Edit Miên
Nhưng lúc này, đứng trước mặt Logar là Atta vẫn còn sống.
Kiếp trước người em trai sau này bị gen Argus ăn mòn mà cơ hóa đến mức hoàn toàn mất đi hình người, thiếu niên Atta hiện giờ, người đang dốc hết sức bảo vệ Logar an toàn, nhìn qua chỉ có một chút cơ biến. Ngoại trừ những vảy nhỏ màu đen mịn như sao điểm xuyết ở hai bên cổ, và hàm răng hơi sắc nhọn, thon dài hơn một chút so với người thường, Atta thậm chí có thể được miêu tả là tuấn mỹ.
Khuyết điểm nhỏ duy nhất của hắn là khi tinh thần phấn khích sẽ xuất hiện một chút hình thái chiến đấu dị chủng nằm ngoài phạm vi cho phép, mấy cái đuôi bọ cạp thon dài khẽ đung đưa dưới vạt áo khoác dị chủng.
Tác dụng phụ của gen Argus bao gồm khát máu và hung tợn không dấu hiệu. Trớ trêu thay, cấp độ phân hóa của Atta rất cao, điều này khiến hắn mạnh mẽ hơn về mặt sinh lý so với đại đa số đồng loại, nhưng đồng thời, cũng dễ bị ảnh hưởng tiêu cực từ gen Argus hơn. Ngay cả khi chỉ là suy nghĩ thuần túy...
Việc tưởng tượng Logar bị tổn thương khi hắn không hay biết cũng đủ để khơi dậy sự điên cuồng và giận dữ sâu sắc trong xương máu của dị chủng trẻ tuổi này.
Nhưng đây không phải là lỗi của Atta.
Atta cố nhiên dễ dàng mất kiểm soát, nhưng chỉ cần ở trước mặt Logar, hắn luôn rất cố gắng tự kiềm chế bản thân.
Atta là đứa trẻ ngoan nhất.
Logar nghĩ.
Cậu chú ý thấy gần khu vực cách ly đã có mấy khẩu súng phun lửa bước vào trạng thái kích hoạt. Các hạt hormone mà Atta phóng thích khi cuồng nộ đã kích hoạt cảnh báo an toàn. Nòng súng phát ra ánh sáng đỏ lạnh lẽo, nhắm thẳng vào sự tồn tại nguy hiểm ở trung tâm khu vực cách ly với tiếng cọ xát ken két.
Căn cứ theo phương án an toàn chung của Liên Bang, mấy khẩu súng phun lửa kia có thể bắn bất cứ lúc nào vào người sở hữu gen Argus đang mất kiểm soát.
À, tất nhiên, mấy khẩu vũ khí chống bạo động thông thường không thể làm tổn thương một dị chủng cấp độ như Atta.
Nhưng Logar vẫn không muốn những vũ khí đó bắn vào Atta.
【Ta không thích.】
【Ta không cho phép.】
Một giọng nói như tiếng rắn nhỏ bị tẩm độc khẽ thì thầm trong đầu Logar.
Đó là giọng của "Logar" đã từng bị Elysius phá hủy đầu óc, điên điên khùng khùng suốt nhiều năm.
Và Logar cảm thấy giọng nói đó rất đúng.
Con người yếu ớt tái nhợt hít một hơi thật sâu trong vòng tay của em trai, cậu mãn nguyện ngửi mùi hương nồng nặc, cay độc như có thực chất mà dị chủng đang mất kiểm soát phát ra, rồi đột nhiên nở nụ cười.
Logar cười ngọt ngào, mềm mại, khóe miệng mỏng manh như máu vô tư kéo rộng sang hai bên, để lộ hàm răng trắng nõn như vỏ sò và chiếc lưỡi đỏ thẫm ướt át bên trong.
Logar đẩy cánh tay Atta ra, vòng tay ôm lấy cổ chắc chắn của em trai.
Atta lập tức cúi đầu xuống —
"Logar ca ca —"
"Atta... không có ai đe dọa ta."
Logar chăm chú nhìn đôi mắt xanh lục xinh đẹp, sống động của Atta, khẽ khàng nói.
Hồi tưởng lại những ký ức đã mờ mịt từ lâu, quãng thời gian này bản thân cậu hẳn đã bắt đầu "chuyển biến", tuy rằng cực kỳ bí ẩn và nhỏ bé, nhưng chắc cũng đã đủ dùng.
Logar nghĩ.
"Em không cần phải giết chết bất cứ ai, Atta. Chỉ cần có các em ở đây, ta sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào, các em bảo vệ ta rất tốt, trước đây ta chỉ là..." Dừng một chút, Logar hạ giọng, "Ta chỉ là quá nhớ các em, quá nhớ quá nhớ."
Từ sâu trong làn da trắng nõn, óng ánh của con người, mơ hồ tỏa ra một tia hương thơm cực nhỏ.
Cực nhạt.
Nhạt đến mức gần như ảo giác.
