“… Là… Thanh Ca Nhi sao ngươi biết được, nhưng sao lại thế này… đệ đệ của ta…”

Sắc mặt Triệu Cương vừa xấu hổ vừa nóng ran, còn mang theo vẻ phòng bị. Phòng bị điều gì? Bởi lẽ ý nghĩ đầu tiên của gã đàn ông bình thường có phần thật thà này là đệ đệ mình lại đến nơi này vào lúc khuya khoắt thế này…

Lúc bà lão vừa nhìn thấy người đã không đứng vững, phải nhờ Ngưu Phương đỡ mới thở được một hơi, nhưng vẫn nói: “Thằng ranh này lang thang bên ngoài mấy ngày không về nhà, không ngờ khuya khoắt thế này lại biết đường mò về, chắc làm Thanh Ca Nhi hoảng sợ rồi.”

Triệu Cương cũng kịp phản ứng, theo bản năng muốn phụ họa lời mẫu thân mình, nhưng thấy Ngưu Khánh mơ mơ màng màng, để trần nửa người bước vào, vừa nhìn thấy một người nằm trên mặt đất thì lập tức tỉnh táo.

“Đây là ai? Trộm à? Đáng chết, tên trộm này còn mang theo đao! Thanh Ca Nhi, ngươi có bị thương không?”

Hắn vừa giận dữ vừa lo lắng, nhưng không biết rằng sắc mặt của tỷ phu và bà lão nhà mình đã trở nên cực kỳ khó coi, xen lẫn vẻ khó tin.

Quả thực họ nhìn thấy trong tay tên thanh niên nằm dưới đất có một con dao nhỏ.

Ngưu Phương cũng nhìn thấy, giờ sắc mặt vẫn còn hơi xanh. Nếu đây không phải tiểu thúc tử của mình, thì kẻ mang dao đột nhập thế này ít nhất cũng phải bị đưa đi quan phủ tra xét. Nhưng vấn đề là – đây chính là tiểu thúc tử của nàng!

“A Khánh, đi lấy một chậu nước.”

Hứa Thanh Kha đảo mắt qua gương mặt của người Triệu gia, nhàn nhạt ra lệnh. Ngưu Khánh tuy không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy một chậu nước. Khi trở lại, Hứa Thanh Kha đã khoác thêm ngoại y.

Nàng quan sát thần sắc của ba người Ngưu Phương, đã đoán được đại khái. Nhìn lại tên trộm dưới đất, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, lông mày nàng khẽ nhướn lên.

“Nước lấy rồi đây, phải làm thế nào?” Lúc này Ngưu Khánh cũng đã hiểu ra đôi chút, nhìn kẻ nằm dưới đất trông giống như đệ đệ của tỷ phu, tên là Triệu Khâm gì đó.

Hứa Thanh Kha buộc chặt dây y phục, ánh mắt lạnh lùng: “Tạt!”

Một chữ này lạnh thấu xương, khiến bà lão và Ngưu Phương không tự chủ được mà run lên.

Ngưu Khánh chẳng thèm nhìn sắc mặt tỷ tỷ và tỷ phu mình, thẳng tay tạt cả chậu nước lạnh lên người Triệu Khâm.

Triệu Khâm rùng mình, giật mình tỉnh lại.

Vừa tỉnh dậy đã muốn chửi người, nhưng nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của mẫu thân và Đại ca mình, lập tức co rụt cổ, ánh mắt láo liên, cuối cùng lại trơ mặt nói: “Mẫu thân, Đại Ca, sao các ngươi lại đến đây… À đúng rồi, tối nay ta mới định về ngủ, không ngờ đã có người ở đây.”

Nói xong, hắn còn trừng mắt nhìn Hứa Thanh Kha: “Ngươi dám đánh ta! Có khách nào ngang ngược như ngươi không?”

Tên này còn dám cắn ngược Thanh Ca Nhi! Ngưu Khánh trong lòng vốn vẫn kiêng dè mối quan hệ giữa tỷ tỷ mình và Triệu gia, nên cố nén giận. Nhưng thấy Triệu Khâm như vậy, hắn nổi cơn tam bành, xắn tay áo định đánh người, lại bị Hứa Thanh Kha ngăn lại.

“Về nhà mà cần mang dao?”

“Ta… trên đường sợ gặp nguy hiểm, mang để phòng thân!”

“Đã biết cửa cài then, lẽ nào không biết trong nhà có người ở? Sao lại dùng dao cạy cửa?”

“Ta… ta mệt quá, nhất thời không nghĩ tới, ngươi còn muốn vu oan ta cái gì! Đây là nhà ta!”

Bà lão trước đó im lặng hồi lâu, giờ mới mấp máy môi, nói: “Thanh Ca Nhi, tiểu nhi tử của ta từ trước tới nay không hiểu chuyện, nhưng… nhưng con người nó không xấu. Đêm khuya làm ngươi hoảng sợ, thật là có lỗi. Thằng ranh con kia, còn không mau xin lỗi Thanh Ca Nhi!”

Bà bày ra vẻ giận dữ, nhưng đáy mắt đã xanh xao. Triệu Khâm thấy mẫu thân như vậy thì co rụt cổ, nhưng vẫn không cam lòng.

“Cái gì mà… Hứa gì đó, xin lỗi nhé, ta không biết ngươi ngủ ở đây. Nhưng ngươi cũng đánh ta rồi, chúng ta huề – mà nói đi nói lại, đây vốn là phòng ta, ngươi…”

Hắn còn vòng vo muốn nói Hứa Thanh Kha là khách ở không nhà hắn. Không chỉ Triệu Cương đỏ mặt, ngay cả Ngưu Phương cũng nổi giận, định mở miệng mắng.

