trú gần 80% dân số khu C3 Kahn, trong đó đại đa số là "sào dân", tức là những người có cấp độ gen quá thấp, không thể chuyển hóa thành dị chủng. Số còn lại là một số dị chủng cấp thấp.
Logar được Atta đưa từ khu vực chữa bệnh trở về đây sau khi đã đi qua hơn nửa hành tinh, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Con đường dẫn về nhà Logar khá yên tĩnh, nhưng xuất phát từ một trực giác kỳ lạ nào đó, Logar dùng ngón tay đẩy nhẹ cánh vảy của Atta tạo một khe nhỏ để nhìn ra ngoài. Cậu mơ hồ cảm nhận được, có vài bóng dáng gù lưng, dữ tợn đang dõi theo cậu, rào rạt di chuyển trong những góc khuất u tối.
Những ánh mắt thèm khát, dính dớp đầy khao khát đang thăm dò Logar từ những góc khuất u tối ấy.
Chi phụ của Atta đang ôm quanh đùi Logar siết chặt lại, đầu ngón tay hắn dường như lại mọc thêm mấy phân móng vuốt sắc nhọn.
Ở nơi Logar không thể nhìn thấy, biểu cảm của dị chủng trẻ tuổi trở nên có chút dữ tợn.
Ngay sau đó, Atta phát ra một tiếng huýt sắc nhọn, mang hơi thở cảnh cáo từ cổ họng.
Những bóng dáng và ánh mắt rình rập kia lập tức biến mất.
"Đừng nhìn, dơ chết đi được."
Atta nhỏ giọng lẩm bẩm, ép Logar trong lòng ngực mình sâu hơn vào dưới giáp ngực.
Đôi cánh chắc chắn của dị chủng chống lại đầu ngón tay của Logar, mạnh mẽ khép lại một lần nữa.
Logar dường như khẽ "chậc" một tiếng trong lòng Atta, nhưng cũng không phản đối sự mạnh mẽ hiếm hoi của hắn.
Một lúc lâu sau, Atta mới nghe thấy tiếng cười khẽ như lẩm bẩm của con người dưới cánh mình.
"...Thứ đó không dọa được anh đâu."
***
Logar rõ ràng Atta đang lo lắng điều gì.
Hắn đang lo lắng những thứ trong bóng tối, những thứ đã mất đi lý trí và dần dị hóa, sẽ làm kinh hãi con người yếu ớt.
À đúng vậy, Logar của đời trước, cũng thật sự rất sợ hãi những người đó, ai mà không sợ những quái vật có thể xé nát và nuốt chửng mình bất cứ lúc nào chứ?
Chỉ cần là người sở hữu gen Argus, bẩm sinh đã có khuynh hướng khát máu.
Đặc biệt là máu thuần nhân loại, đối với họ là món ăn quý giá vô song, là mật ngọt khó cưỡng lại.
Thế nhưng, nhiều năm sau, khi Elysius lấy danh nghĩa tình yêu tham lam nuốt chửng huyết nhục của cậu, thậm chí chia sẻ cậu cho các quân trường dị chủng cấp cao cần mượn sức, biểu hiện cũng không tốt hơn đám quái vật cấp thấp khát máu kia là bao.
Sau nhiều năm bị tra tấn như vậy, Logar đã quen rồi.
Hiện giờ cậu đã sớm không còn cảm thấy sợ hãi hay kinh hoàng vì những "tên tép riu" cuộn tròn trong bóng tối kia nữa.
Logar đã nghĩ muốn mở miệng an ủi Atta vài câu, nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao.
Mãi cho đến khi về đến nhà, mấy cánh cửa kim loại cấp quân sự dày nặng kẹt kẹt rung động từ từ hạ xuống, Atta mới cuối cùng như thở phào nhẹ nhõm.
Dị chủng cao lớn thận trọng ôm Logar đi đến giữa phòng sinh hoạt, lúc này mới từ từ mở cánh ra, đặt con người quý giá xuống ghế sofa trong phòng sinh hoạt.
