Edit: Miên
Năm 3681 Kỷ Nguyên Tinh Lịch đánh dấu cột mốc 300 năm kể từ khi sinh vật khe nứt đổ bộ vào vũ trụ, và cũng là 300 năm nhân loại triền miên trong cuộc chiến không hồi kết với những quái vật vô hình, vô trí, không thể giao tiếp hay phân tích, chỉ có một dục vọng thuần túy duy nhất: nuốt chửng.
Tuy nhiên, vào năm đó, chiến sự chủ yếu diễn ra tại khu vực α-K chòm Nhân Mã, cách Logar hàng triệu năm ánh sáng. Nơi Logar sinh sống và học tập, khu C3 Kahn thuộc tinh khu cấp ba, về cơ bản vẫn giữ được sự yên bình. Cũng trong năm ấy, Logar Raven đang ở năm cuối tại Học viện Khoa học Công nghệ Trung cấp Kahn.
Nếu không có biến cố bất ngờ, Logar lẽ ra đã tốt nghiệp vào mùa hè, giống như mọi thuần nhân loại cấp thấp khác: tốt nghiệp, rồi nếu may mắn, sẽ làm việc tại một viện nghiên cứu cơ sở hoặc một cơ cấu xử lý và lưu trữ sinh vật, trở thành một viên chức cấp thấp bình thường.
Cậu sẽ có một cuộc đời tẻ nhạt, túng quẫn nhưng ổn định với mức lương khiêm tốn, và đều đặn hàng tháng thực hiện nghĩa vụ nộp sinh vật chất.
Nhưng Logar đã không thể tốt nghiệp suôn sẻ.
***
Mùa hè năm đó, khi vị đạo sư của Logar đang sắp xếp lại những hồ sơ cũ, ông tình cờ tìm thấy một báo cáo từ đội thăm dò biên giới nhiều năm trước. Báo cáo ghi lại một tọa độ xa xôi cùng vài hình ảnh thực tế ảo về những tàn tích kiến trúc cổ đại. Các thành viên đội thăm dò cẩn thận ghi chú rằng nơi đó [có một xác suất nhất định] là một di tích của hiền giả Argus chưa được khai quật.
Logar không tài nào biết được ý định của vị đạo sư trung niên thất thế ấy.
Có lẽ chỉ là một phút cao hứng, hoặc một lý do nào khác, tóm lại, khóa thực tập tốt nghiệp của Logar năm đó là đi theo đạo sư và một nhóm học sinh tạm thời, đến tinh cầu được mã hóa để nghiên cứu di tích ngoài hành tinh cổ xưa kia.
Họ không có phát hiện nào quá đáng kể. Logar thì vô cớ tìm thấy một hộp đá lục giác đặc biệt, với hoa văn hơi giống phù văn đặc trưng trong di tích Argus. Tuy nhiên, cả hình dáng lẫn số lượng đều không khớp với những quả trứng đá Argus mà họ tìm kiếm.
Sau khi kiểm tra sơ sài, đạo sư của Logar cho rằng chiếc hộp đá này có thể chỉ là một bản sao do một chủng tộc ngoài hành tinh đã mất tích nào đó tạo ra, rồi mất hứng ném trả lại cho Logar.
Vị đạo sư nói rằng chi tiết cụ thể sẽ được xem xét khi họ trở về Kahn. Nhưng đoàn người của Logar còn chưa kịp về đến nơi thì sinh vật khe nứt đột ngột tràn xuống. Đa số bạn học của Logar, bao gồm cả vị đạo sư muốn thử vận may kia, đều gặp nạn trong trận tấn công.
Đây không phải chuyện gì bất ngờ, bởi gần như mọi sự sống trí tuệ trong Hệ Ngân Hà khi đối mặt với sinh vật khe nứt đều chỉ có một con đường chết... trừ khi bạn là một Dị Chủng tinh nhuệ của quân đoàn.
Tình hình lúc đó vô cùng tồi tệ.
