Edit Miên

Ngày đó, Elysius xuất hiện tại "Nguyệt Cung" như thường lệ, không một dấu hiệu báo trước. Hơi thở khói thuốc súng còn vương trên người hắn, và viền quân phục cùng áo choàng vẫn còn vương những vệt máu chưa khô.

Ngay khoảnh khắc nhận ra sự hiện diện của Elysius, Logar chỉ khẽ run rẩy một chút, sau đó không còn bất kỳ phản ứng nào. Cậu vẫn cuộn tròn trên đệm mềm phủ đầy màn che, đồng tử trống rỗng, vẻ mặt đờ đẫn. Mái tóc dài màu tro buông xõa trên vai, quấn quýt lấy những đường mạch máu rõ mồn một dưới lớp da tái nhợt. Làn da Logar trắng bệch như thạch cao từ tuyết, thậm chí còn hơi ánh lên sắc xanh u ám, vô cùng bất hạnh. Gương mặt thanh tú ngày nào giờ đã tiều tụy, cứng đờ như một vật vô tri.

Ngoài cái run rẩy ban đầu rất nhỏ, chàng thanh niên bị bao bọc trong lụa là xa hoa và châu báu nhìn giống một búp bê sứ tinh xảo tuyệt mỹ nhưng vô cùng dễ vỡ, chứ không phải một người sống.

Thế nhưng Elysius lại như không hề để ý đến điều đó. Vị vương giả không ngai của toàn bộ Liên Bang Nhân Loại, chủ nhân của quyền lực tối cao, chỉ ngẩng đầu lên, vô tư nở nụ cười ngọt ngào với Logar. Trông hắn giống như một kẻ khờ dại bị tình yêu làm cho mê muội.

"Ồ, ánh trăng của ta." 

Hắn thì thầm gọi một cách mơ hồ và dính nhớp. Ngay sau đó, hắn bước lên chiếc cầu thang rộng lớn, trang nhã, được trang trí bằng những hoa văn phức tạp, lao nhanh như chớp về phía Logar. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua những ô cửa sổ đá quý được cắt lát tinh xảo trên tường cung điện cao vút, đổ xuống gương mặt tuấn tú đến mức tà mị của hắn, tạo nên những vệt sáng lấp lánh. Dưới ánh sáng đan xen, hỗn loạn ấy, Elysius vốn anh tuấn cao lớn giờ trông như một quái thú yêu dã, tà ác. Một con quỷ. Hay một ác linh.

Trong cung điện to lớn và xa hoa, không gian tĩnh mịch, im lặng đến đáng sợ. Logar vẫn giữ im lặng.

Chỉ trong vài nhịp thở, Elysius đã bước lên chiếc cầu thang uốn lượn phức tạp như một cành hoa, vượt qua những cấm chế ẩn mình trong các vật trang trí tưởng chừng bình thường, cuối cùng ma quỷ tiến gần đến bục trung tâm nơi Logar đang ở. Đây chính là "phòng ngủ" hiện tại của Logar – một bục nổi lơ lửng dưới vòm cung điện, cách mặt đất vài trăm mét. Vô số cánh hoa "đá quý" trong suốt, tinh xảo - một loại hệ thống phản trọng lực đặc biệt nâng đỡ bục này.

Trừ Elysius, không một ai có thể tiếp cận nơi đây. Tương tự, Logar, bị giam cầm trên mảnh bục nhỏ này, cũng không có cách nào rời khỏi nhà tù được sắp đặt tỉ mỉ này.

Theo tiếng chìa khóa bí mật khởi động, một cầu ánh sáng hiện ra trong hư không, nối liền với bục. Elysius nhanh chóng đến trước mặt Logar.

Chính lúc này, Logar mới nhận ra Elysius đang cầm một thứ gì đó trong tay. Ban đầu cậu thậm chí không biết đó là gì, cho đến khi xuyên qua khoảng cách giữa những đóa hoa và châu báu đắt tiền, cậu đối diện với một đôi mắt đục ngầu, u ám. Dù đã mất đi sinh khí, nhưng màu lục kim mờ nhạt trong mắt người chết vẫn quen thuộc đến rợn người với Logar...