Thế nhưng, hành động của Logar lúc này lại quá gần với bộ phận dò tìm ẩn dưới má Atta, cơ quan khứu giác vượt xa con người của dị chủng vẫn nhạy bén bắt được đó là mùi mật ong hư ảo.
Hơi thở của Atta đột nhiên dồn dập hơn...
Sau đó mùi hương ấy biến mất.
Lấp đầy khoang mũi và sâu trong bộ phận dò tìm của Atta chỉ còn mùi hương từ chính Logar.
Cũng ngọt ngào, thơm ngát, tươi đẹp.
Ngay sau đó, hơi thở hormone điên cuồng của dị chủng, giống như thủy triều rút xuống, dần tan biến.
Atta bản thân cũng không nhận ra, những chi côn trùng dữ tợn đột nhiên xuất hiện khi dị chủng bạo tẩu đang rút lại vào cơ thể với tốc độ kinh người.
Và lý trí vốn đã lung lay sắp đổ vì sự phẫn nộ thiêu đốt của hắn, cũng đột ngột trở lại cơ thể trong hơi thở ngọt ngào của Logar.
Đây vốn là điều Atta kém nhất: hắn rất dễ mất kiểm soát, hơn nữa so với hai người anh trai khác, mỗi lần khôi phục ý thức đều cần thời gian dài hơn.
Ngoại trừ lần này.
"…Ta cũng rất nhớ Anh. Tất cả chúng ta đều rất nhớ anh."
Atta ôm chặt Logar, nói.
Nhưng vẫn có điều gì đó không đúng lắm.
Atta nhíu mũi.
Hệ thống hô hấp và lòng bàn tay của hắn vẫn đang tỏa ra hơi nóng bất thường.
Cảm nhận được trạng thái của dị chủng chuyển biến tốt đẹp, hệ thống khóa mục tiêu tự động của bộ phận y tế đã tự động giải trừ.
Tuy nhiên, ngay cả khi các chỉ số sinh lý đã giảm xuống mức bình thường, Atta vẫn không thu lại đôi cánh vảy dày đặc và nặng nề của mình.
Logar vẫn đang mỉm cười trong vòng tay Atta.
Vẫn không đúng.
Rõ ràng khi Logar cười vẫn ngọt ngào và tươi đẹp như vậy, nhưng đôi mắt đen láy của con người lại vô cớ khiến Atta nhớ đến một con dã thú nào đó trong cuộc diễn tập sinh tồn ở trường quân đội mấy năm trước, một con thú bị họ truy đuổi và vây bắt.
Đó là một con dã thú đẹp đến không thể tin được, lúc đó đã vì sự truy đuổi của họ mà đầy rẫy vết thương, hơi thở thoi thóp.
Nhưng cho dù đã mình đầy thương tích, con dã thú đó vẫn trong sự giày vò của sợ hãi và đau đớn, dốc hết sức để chạy trốn, đôi mắt đục ngầu chỉ có sự tuyệt vọng và sụp đổ vô tận.
Cuối cùng, con dã thú chỉ có bộ lông xinh đẹp ấy đã tự kiệt sức mà chết trước khi họ kịp ra tay.
Atta không thích ánh mắt của con dã thú đó trước khi chết.
Cũng như hắn không thích biểu cảm hiện tại của Logar.
"Đừng... đừng buồn. Ánh trăng."
Atta đột nhiên mở miệng nói.
Cặp chi phụ thứ hai từ sườn eo của dị chủng vươn ra, ngón vuốt thon dài lướt qua khóe mắt khô ráo của Logar, đó lại là một động tác lau nước mắt.
Nụ cười của Logar đông cứng trên mặt.
Cậu kinh ngạc nhìn Atta.
"Anh không bị thương"
Chưa kịp để Logar nói xong, tầm nhìn của cậu đột nhiên trở nên tối đen, đó là do Atta đã dùng đôi cánh vảy của mình bao bọc toàn bộ Logar.
Cặp chi phụ thứ hai siết chặt, nâng và giữ Logar cố định trước ngực dị chủng.
"Vậy thì em sẽ đưa anh về nhà."
Qua lớp cánh vảy dày đặc và nặng nề, Logar nghe thấy giọng nói dứt khoát của Atta.
Atta rất chắc chắn Logar đang buồn.
Mặc dù đối phương không bị thương, và vẫn luôn cười, nhưng chắc chắn có điều gì đó đã khiến Logar đau khổ tột cùng.
Hơn nữa, đó không phải là việc giết chết tất cả các mối đe dọa tiềm tàng là có thể giải quyết được.
So với hai dị chủng khác của gia đình Raven, Atta xưa nay không giỏi đối phó với những phản ứng cảm xúc phức tạp và khó hiểu của con người.
May mắn thay, trực giác của hắn lại luôn nhạy bén.
Vì thế lần này, Atta cũng dứt khoát làm theo sự chỉ dẫn của trực giác, ôm chặt Logar dưới đôi cánh, sau đó mang theo người thân quý giá nhất của mình, nhanh chóng bay về phía ngôi nhà của họ ở khu vực Kahn.