Trong hoàn cảnh gần như chắc chắn phải chết, Logar đã thực hiện một hành động liều lĩnh đầy tuyệt vọng.
Cậu dùng dụng cụ đơn giản mang theo bên mình, trực tiếp lấy ra một thứ không rõ là gì từ chiếc hộp đá kỳ lạ đó, rồi tiêm thẳng vào cơ thể. Phải thừa nhận rằng, lúc đó Loagr có lẽ đã tinh thần hoảng loạn.
Logar muốn đánh cược một phen, hy vọng mình có thể được thôi hóa thành Dị Chủng có khả năng đối kháng sinh vật khe nứt, dù với xác suất vô cùng mơ hồ. Dù sao, so với việc chờ chết tại chỗ, cách này ít nhất còn có một tia sinh cơ.
Đương nhiên, Loagr đã thất bại.
***
Nhưng Logar không chết. Ít nhất là không chết dưới sự nuốt chửng của sinh vật khe nứt.
Khi sinh vật khe nứt sắp sửa kết liễu tất cả mọi người, một đội Du Kỵ Binh đi ngang qua đã phát hiện sự xâm lấn của quái vật và kịp thời đến nơi, tiêu diệt tiểu đoàn sinh vật khe nứt đột ngột xuất hiện, nhờ vậy cứu được vài người ít ỏi còn sống sót trong di tích.
Những người sống sót được đưa về tinh cầu cư trú để điều trị. Những người khác nhanh chóng hồi phục sức khỏe.
Chỉ có Logar Raven, chàng trai trẻ cấp E này, có lẽ vì đã hấp thụ sản phẩm lưu lại của sinh vật ngoài hành tinh không rõ tên, đã hôn mê gần hai tháng, sau đó mới từ từ tỉnh lại trong khoang trị liệu.
Mặc dù không ai biết vì sao cậu lại hôn mê lâu đến vậy, nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Logar không xuất hiện dị biến không thể kiểm soát hay bất kỳ trở ngại nào. Cậu có thể xuất viện.
"... Đừng có xem mấy cái tin tức tầm phào trên Tinh Võng nữa, đặc biệt là những tin đồn vớ vẩn ấy. Làm gì có chuyện trong lúc nguy cấp tiêm thuốc bào chế Argus rồi lập tức lột xác thành Dị Chủng cấp cao?! Toàn là một lũ cư dân cấp thấp ngu xuẩn nằm mơ hão thôi. Đừng nói là nhân loại, ngay cả những người sở hữu gen Argus phân hóa cao, những “nguyên phôi” được chọn để chuyển hóa, cũng cần xếp hạng ít nhất cấp A trở lên mới có thể tiếp nhận lột xác, nếu không thì cứ chờ biến thành một đống thịt nát đi!"
"... Hơn nữa, em dù sao cũng là học sinh từng được giáo dục cao đẳng, chẳng lẽ em không biết sao? Dược phẩm nội trí trong trứng đá Argus cần phải trải qua lần thứ hai chiết xuất, pha loãng, và loại bỏ những thành phần gây tổn thương chí mạng cho con người rồi mới có thể tiêm vào... Em chỉ là may mắn không tìm được trứng đá Argus thật sự, nếu không thì với cách của em, tiêm thẳng nguyên dịch vào cơ thể, dù có được Du Kỵ Binh cứu đến, còn lại cũng chỉ là một vũng thịt vụn nhúc nhích mà thôi."
"Tóm lại, dù cấp độ thấp, em cũng được coi là thuần huyết nhân loại. Mỗi một thuần huyết nhân loại đều là tài sản quý giá của Liên Bang... Ngay cả khi gặp tình huống đó, so với việc lãng phí dược phẩm sinh vật, vẫn nên cố gắng hết sức đảm bảo sự toàn vẹn của thi thể bản thân..."
***
“Uy, Logar Raven?”
“Logar Raven, ngươi có đang nghe ta nói chuyện không?”