Đó là đôi mắt của Gareth.

Gareth Raven, anh trai cậu. Người thân duy nhất của Logar hiện giờ.

Vì gen của Kéo Cổ Tư ăn mòn, Gareth cũng không tránh khỏi những đặc điểm cơ hóa giống như các Dị Chủng khác, nhưng dù vậy, anh vẫn sở hữu một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ và phong lưu trong mắt con người.

Nhưng giờ đây, vẻ đẹp từng có ấy đã bị cái ch.ết cướp đi hoàn toàn. Làn da anh trắng bệch và lạnh lẽo như thạch cao, cặp mắt sau khi ch.ết vẫn chưa khép lại, tròng mắt đục ngầu chứa đựng sự không cam lòng, đau khổ và tuyệt vọng trước khi chết của anh.

Đầu của người đàn ông được cẩn thận cắt rời khỏi thân thể, đặt trong một chiếc đĩa vàng có thiết bị giữ tươi. Bên cạnh gương mặt thậm chí còn được trang trí rất nhiều hoa cỏ tươi mới và quý giá, cứ như thể cái đầu ấy là một món quà được trang điểm tỉ mỉ để dâng lên Logar.

Thực tế, khi Elysius cầm chiếc đĩa vàng mang đầu Gareth đến cho Logar, câu nói đầu tiên của hắn là:

"Thân ái, nhìn xem ta mang đến cho em “món quà” gì này."

Logar ngừng thở.

***

Ba ngày trước, lần cuối cùng Logar gặp Gareth, đối phương đã nói ra kế hoạch kinh thiên động địa kia. Gareth nói, anh ấy định đưa Logar trốn thoát.

Đó là năm thứ 10 Gareth trở thành thuộc hạ của Elysius. Dù trong mắt ai, ngay cả Logar cũng nghĩ rằng Gareth đã sớm khuất phục trước sự cường hãn và sắt máu của Elysius, trở thành thuộc hạ trung thành và tận tâm nhất của hắn. Để chứng minh điều này, Gareth đã phải trả một cái giá thảm khốc mà người thường khó có thể tưởng tượng được. Logar hoàn toàn không ngờ rằng, tất cả những điều đó chỉ là kế hoạch của Gareth để cứu cậu.

"... Này, đừng căng thẳng thế. Dù sao thì bây giờ anh cũng là một tướng lĩnh đắc lực của tên đó mà, hắn không thể làm gì anh được đâu."

"Anh đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu rồi... Chậc, anh không thể nào để em cứ mãi bị tên khốn đó giam cầm như vậy được? Nói thật, bất kỳ người anh nào cũng không thể chịu đựng được cảnh này của em. Em là em trai của anh, và làm anh thì phải bảo vệ em trai mình cho tốt."

"Trời ạ, ánh mắt em bây giờ thật khó chịu... Được rồi, ánh trăng lo lắng của anh, bấy nhiêu năm nay, anh chỉ lên kế hoạch cho một việc này thôi. Hãy tin tưởng anh một chút đi, anh trai của em dù sao cũng là Quân đoàn trưởng thống lĩnh ba quân khu, hang ổ dị thú anh cũng không biết đã dọn dẹp bao nhiêu cái rồi, cứu em ra cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi..."

"... Dù bằng cách nào, anh cũng sẽ cứu em ra, Logar, tin anh."

Logar vẫn nhớ vẻ phóng khoáng, thành thạo của Gareth khi đối mặt với sự do dự và lo lắng của cậu. Ít nhất vào khoảnh khắc đó, Logar đã bản năng tin Gareth, giống như rất rất lâu về trước, khi cậu còn là một đứa trẻ gầy yếu, ngây thơ.

Logar đồng ý với kế hoạch của Gareth. Cậu tin Gareth có thể đưa cậu thoát khỏi sự giam cầm của Elysius...

Lời nói nhẹ nhàng của anh trai dường như vẫn văng vẳng bên tai cậu. Và giờ đây, Gareth đã chết, nằm tĩnh lặng giữa những vật trang trí hoa lệ, đối mặt với Logar.

"Thật đáng thương."