"Về đến nhà rồi, Logar ca ca."
Chưa kịp để Logar đang hoảng hốt phản ứng lại, Atta lại mở miệng nói: "Anh đợi em ở đây, lát nữa, một lát thôi là được. Em đi xử lý, những thứ bẩn thỉu bên ngoài."
Hắn hiển nhiên đang ám chỉ những kẻ đã rình rập Logar trên đường về nhà.
"Nhưng mà, điều này hẳn không sao..."
Logar lúc này thật ra chỉ muốn ở lại với Atta một lát.
Nhưng Atta mím môi kiên quyết nói.
"Pheromone của bọn họ, rất rõ ràng,"
Vì cảm thấy mối đe dọa tiềm tàng, trạng thái cơ thể đã được Logar trấn an ở bộ phận y tế trước đó, giờ lại trở nên rõ ràng hơn.
"Bọn họ không nên xuất hiện ở đó. Bọn họ có thể mắc Hội chứng Khát Hồng."
Atta vụng về giải thích với Logar.
***
Dị chủng sở hữu sức mạnh cường đại mà người bình thường khó có thể tưởng tượng.
Nhưng đồng thời, tất cả dị chủng, cũng chắc chắn sẽ vì sự cải tạo vi phạm quy luật tự nhiên đó mà biến chất, lột xác thành những quái vật bị nuốt chửng bởi dục vọng khát máu và tâm trí cuồng loạn.
Trên thực tế, bất kỳ ai sở hữu gen Argus (ngay cả những "sào dân" cấp thấp không thể lột xác thành chiến binh), cuối cùng đều sẽ xuất hiện các triệu chứng tương tự.
Khi đến giai đoạn cuối của triệu chứng, người sở hữu gen Argus sẽ trở nên cực kỳ cuồng loạn, dễ giận, điên cuồng, loại khát khao đốt cháy linh hồn đó sẽ khiến họ không kiềm chế mà tấn công tất cả mọi thứ trong tầm mắt.
Họ sẽ xé nát mọi thứ có thể xé nát, cho dù đối phương là đồng đội cũ hay người yêu, sau đó từng miếng nuốt chửng những thi thể đó vào dạ dày đang bị thiêu đốt bởi cơn khát.
Nhưng dù ăn bao nhiêu thứ, họ cũng sẽ không cảm thấy thỏa mãn.
Để giảm bớt cơn khát cực độ không thể giải thích đó, cuối cùng, họ dứt khoát sẽ trực tiếp xé nát tứ chi của mình nuốt chửng cho đến khi chết.
Con người gọi chứng rối loạn tâm thần bùng nổ của người sở hữu gen Argus là "Hội chứng Khát Hồng".
Đó là một căn bệnh nan y mà tất cả những cơ thể không phải thuần huyết nhân loại đều phải đối mặt, và cũng có nghĩa là rắc rối và nguy hiểm lớn.
***
A, nhớ ra rồi.
Logar nghiêng đầu.
Vào khoảng thời gian này của đời trước, toàn bộ Liên Bang đã bùng phát một đợt bùng nổ Hội chứng Khát Hồng theo chu kỳ, thậm chí gây ra bạo loạn dị chủng ở hầu hết các khu vực tinh cầu...
"Đừng sợ."
Sự im lặng của Logar dường như đã gây hiểu lầm điều gì đó. Atta trở nên có chút nóng nảy.
"Rất nhanh thôi. Logar ca ca, em sẽ quay lại rất nhanh. Anh sẽ an toàn. Ánh trăng vĩnh viễn an toàn."
Dị chủng cao lớn phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, hắn nghiêng mặt vuốt ve vai Logar, tuyến mùi hương ở má tiết ra pheromone cảnh báo đặc biệt mà chỉ dị chủng mới có thể nhận biết.
"Em sẽ bảo vệ anh."
Giọng nói vừa dứt, thanh niên cao lớn nhảy qua cửa sổ, lướt vào bóng đêm đen kịt.