Logar mở to đôi mắt trống rỗng nhìn vị y sĩ lắm lời đứng cạnh. "Tôi có thể xuất viện rồi sao?" Logar nhẹ nhàng hỏi, hoàn toàn phớt lờ những lời lải nhải trước đó của vị y sĩ.
Vị y sĩ cứng họng. Hắn lẽ ra phải khó chịu vì vẻ thờ ơ của Logar, nhưng khi đối diện với gương mặt ấy, hắn lại bất giác ngẩn người.
Logar quá đỗi xinh đẹp. Dù đang mang vẻ bệnh tật và luôn thất thần, vị y sĩ vẫn phải thừa nhận, Logar là người có ấn tượng sâu sắc nhất mà hắn từng gặp trong số những người nhân loại.
Có lẽ do thể chất gầy yếu, má Logar luôn nhợt nhạt, tái xanh như u hồn, nhưng sự nhợt nhạt này không hề khiến cậu trông tiều tụy. Ngược lại, nó khiến vị y sĩ vô thức liên tưởng đến loài hoa nguyệt quang màu ngà được giới thượng lưu tinh khu hiện tại săn lùng. Ngũ quan của Logar tinh xảo đến không tì vết, đồng tử và tóc đều một màu đen tuyền. Song, mái tóc anh đen đến mức dường như có thể hút lấy ánh sáng, mềm mại như nhung. Dưới hàng mi quạ dày rậm, đôi mắt ấy càng giống như những viên hắc diệu thạch được gắn dưới lớp kính mỏng.
Thậm chí có thể nói, chỉ xét riêng vẻ ngoài, Logar Raven không hề giống một người nhân loại cấp E. Bởi lẽ, những người ở cấp độ này thường mắc các bệnh di truyền không thể chữa khỏi, việc thiếu chân tay (hoặc thừa ra một vài bộ phận) hay mắt lệch miệng méo là chuyện thường thấy. Nhưng Logar lại sở hữu vẻ ngoài hoàn hảo.
Vị y sĩ từng tò mò lật xem hồ sơ sức khỏe của Logar – đập vào mắt hắn là một loạt các bệnh bẩm sinh mà dù có thế nào cũng khiến Logar bị xếp vào cấp E. Tuy nhiên, tất cả những căn bệnh của Logar, từ bệnh tim bẩm sinh đến động kinh, cùng một số khuyết tật nghiêm trọng về máu, đều được ghi chú bằng một danh sách dài các liệu trình chữa trị. Từ hồ sơ cho thấy, Logar có thể sống sót đến bây giờ hoàn toàn là nhờ có người đã dùng số điểm cống hiến khổng lồ để đổi lấy các chỉ tiêu chữa bệnh cấp cao cho cậu.
Hành động này đương nhiên là hợp pháp, nhưng ở một tinh khu nghèo khó, tập trung nhiều cư dân tầng đáy như Kahn, hầu như không ai làm một giao dịch tốn kém và vô ích như vậy. Vị y sĩ nhẩm tính trong đầu, số điểm cống hiến đó đủ để mua một miếng "thực phẩm máu" còn sống trên chợ đen.
Khi đó, vị y sĩ từng tặc lưỡi tự hỏi ai có thể phung phí điểm cống hiến đến vậy cho một người nhân loại cấp E. Nhưng khi Logar tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhìn thấy gương mặt của chàng trai, vị y sĩ lại bất giác hiểu ra.
Không chỉ là đẹp. Trên người chàng trai toát ra một cảm giác hư ảo kỳ lạ, giống như một giấc mơ đẹp có thể tan biến bất cứ lúc nào, khiến người ta vô thức muốn tập trung ánh mắt vào cậu... để giữ cậu lại trên thế giới này lâu hơn một chút.
"Bác sĩ?"
Lần này đến lượt Logar gọi vị y sĩ trở về thực tại.