Elysius đặt chiếc đĩa vàng lạnh lẽo đựng đầu người chết trước mặt Logar, để chàng trai có thể nhìn rõ hơn gương mặt người đàn ông chết không nhắm mắt. Hắn nhìn chằm chằm Logar, ánh mắt sâu thẳm, dính nhớp. Sau đó, hắn phát ra một tiếng thở dài đau lòng.

"Thật ra ta cũng không muốn làm vậy," 

Giọng Elysius trầm thấp và mềm mại, đầy vẻ thương tiếc.

"Dù sao hắn cũng là người thân còn sót lại của em, mặc dù nhiều năm nay em dường như chưa từng tha thứ cho hắn... Nhưng ta biết, em vẫn quý trọng hắn. Thân ái, tim em quá mềm mại, tuy nhiên, ta cũng rất thích điểm này ở em."

Hắn ghé sát mặt vào Logar, hơi thở lạnh lẽo phả vào tai chàng trai. Ngay cả trong khoảnh khắc này, lời thì thầm của hắn vẫn như chứa đựng một khối mật nóng bỏng.

"... Nhưng hắn đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ nhất, hắn dám muốn mang em rời khỏi ta."

Elysius nâng tay, trân trọng chỉnh lại mái tóc xám rối bời ở thái dương Logar.

"Không ai có thể mang em đi. Log." Hắn nói một cách dịu dàng "Bất cứ ai cũng không thể."

"..."

"Thế nên ta cũng không còn cách nào khác, ta chỉ có thể xử lý hắn."

"..."

"Thật ra hắn vốn dĩ không cần phải chết, thân ái. Em đã thử một chuyện ngu xuẩn. Nhìn xem, đây là kết quả... À phải rồi, trước khi chết hắn có nhờ ta mang đến cho em một câu nói. Hắn nói hắn rất xin lỗi, nhưng..."

Đề cập đến di ngôn của Gareth, gương mặt tuấn mỹ của Elysius chợt vặn vẹo một thoáng khó tả. Hắn dường như không muốn nói ra câu nói đó, nhưng cuối cùng, với tư cách là kẻ chiến thắng, hắn vẫn chọn cách truyền đạt nguyên vẹn câu nói đó cho người tình đáng buồn và đáng thương của mình.

"... Nhưng rồi có một ngày hắn sẽ dùng chính đôi mắt mình, nhìn thấy em thoát khỏi nhà tù, đạt được sự tự do và hạnh phúc vĩnh viễn."

Nói xong câu này, Elysius lưỡi chạm vào răng, không tự chủ phát ra một tiếng cười lạnh khinh miệt.

"Ta nghĩ hy vọng của hắn sẽ thất bại, phải không? Thân ái."

Sự khinh miệt của Elysius không phải là kiêu ngạo. Từ nhiều năm trước, khi Logar tiết lộ bí mật về máu của mình - khả năng ức chế hoàn hảo sự điên loạn và cơn khát như lời nguyền của các chiến binh Dị Chủng - Elysius đã sở hữu vũ khí mạnh nhất trên thế giới này. Là "thống lĩnh" đầu tiên có khả năng kiểm soát toàn bộ chủng tộc Dị Chủng, hắn nắm giữ quyền lực khủng khiếp chưa từng có trong lịch sử Liên Bang. Sau khi xử tử Gareth Raven và ba quân đoàn phụ thuộc một cách cực kỳ tàn nhẫn, sự thống trị sắt máu này càng được củng cố.

Gareth đã chết. Điều đó cũng có nghĩa là, toàn bộ Hệ Ngân Hà, sẽ không bao giờ có bất kỳ ai, có khả năng đưa Logar thoát khỏi sự kiểm soát của Elysius.

Nghe được di ngôn cuối cùng của anh trai, lông mi Logar khẽ lay động, khó nhọc chớp mắt. Cậu muốn dùng sức véo mình một cái, để tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này. Nhưng cơ thể Logar hoàn toàn không có chút sức lực nào. Những mạch máu sâu trong cơ thể đã rút cạn không chỉ máu mà còn cả sức lực và tinh thần của Logar qua những năm tháng dài.

Cậu không thể làm gì được.