Cửa sổ kim loại phẳng lặng hạ xuống khung cửa, "rắc" một tiếng, căn nhà lại một lần nữa trở lại trạng thái đóng kín và yên tĩnh.
***
"Không, ưm."
Nếu Atta có thể nhìn thấy biểu cảm của Logar ngay khoảnh khắc hắn rời đi, thì dù có bị cắn nát toàn bộ nội tạng, hắn cũng tuyệt đối không thể rời đi như vậy.
Logar cũng đã dốc hết sức lực, mới nuốt lại tiếng kêu thảm thiết vừa bật ra vào cổ họng.
Mặc dù biết rõ mình hiện giờ đã trọng sinh, mọi thứ đều đã trở nên khác biệt.
Nhưng vừa thấy bóng dáng Atta biến mất, Logar vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi khó kiềm chế.
***
"Như vậy không được."
Trong căn phòng u ám vang lên một tiếng thông báo khàn khàn.
Logar mất nửa nhịp mới nhận ra đó là giọng mình đang nói.
"Atta còn đỡ, em ấy tương đối ngoan, nhưng nếu là các anh, nhìn thấy ta thế này, sẽ lo lắng."
Tiếng thì thầm nghẹn ngào, mờ mịt vang vọng yếu ớt trong phòng.
"...Ta không thể làm cho họ lo lắng, ta phải... ta phải bình thường một chút."
Logar mạnh mẽ kéo khóe miệng mình, lẩm bẩm.
Đúng, cậu phải biểu hiện đến tốt một chút.
Đời trước cậu đã đủ làm người nhà phải lo lắng, khó khăn lắm mới có cơ hội trọng sinh quý giá, cậu không thể đi vào vết xe đổ nữa.
Hơn nữa, hiện tại cậu đã về nhà.
Cậu an toàn. Chỉ cần còn ở bên cạnh những người thân, cậu vĩnh viễn an toàn.
Logar không ngừng lặp lại những lời này trong lòng, lúc này mới từ từ thả lỏng.
Sau khi thần kinh căng thẳng được nới lỏng, đó là nỗi hoài niệm không ngừng trỗi dậy trong lòng. Cậu nhìn quanh bốn phía, "nhà" hiện tại của cậu là một căn phòng sinh hoạt kiểu ổ chuột điển hình, giá rẻ.
Bức tường kim loại đã hơi lốm đốm vì cũ kỹ.
Phòng sinh hoạt nối liền với mấy cánh cửa khoang đang đóng chặt khác. Trong đó có một cánh cửa khoang có chất liệu kim loại hoàn toàn khác biệt so với các cánh cửa còn lại, được trang bị lớp cách nhiệt và khoang chống bạo động đặc biệt.
Logar nhận ra, đó chính là phòng của cậu. Ba cánh cửa khoang khác được bố trí hình chữ phẩm, bao quanh chặt chẽ phòng của Logar. Với cách sắp xếp như vậy, bất kể xảy ra nguy hiểm nào, Logar cũng sẽ được các anh em của mình bảo vệ ở vị trí trung tâm, tránh khỏi những tổn thương có thể xảy ra.
Và căn phòng sinh hoạt mà Logar đang ở lúc này chỉ có một quả cầu chiếu sáng yếu ớt. Vì sự hiện diện của cậu, quả cầu chiếu sáng tỏa ra ánh sáng mong manh. Trong khu vực Kahn khan hiếm năng lượng sinh hoạt, chiếc đèn trông có vẻ bình thường này thực ra cũng được coi là một thứ xa xỉ.
Chỉ có Egon mới lắp cái này trong nhà.
Cần biết rằng, ngay cả những người sở hữu gen Argus cấp thấp nhất cũng có khả năng nhìn đêm xuất sắc. Trong khắp khu dân nghèo, chỉ có Logar, một con người bình thường, mới cần tiêu tốn điểm năng lượng đắt đỏ để chiếu sáng vào ban đêm.