"Khụ... À, đương nhiên rồi, các chỉ số sinh lý của cậu đều đã bình thường. Chỉ là báo cáo kiểm tra chi tiết của Cục Thẩm tra Gen cần thêm vài ngày nữa, cậu về nhà nhớ chú ý kiểm tra và nhận."
Vị y sĩ lắc đầu, lấy lại tinh thần và nhanh chóng trả lời. Để che giấu sự mất tập trung vừa rồi, hắn giả vờ bình thản chạm vào màn hình điện tử trong tay.
"Người nhà của cậu đang đợi bên ngoài, lát nữa cậu sẽ gặp anh ấy – à, khoan đã, người nhà của cậu là dị chủng sao?"
Ánh mắt vị y sĩ lướt qua chủng tộc của người nhà Logar, lông mày lại nhíu chặt.
"Đúng vậy, tôi thuộc gia đình dị chủng của quân đoàn. Hai anh trai và một em trai của tôi đều là dị chủng."
Giọng Logar vang vọng trong phòng bệnh. Vị y sĩ luôn cảm thấy khi nhắc đến những người thân dị chủng của mình, giọng chàng trai bỗng trở nên nhẹ nhàng và mềm mại lạ thường, như thể đang kể về một ảo mộng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh giấc. Không thể nói rõ, nhưng dường như có gì đó kỳ lạ.
"Nhưng cậu là thuần huyết nhân loại..."
"Tôi là con nuôi." Logar mỉm cười ngọt ngào.
Không đợi vị y sĩ mở miệng, Logar tiếp lời: "Là quan hệ nhận nuôi hợp pháp... Họ chưa từng nuôi dưỡng tôi trái phép, cũng chưa bao giờ coi tôi là đối tượng “thực phẩm máu”. Chúng tôi là những người anh em thân thiết nhất. Họ là những người thân quý giá nhất của tôi."
Logar nhìn thẳng vào mắt vị y sĩ, rồi lặp lại một lần nữa: "... quý giá nhất."
"... À... Được, tốt. Vậy thì tốt rồi."
Lời đáp quái dị của chàng trai khiến mọi câu hỏi tiếp theo của vị y sĩ đều bị chặn lại trong cổ họng. Hắn có chút không tự nhiên mà lần nữa nhấp vào thẻ ID của người nhà Logar trên màn hình điện tử, nhìn đi nhìn lại vài lần.
"Vậy thì, người nhà của cậu, người sở hữu gen Argus phân hóa cao, Atta Raven, sẽ đợi cậu ở khu vực cách ly chuyên biệt." Cuối cùng, hắn bổ sung một câu: "Xin lỗi, cậu biết đấy, những... những người sở hữu gen Argus đó không được phép vào bên trong khu chữa bệnh. Dù sao, cậu cũng thấy rồi, ở đây có rất nhiều người nhân loại thuần huyết ra vào..."
Logar không để ý đến hắn nữa.
***
Sau khi hoàn tất một loạt thủ tục xuất viện phức tạp, trời đã chạng vạng.
Logar mặc bộ quần áo hoàn toàn mới mà các anh trai đã tìm cách gửi vào khi cậu hôn mê. Tuy nhiên, lớp vải mềm mại giờ đây thoang thoảng mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Cậu từng bước đi ra khỏi khu chữa bệnh. Đập vào mắt là một thảm cỏ sinh vật xanh tươi, hai bên điểm xuyết những hàng cây được cắt tỉa cẩn thận. Khu vực này, vốn là cơ sở chữa bệnh dành cho nhân loại thuần huyết, được chăm chút cảnh quan rất kỹ lưỡng. Logar ngẩng đầu là có thể thấy bầu trời tím nhạt, những đường bay mờ ảo của phi hành khí lên xuống, để lại từng vệt tinh tế bên ngoài vòm nhân tạo.
Thật đẹp.
[Cũng thật chân thật.]