Chỉ có một giọt nước mắt chầm chậm trào ra từ hốc mắt khô cạn của Logar, rồi từ từ lăn dài trên gương mặt tái nhợt bất thường của chàng trai.

Thế nhưng, tiếng thở hổn hển của Elysius lại trở nên nặng nề bất thường theo giọt nước mắt ấy. Sự tự chủ mà hắn tự hào chỉ có thể miễn cưỡng giúp hắn duy trì chưa đến nửa giây "phong thái", ngay sau đó, Logar cảm thấy mình bị cơ thể cứng rắn của hắn đè sập một cách nặng nề. Hành động thô bạo của hắn xé rách không ít những ống tuyến hấp thụ chôn sâu trong cơ thể Logar, một cơn tê dại nhẹ nhàng lan tỏa từ sâu trong da thịt.

Ngay sau đó, một thứ ướt át và dính nhớp dán lên gương mặt Logar, tham lam hút sạch giọt nước mắt đó.

Đó là cái miệng của Elysius.

Người đàn ông vừa nãy còn tuấn mỹ như tượng cẩm thạch, giờ đây đã hoàn toàn biến thành quái vật. Hàm dưới tuấn tú của hắn hoàn toàn tách ra, lộ ra những ống quản màu đỏ tươi phân nhánh bên trong. Nước mắt của Logar bị hắn nuốt chửng trong tích tắc. Ngực Elysius khẽ rung lên, phát ra tiếng vù vù vô thức, đó là biểu hiện đặc trưng của loại Dị Chủng như hắn khi cực kỳ thỏa mãn.

Hắn không thu lại cái miệng của mình. Logar có thể cảm nhận được, thứ ghê tởm đó sau khi hút xong nước mắt vẫn không ngừng quấn quýt, nhúc nhích trên da cậu. Vô số xúc tu nhỏ bé thậm chí còn ẩn hiện ý định thăm dò hốc mắt Logar để ép ra nhiều chất lỏng hơn... Chỉ tiếc rằng từ rất lâu trước đây, Logar đã hoàn toàn "khô cạn". Giọt nước mắt vừa rồi chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.

"Thật ngọt a."

Hơi thở Elysius nóng rực. Gò má hắn hiện lên một tầng ửng hồng quỷ dị, đồng tử màu xanh lam co lại thành một đường mảnh, biểu hiện trạng thái kích động hóa thú.

"Ánh trăng của ta, mật ngọt của ta..." Hắn nức nở nói. "Ngọt quá, thân ái, em thật sự là... quá điềm mỹ."

Hắn tham lam và tập trung hôn lên người yêu trong vòng tay. Logar mặc kệ Elysius nằm phủ phục trên người mình, thực hiện những hành động vuốt ve vô nghĩa và cái gọi là "thân mật". Theo cậu, kẻ kia đã sớm biến thành một kẻ điên. Đến tận bây giờ, bất kỳ ai bình thường cũng không thể giữ bất kỳ ảo tưởng nào về mối quan hệ giữa hai người họ.

Nhưng Elysius mỗi khi nhìn thấy Logar, vẫn sẽ làm những chuyện nhàm chán này. Cứ như thể làm vậy có thể triệu hồi "Logar" ngu ngốc đến mức khiến người ta nghẹt thở từ nhiều năm trước trở về từ cái xác sống tiều tụy này vậy.

"Ngươi đã giết Gareth."

Logar nhìn thẳng vào Elysius, trống rỗng nói. Elysius đang trong trạng thái kích động bất ngờ mở to mắt. Hắn nhìn chằm chằm Logar, giây tiếp theo, hắn đột ngột ôm chàng trai chặt hơn.

"A... Thật tốt quá, em cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi?"

Elysius trông còn vui hơn trước.

"Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, ta đã giết hắn... Nên em hận ta lắm phải không..."

Hắn ghé mặt vào lòng bàn tay Logar, vuốt ve.

"Cứ mắng ta vài câu đi, nguyền rủa ta, hận ta, không sao cả, không sao cả... Cứ nói chuyện với ta đi, em đã lâu lắm rồi không chịu nói với ta một lời nào..."