Trong không khí tràn ngập mùi dầu máy và hóa chất thải đặc trưng, ngay cả khi các anh trai cố ý trang bị thiết bị lọc không khí bên ngoài "hang ổ" cho Logar, cũng không thể loại bỏ hoàn toàn mùi hăng đó.
Dù xét từ góc độ nào, "nhà" hiện tại của Logar đều được gọi là nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt và kém cỏi.
Ngay cả Logar cũng không ngờ rằng có một ngày mình lại hoài niệm và quyến luyến nơi này đến vậy.
Cậu nhớ rất rõ, ở đời trước, ước nguyện lớn nhất của cậu thực ra là sau khi tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc ổn định, giảm bớt gánh nặng nuôi nấng nặng nề trên vai các anh em, sau đó đưa Egon, Gareth và Atta cùng nhau chuyển ra khỏi căn nhà chật hẹp, u tối này.
Là dị chủng cấp A cao cấp, các anh em của Logar vốn không đến mức phải sống mãi ở khu vực cư trú của "sào dân" cấp thấp như thế này.
Nhưng việc nuôi dưỡng một con người thuần chủng thật sự quá đắt đỏ, đặc biệt là Logar, một con người cấp E như vậy.
Thức ăn, nước uống mà Logar cần, thậm chí những vật dụng sinh hoạt cơ bản nhất của cậu, đối với những dị chủng không có quyền công dân, đều đắt đến không thể tưởng tượng được. Từ nhỏ đến lớn, Logar luôn chỉ có thể nhìn Egon và Gareth dùng mạng sống và máu xương kiếm được lượng điểm cống hiến khổng lồ chảy vào máy đổi vật tư như nước, sau đó khó khăn lắm mới đổi được những hộp thức ăn mà con người gầy yếu như cậu có thể ăn, nước không phóng xạ an toàn để uống, quần áo mềm mại có thể mặc trên người...
Cùng với đó, là những chỉ tiêu chữa bệnh cao cấp có thể giúp Logar sống sót từ các loại bệnh bẩm sinh.
Và cái giá phải trả để nuôi lớn Logar, là một gia đình có ba dị chủng cấp cao trong quân đoàn, thậm chí không còn chút sức lực nào để đổi một căn hộ chung cư rộng rãi hơn một chút.
Sau này, Logar quả thật đã đạt được ước nguyện rời khỏi nơi này. Cậu có một nơi ở vô cùng tươi sáng, rộng rãi, xa hoa và thoải mái...
Nhưng nơi ở đó không còn có những người thân quý giá nhất của cậu nữa.
***
Theo những ký ức đã trở nên mờ nhạt và xa xôi, Logar trở lại giữa phòng sinh hoạt, vùi mình vào chiếc ghế sofa cũ kỹ nhưng mềm mại đó.
Chiếc sofa là do Egon mang về. Việc nhét cái vật khổng lồ này vào căn hộ chật hẹp của họ đã tốn không ít công sức của các dị chủng. Nhưng ngay cả chiếc sofa cũ kỹ đủ rộng rãi và thoải mái đối với con người cũng không thể đồng thời chứa được hai dị chủng có thân hình cao lớn.
Egon và Gareth luôn chiếm giữ hai bên sàn nhà cạnh sofa. Họ thường duỗi ra đôi cánh vảy rộng lớn và chắc chắn đặt lên sofa, như một tấm thảm lớn bao lấy người em trai gầy gò, ốm yếu của con người, sau đó trò chuyện không ngừng với Logar.
Mãi cho đến bây giờ, trên vỏ bọc ghế sofa vẫn còn lưu lại Pheromone cực kỳ cay độc và chua chát mà hai dị chủng cấp cao đã phát ra.
Logar hít thật sâu, mùi hương của các anh trai có thể giúp cậu ổn định hơn một chút.
Đúng lúc này, cảm ứng được Logar đã đến, màn hình ảo trước sofa tự động mở ra. Sau đó, nó bắt đầu phát tin tức từ Tinh Võng cho Logar.