Logar nhìn lên bầu trời, tự nhủ trong lòng. Khi tỉnh lại trong khoang chữa bệnh và phát hiện mình đã trở về hơn hai mươi năm trước, Logar ban đầu còn nghĩ đây lại là một âm mưu nào đó của Elysius.
Dù sao, tên đàn ông đó đã chất chồng quá nhiều tội ác trong những chuyện như vậy. Logar vĩnh viễn không thể hiểu nổi, tại sao sau khi gây ra bao nhiêu sự phản bội tàn khốc và sỉ nhục, Elysius lại vẫn cố chấp với cái gọi là "tình yêu" đến vậy.
Thậm chí để Logar có thể "yêu" hắn lần nữa, Elysius đã thử các loại sửa đổi ký ức và cấy ghép cảm xúc phi pháp vào Logar. Những thí nghiệm đó đã khiến đầu óc Logar bị hủy hoại, khiến Logar điên điên khùng khùng suốt nhiều năm, mãi cho đến trước khi chết, cậu cũng không hề hoàn toàn bình thường trở lại.
Bởi vậy, những ngày đầu tiên này, Logar luôn cảnh giác cao độ. Mãi cho đến khi cậu từng bước đi ra khỏi khu chữa bệnh vào ngày hôm nay, và nhìn lên bầu trời, Logar mới cuối cùng có thể xác nhận rằng mình thực sự đã trở lại.
Trở về cái quá khứ khi mọi bi kịch còn chưa bắt đầu, khi những sai lầm đáng sợ nhất còn chưa kịp phạm phải.
Và điều này cũng có nghĩa là...
"Mọi người đều còn sống."
Logar nghe thấy mình vô thức lẩm bẩm. Vài người đi ngang qua cậu, rồi không kìm được quay đầu nhìn trộm. Logar luôn nhạy cảm khác thường với ánh mắt của người khác. Nhận thấy sự dò xét của họ, Logar bỗng rùng mình, rồi vội đưa tay vỗ mặt, mới phát hiện mình đang cười một cách thần kinh...
Quả thực giống như một kẻ điên.
"À, không thể như vậy."
Logar vội vàng xoa xoa mặt, một lần nữa chỉnh sửa lại biểu cảm của mình. Mặc dù lúc này xung quanh không còn ai khác, cậu vẫn lẩm bẩm tự nói vài tiếng vào không khí.
"Mình phải bình thường một chút."
Logar hạ giọng, khẽ thì thầm.
"Nếu không họ sẽ rất lo lắng... Họ vẫn luôn rất lo lắng cho mình..."
Vừa lẩm bẩm, Logar vừa nhanh chóng bước về phía khu cách ly dị chủng. Đến khu vực này, môi trường bắt đầu xuống cấp rõ rệt. Thảm cỏ xanh tươi được thay thế bằng những tấm kim loại cũ kỹ, gỉ sét. Vòm nhân tạo cũng không còn bất kỳ cảnh trang trí nào. Hành lang trở nên hẹp và tối tăm. Mùi cỏ xanh dễ chịu hoàn toàn bị thay thế bằng một mùi chua chát giống kim loại gỉ sét.
Nhưng Logar không để ý đến những điều đó. Toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào cuối con đường, vào bóng dáng vô cùng quen thuộc nhưng cũng vô cùng xa lạ kia.
"... Atta."
Tiếng gọi mơ hồ, khe khẽ run rẩy bật ra từ môi Logar ngay khoảnh khắc cậu nhìn thấy người đó, hoàn toàn không thể kiểm soát.
Rõ ràng là một âm thanh nhỏ bé và yếu ớt như vậy, nhưng ngay khi Logar vừa cất tiếng, người mà cậu gọi tên đột nhiên khựng lại. Ngay sau đó, người đó đột ngột quay đầu lại, một gương mặt trẻ tuổi nhưng ngũ quan đặc biệt sắc bén và sâu thẳm, đối thẳng với Logar. Đôi mắt xanh lục óng ánh lóe lên ánh lửa lân tinh trong ánh hoàng hôn.