Cũng chính vì niềm vui sướng ấy, hắn mặc kệ hành động của chàng trai trong lòng. Hắn gần như nuông chiều nhìn Logar từ từ nâng thân thể, khó nhọc vươn tay về phía chiếc đĩa vàng bị hắn tùy tiện đặt trên mặt đất... Hắn thậm chí còn cho phép Logar đưa tay ôm lấy cái đầu của Gareth.

Logar dùng toàn bộ sức lực của mình để ôm lấy Gareth. Nhờ kỹ thuật giữ tươi tiên tiến nhất, làn da Gareth lạnh lẽo nhưng vẫn mềm mại. Với đôi mắt đã chết, anh ấy không chớp mà nhìn Logar, hai má vì cơ hóa mọc ra những vảy nhỏ ánh lên vẻ kim loại nhàn nhạt.

"... Nhưng rồi có một ngày ta sẽ dùng chính đôi mắt mình, nhìn thấy em thoát khỏi nhà tù, đạt được sự tự do và hạnh phúc vĩnh viễn."

Đây là câu nói cuối cùng Gareth để lại cho Logar. Kết hợp với thực tế, đây gần như là một câu vô nghĩa, nhưng Logar biết tính cách của Gareth, đây không phải là di ngôn mà anh ấy sẽ nói. Dù bề ngoài có vẻ ngả ngớn, không đáng tin cậy đến đâu, nhưng từ nhỏ đến lớn, những lời hứa của Gareth với anh chưa bao giờ thất bại.

"Dù bằng cách nào, anh cũng sẽ cứu em ra." Dù bằng cách nào.

Logar rũ mi mắt, nhìn về phía Gareth. Gareth đã chết nhưng mắt vẫn mở trừng trừng. Ngón tay Logar chạm vào cặp mắt xanh đậm. Khoảnh khắc cậu chạm vào tròng mắt lạnh băng ấy, khóa gen nội trí được mở ra, một quả mini bom nổ mạnh giấu trong tròng mắt lặng lẽ trượt vào lòng bàn tay cậu. Logar biết loại bom này, với kích thước cực kỳ nhỏ bé nhưng lại sở hữu sức công phá siêu mạnh, chỉ cần một quả như vậy cũng đủ để Logar phá hủy thiết bị cấm chế của Nguyệt Cung. Với tính cách của Gareth, hẳn là bên ngoài Nguyệt Cung còn để lại đủ hộ vệ để hộ tống cậu rời khỏi nơi này.

Chỉ cần có một quả bom như vậy, sau khi Elysius rời đi, dù không có Gareth, Logar vẫn có cơ hội thoát khỏi lồng giam.

Sau đó sẽ đạt được tự do và hạnh phúc... sao?

"Hạnh phúc."

Trên bục nổi lơ lửng trống trải, tiếng thì thầm khàn khàn của chàng trai đột ngột vang lên.

"Tôi đã không cần cái thứ đó nữa rồi."

Giọng Logar mềm nhẹ và trống rỗng, như một u linh đang nói mê trong bóng tối. Đó là âm thanh mà Elysius chưa từng nghe thấy. Người đàn ông gần như lập tức nhận ra điều bất thường. Gương mặt hắn cứng đờ, đứng dậy nhanh chóng lao về phía chàng trai mỏng manh như cái bóng trước mặt.

"Logar?!"

Lời kêu gọi nhẹ nhàng nhưng cấp bách bật ra từ khóe môi hắn. Ngay cả Elysius cũng không hề nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên hắn để lộ vẻ lo lắng đến vậy trước mặt Logar. Logar chỉ khẽ nghiêng đầu, sắc mặt cậu vẫn tái nhợt như tuyết, đôi mắt Logar vẫn trống rỗng không ánh sáng.

Nhưng biểu cảm của cậu đã thay đổi.

Từ góc độ của Elysius, hắn chỉ thấy khóe môi Logar không chút huyết sắc dường như khẽ nhếch lên một chút... Đó dường như là một nụ cười. Một nụ cười Elysius đã rất lâu, rất lâu rồi không gặp lại, một nụ cười yên lặng phát ra từ nội tâm.