Logar ngẩn người, vài giây sau mới nhớ ra đây là chương trình tự động mà cậu đã cài đặt trước đây.
Đời trước, Logar vô cùng khao khát được đưa cả gia đình rời khỏi Kahn, đi đến những khu tinh cầu giàu có và thoải mái hơn. Vì thế cậu sợ bỏ lỡ tin tức bên ngoài, hễ có thời gian rảnh rỗi là lại nằm trên sofa chăm chú tiếp thu mọi thông tin trên Tinh Võng.
Mãi cho đến khi rời xa khu vực Kahn lạc hậu và nghèo nàn, Logar mới biết được, ở một nơi như thế này, ngay cả cái gọi là "tin tức thời gian thực" trên Tinh Võng, thực ra đều đã là những chuyện cũ đã lạc hậu so với khu tinh cầu chính không biết bao nhiêu thời gian.
Những thông tin mà cậu siêng năng nỗ lực thu thập, đại đa số, đều là những tin tức rác rưởi không có bất kỳ giá trị chú ý nào.
Nghĩ đến đây, khóe môi Logar hơi cong lên, phát ra một tiếng cười nhạo nhỏ bé, quái dị và méo mó.
Logar nâng tay lên, chuẩn bị tắt màn hình ảo.
Sau đó, một khuôn mặt đột ngột hiện ra trên màn hình.
Một khuôn mặt khiến Logar khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể quên.
"...Tin tức của bản báo, con trai cựu Tổng thống Elysius Leadbiter đã tử trận do bị không kích trong quá trình áp giải đến Tòa án Tối cao Liên Bang."
Trên màn hình phát lại hình ảnh ghi lại quá khứ của nhân vật chính trong tin tức.
Đó là một thanh niên cao lớn, tuấn tú đến không thể tin được, tóc vàng mắt xanh, nụ cười sáng rực như ánh mặt trời. Hắn đang đi về phía phi thuyền trong vòng vây của các vệ sĩ, khi nghe có người gọi tên mình, hắn đột nhiên quay đầu lại, trên khuôn mặt vốn u buồn hiện lên một tia cười dịu dàng nhưng kiên định.
Mọi người bắt đầu hò reo vì nụ cười của hắn.
Mặc dù mắc kẹt sâu trong vòng xoáy tội ác chính trị chống nhân loại của cha mình, hắn vẫn không hề tỏ ra chút u sầu nào khi đối mặt với công chúng.
Hầu hết mọi người, khi nhìn thấy thanh niên tên là Elysius Leadbiter này, đều sẽ vô thức nghĩ đến những Thánh Kỵ Sĩ tay cầm trường kiếm, cưỡi ngựa trắng trong các điển tích thời cổ địa cầu.
Đẹp đẽ, chính nghĩa, lương thiện... Cơ thể hình người này giống như là sự cụ thể hóa của những từ ngữ tích cực ấy ở thế gian.
【Kẻ lừa đảo.】
"...Là con trai duy nhất của cựu Tổng thống, Elysius đã sống cả đời trong tầm nhìn của công chúng. Sự nghiệp chính trị của cha cậu ấy đầy tranh cãi, nhưng chúng ta không thể phủ nhận, Elysius luôn là một thanh niên xuất sắc nổi tiếng với tinh thần hào phóng và từ thiện... Cậu ấy không chỉ thay đổi số phận của vô số người bằng sức mạnh cá nhân, mà còn thông qua hành động của mình để khuyến khích toàn xã hội quan tâm hơn đến phúc lợi của cộng đồng dị chủng..."
【Kẻ lừa đảo.】
Giữa tiếng ù tai dữ dội, giọng phóng viên trở nên mơ hồ hỗn loạn, Logar bất động cứng đờ tại chỗ.
Những "Logar" của ngày xưa, trong đầu cậu phát ra tiếng r*n rỉ gần chết của một con dã thú.