"Logar ca ca!"
Atta Raven suýt chút nữa đã dùng bạo lực phá vỡ khu cách ly, cứ thế lao thẳng đến trước mặt Logar. Sở dĩ hắn không làm vậy là vì trước đó, Logar đã lao về phía hắn trước một bước.
Người nhân loại gầy yếu mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy eo Atta.
"Atta..."
Tiếng gọi run rẩy như tiếng khóc bật ra từ lồng ngực dị chủng trẻ tuổi. Hành động của người kia lập tức cứng đờ tại chỗ, đôi mắt xanh lục trong tích tắc biến thành đôi mắt thú sắc bén. Hormone chua chát và cay độc bùng lên như một cơn lốc. Vài dị chủng đang đứng bên ngoài khu cách ly lập tức bị áp chế đến răng va vào nhau lạch cạch, trực tiếp ngã vật xuống đất.
"Anh khóc sao?"
Atta không để ý đến mấy kẻ xui xẻo kia. Toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt lên chàng trai trong lòng. Bàn tay có vảy nhỏ đan xen sự kinh ngạc và lo lắng vỗ về Logar. Tất cả các cơ quan cảm giác cũng đồng thời vươn ra, kiểm tra trạng thái của người nhân loại.
Vì luật pháp khắc nghiệt, trong suốt thời gian Logar hôn mê, hắn, Egon và Gareth đều không được phép vào khu chữa bệnh để thăm Logar. Từ khi Logar gặp chuyện đến bây giờ, đã gần hai tháng ròng, hắn vẫn chưa một lần tận mắt nhìn thấy người anh trai thân yêu nhất của mình. Chỉ điểm này thôi cũng đã gần như đốt cháy hết sự bình tĩnh và lý trí vốn không nhiều của nhóm dị chủng.
Huống chi, sau khi cuối cùng cũng gặp mặt, thứ chào đón Atta lại là một người nhân loại gầy yếu trong tình trạng bất ổn như thế. Logar là vầng trăng dịu dàng và ngọt ngào nhất trên thế giới này.
Ngay cả khi bị đám cư dân tầng đáy mang ý đồ xấu tấn công, suýt bị cưỡng chế mang đi làm "thực phẩm máu" cho bọn cặn bã đó, Logar cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Rõ ràng đã sợ hãi đến run rẩy, nhưng cậu vẫn cố hết sức ngẩng đầu, mỉm cười với các anh trai để trấn an nhóm dị chủng đang gần như điên loạn.
Nhưng giờ đây, Logar trong vòng tay Atta giống như một con thú nhỏ đầy vết thương, hơi thở thoi thóp, cuối cùng cũng trốn về được hang ổ duy nhất của mình. Những tiếng thở dốc dồn dập ấy tràn đầy sự đau khổ và xót xa khiến Atta đau đến xé lòng.
Atta lập tức bùng nổ. Hắn một tay kéo Logar trở lại vào lòng, đôi cánh dài đột nhiên vươn ra, các vảy nhỏ bên ngoài đồng thời vũ khí hóa, giống như một lớp giáp kim loại tinh xảo và kiên cố, hoàn toàn che chở người nhân loại yếu ớt.
Phản hồi từ xúc giác cho thấy Logar không có bất kỳ vết thương ngoài nào. Egon và Gareth, trước khi làm nhiệm vụ, cũng luôn theo dõi chặt chẽ mọi thông tin về Logar từ bệnh viện. Sau khi xác nhận không có bất kỳ điều gì bất thường, hai người mới khó khăn và đau khổ rời khỏi Kahn để tham gia nhiệm vụ chết tiệt đó. Nếu không phải xác nhận mọi thứ đều vạn phần chắc chắn, với tính cách hoang tưởng bị hại của hai dị chủng cấp cao kia, họ tuyệt đối không thể giao nhiệm vụ quan trọng như đón Logar về nhà cho Atta...