Là một chiến binh mạnh mẽ, trực giác của Elysius luôn nhạy bén và chính xác. Giờ đây, linh cảm bất tường ấy như điện quang cắt ngang chiếc mặt nạ tinh xảo của hắn, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy –

"Logar!"

Elysius không tự chủ được mà lại lần nữa kêu lên. Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Khoảnh khắc trực giác cảnh báo, người đàn ông bản năng sử dụng sức mạnh của mình, muốn ôm Logar chặt vào lòng.

Và Logar mặc kệ Elysius bắt lấy mình. Trên thực tế, chàng trai không những không né tránh, mà ngược lại còn chủ động đón lấy Elysius. Lần này, Elysius nhìn thấy rõ ràng hơn.

A, đúng vậy.

Chàng trai đang ôm cái đầu của người thân, ngẩng mặt lên, lộ ra nụ cười mãn nguyện, vui sướng. Ngay cả trong thời khắc nguy cấp như vậy, khi nụ cười đó in vào mắt Elysius, linh hồn người đàn ông đã sớm vặn vẹo vẫn không thể kiềm chế được mà tâm thần rung động trong tích tắc.

Hắn đã gần như quên mất, từ bao giờ... Từ bao giờ, bất kể khi nào hắn gọi Logar, người kia khi nhìn về phía hắn, đều sẽ lộ ra nụ cười mê hoặc, mỹ diệu và hạnh phúc như mật ngọt ấy.

Và cũng chính vì khoảnh khắc xao nhãng này, Elysius đã bỏ lỡ cơ hội rời xa Logar. Khóe mắt hắn thoáng thấy một vệt hồng quang rất nhỏ. Giữa kẽ ngón tay thon dài, trắng nõn của chàng trai.

Quả bom đó đã được kích hoạt rồi. Đã không kịp thoát thân.

Logar vòng hai tay ôm lấy Elysius. Nụ cười của cậu rực rỡ.

"Đi chết đi –"

Elysius nghe thấy người yêu của mình sung sướng cười nói.

"BÙM –"

Ánh sáng trắng cực nóng ngay lập tức bao trùm lấy Elysius và Logar, ngay sau đó là toàn bộ bục nổi lơ lửng, rồi cả tòa Nguyệt Cung. Tiếng vang lớn không ngừng nổ ầm và vọng lại sau khi ánh sáng trắng bùng lên. Sóng xung kích khổng lồ trong tích tắc xé nát những bức tường cung điện cao vút, xa hoa. Vô số mảnh vỡ lẫn trong ánh lửa đổ ập xuống.

***

"A, ánh trăng."

Trên một hành tinh định cư thuộc khu vực tinh cầu thứ nhất, một đứa trẻ ngẩng đầu, xuyên qua vòm mái nhìn lên quả cầu Dyson trên quỹ đạo – quả cầu mặt trăng nhân tạo ấy. Sau đó, cô bé khẽ kinh hô:

"Ánh trăng vỡ rồi."

Trong tiếng kêu sợ hãi, càng nhiều người ngẩng đầu nhìn lên... Họ đều thấy, dưới bầu trời đêm đen kịt, quả cầu mặt trăng nhân tạo trắng ngần đã đồng hành cùng họ mười mấy năm, bùng phát ra quầng sáng kinh người, rồi hóa thành một khối ánh lửa hỗn loạn khổng lồ.

Ánh trăng rơi xuống.

______________

Lời tác giả:

Elysius là phản diện, không phải công nhé. 

Đúng vậy, tôi lại đang vui vẻ viết truyện cẩu huyết đổi công. 

Dù có bối cảnh tinh tế, khoa học viễn tưởng, nhưng bản chất vẫn là văn học thổ cẩu (hơi thô tục, bạo lực, kịch tính). 

Cảnh báo: Có rất nhiều thiết lập riêng của tác giả. Viết theo sở thích cá nhân. 

P.S: Tuy truyện này có yếu tố Trùng tộc, nhưng là loại Trùng tộc của "Ý Chí Tổ Trùng". Truyện này không có thiết lập trùng đực/trùng cái gì cả, chỉ có dị chủng và nhân loại, quản lý viên và đàn trùng anh ta cần nuôi dưỡng, kiểm soát. Đại khái là vậy đó. =v=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play