Và Logar cuối cùng cũng có thể xuất viện về nhà, đáng lẽ phải rất vui chứ. Nhưng bây giờ, tại sao anh ấy lại đau khổ đến vậy?
Atta vắt óc suy nghĩ, rồi hắn hỏi:
"Có ai, lại muốn ăn thịt anh sao?"
Ở khu dân cư nghèo nàn, đông đúc cư dân tầng đáy, một nhân loại thuần chủng như Logar quả thực rất dễ bị người khác thèm muốn.
Atta vẫn nhớ lần tấn công mười năm trước, dù hữu kinh vô hiểm, nhưng Logar về nhà sau đó đã gặp ác mộng suốt mấy ngày. Cũng chính từ sau lần đó, Egon và Gareth cứ cách một thời gian lại "dọn dẹp" và "chấn chỉnh" đám "hàng xóm tốt bụng" thèm nhỏ dãi xung quanh nhà mình.
Họ vốn giỏi việc này, dùng sự khủng bố cực độ để trấn áp khát vọng máu thịt nhân loại trong xương cốt của đám cư dân tầng đáy. Hơn nữa, mùi hương từ dị chủng cấp cao để lại cũng đủ để tạo ra tác dụng đe dọa áp đảo. Ngay cả khi những kẻ đó thực sự đói đến điên cuồng, một khi ngửi thấy mùi hương trên người Logar, chúng cũng sẽ không kiểm soát được mà run rẩy không ngừng.
Hơn nữa, đám cư dân tầng đáy dù có làm loạn đến đâu cũng không thể nào chạy vào trong khu chữa bệnh được.
Hay là...
"Khu chữa bệnh... Có ai bắt nạt anh?"
Không đợi Logar trả lời, Atta đã cảm thấy mình đã nắm bắt được sự thật – nhân loại thuần chủng cấp E rất nhiều khi thậm chí sẽ trở thành "thực phẩm máu" được nuôi dưỡng bởi một số quý tộc dị chủng có quyền thế, huống chi trong giới nhân loại, họ vốn là tầng lớp thấp nhất.
Nghĩ đến đây, hình thái nhân thể của Atta lại có chút tan rã, một vài chi tiết xấu xí và dữ tợn bắt đầu cựa quậy dưới chiếc áo gió của Atta.
"Vậy tôi đi giết hết bọn chúng được không."
Atta nói từng câu từng chữ.
"Đừng sợ, ánh trăng," giọng hắn run rẩy vì cuồng nhiệt, "Không có ai, không ai có thể làm tổn thương anh, nên anh đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ anh. Dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ bảo vệ anh."
Hơi thở Logar cứng lại. Cậu vốn vẫn luôn tự nhủ phải tỏ ra thật tự nhiên, không được làm em trai mình sợ hãi. Nhưng vào khoảnh khắc này, Logar lại hoàn toàn không thể kiểm soát được sự run rẩy của chính mình.
Atta.
Em trai út của cậu, đứa em vụng về nhất, ngoan ngoãn nhất, đáng yêu nhất. Khi hắn chết trong kiếp trước, lại là một sự hỗn loạn thê thảm chưa từng có. Máu xanh lục sẫm bắn ra thấm đẫm toàn thân Logar, hệ thần kinh treo lủng lẳng những khối th.ịt nửa tan chảy. Logar cố gắng đến mấy cũng không thể ngăn cản sự tan rã của Atta. Hơn nữa, vũ khí đã xé rách cổ họng Atta. Vào khoảnh khắc cuối cùng, Logar rõ ràng có thể cảm nhận Atta muốn nói gì đó với mình, nhưng dù cố gắng thế nào, dị chủng gần chết cũng chỉ có thể phát ra từng tiếng thở dốc.
Logar chỉ có thể dựa vào nhịp điệu của những tiếng thở ấy, miễn cưỡng chắp vá lại di ngôn của Atta.
[Đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh.]