“Ngươi nợ người ta bao nhiêu tiền?” Hứa Thanh Kha nhẹ nhàng buông một câu, khiến sắc mặt Triệu Khâm đại biến, cả người Triệu gia cũng ngẩn ra.

Nợ tiền? Nợ tiền gì?

“Ngón út bị người ta chặt, vết thương còn khá mới, là chuyện hai ngày nay đúng không? Chắc hẳn nợ người ta không ít tiền, đường cùng mới nghĩ đến chuyện liều lĩnh?”

Sắc mặt Triệu Khâm trắng bệch, muốn phản bác gì đó, nhưng bị Đại Ca mình nắm lấy tay. Hai người phụ nữ nhìn ngón út bị chặt, suýt nữa ngất xỉu.

Họ cũng không phải người không từng trải, sao lại không biết đây là quy tắc của đám sòng bạc. Thua cược không có tiền trả, trước tiên bị chặt ngón út. Nếu qua thời hạn vẫn không trả được, sẽ chặt từng ngón một, cuối cùng là lấy mạng!

Triệu Cương hận không thể một tay bóp chết đệ đệ mình, “Súc sinh, thứ đó ngươi cũng dám động tới! Muốn chết hay sao! Nói! Rốt cuộc ngươi thiếu bao nhiêu!”

Triệu Khâm biết không giấu được nữa, cúi đầu ủ rũ: “Một trăm.”

Một trăm văn? Không thể là một trăm văn. Từ nhỏ tên này đã lười biếng ham ăn, số tiền lừa được từ mẫu thân hắn đã không chỉ một trăm văn. Để hắn cùng đường bí lối mà nhắm đến Thanh Ca Nhi…

“Một trăm lượng?” Giọng Triệu Cương run run, hy vọng đệ đệ mình đừng gật đầu.

Quả thực không gật đầu, nhưng hắn cũng không trả lời.

Quả nhiên là như vậy!

Một trăm lượng! Nhà họ làm sao lấy ra nổi một trăm lượng, dù chỉ hai mươi lượng cũng đủ khiến cả nhà nghiêng ngả.

Triệu bà trước mắt tối sầm, thân thể mềm nhũn, vô lực lẩm bẩm: “Ôi trời, ông trời của ta ơi, ta đã tạo nghiệt gì mà sinh ra cái đồ bất hiếu như ngươi!”

Bà ta muốn gào lên, nhưng bị Triệu Cương bịt miệng: “A nương, a nương, không thể hét, hét lên là hàng xóm sẽ biết.”

Hàng xóm mà biết, chuyện này sẽ to!

Ngưu Phương lại phẫn nộ, chuyện to ra mới tốt! Tống cái tên phá gia chi tử này vào ngục, để hắn biết thế nào là lễ độ.

“Hàng xóm biết hay không chẳng quan trọng, quan trọng là ngươi có biết tội nhập thất trộm cắp bị phạt thế nào không.”

Hứa Thanh Kha cúi nhìn Triệu Khâm.

Kẻ sau dường như không sợ, cười lạnh: “Trộm cắp chưa thành mà bị bắt, chỉ bị phạt đánh mười gậy, ta chịu được. Huống chi đây vốn là nhà ta, ta không nhận, ngươi có thể làm gì ta!”

“Mang đao và không mang đao là hai chuyện khác nhau. Theo luật Triều Đình, kẻ mang đao vào nhà trộm cắp, dù chưa có ý định làm hại người, nếu chưa thành, sẽ bị phạt nặng, đánh ba mươi gậy, lại chịu hình cắt tai, trên mặt bị khắc chữ ‘tặc’. Từ đó về sau, cả đời ngươi sẽ mang tiếng xấu này, đừng hòng làm ăn tử tế, càng đừng nói đến cưới vợ sinh con.”

Lời Hứa Thanh Kha khiến cả Triệu gia sợ hãi, ngay cả Ngưu Khánh cũng trợn tròn mắt. Dân chúng bình thường sợ quan phủ, biết luật pháp nghiêm khắc, thường chẳng dám phạm pháp, nhưng lại không rõ hình phạt cụ thể ra sao. Bình thường chỉ nghe nói chém đầu hay đánh gậy, đến khi người thân thật sự đối mặt, trong lòng hoảng loạn biết bao.

“Ta… ta không có ý giết người! Ta chỉ muốn trộm chút tiền!” Triệu Khâm mới ngoài hai mươi, quen thói lêu lổng, kỳ thực cũng hèn nhát. Bị Hứa Thanh Kha nói vậy, hắn lập tức sợ, vội vàng giải thích.

“Ngươi có giết người hay không, không phải do ngươi nói là xong. Ngươi có biết bây giờ là thời điểm thi huyện cho đám đồng sinh, cả huyện đầy học tử tụ tập nơi đây. Huyện lệnh không dám lơ là, chỉ sợ sơ suất khiến quan trên trách phạt. Ta lại là thí sinh, nhà ngươi cách huyện nha gần như vậy, giữa đêm xảy ra chuyện trộm mang đao vào nhà, đám học tử vốn giỏi ăn nói lại quý mạng sống, ắt sẽ gây áp lực lên nha môn. Ngươi hành động thế này, huyện lệnh sẽ làm gì? Chắc chắn sẽ phạt nặng, chỉ e còn nặng hơn những gì ta vừa nói!”

Triệu Khâm mặt trắng bệch: “Nhưng ngươi không thể, ngươi không thể báo quan, ta…”

“Tại sao không thể? Ta đã nói rồi, học tử vốn quý mạng sống, đao của ngươi đã dọa ta.”

Triệu Khâm vội vứt lưỡi đao trong tay.

“Vậy ngươi cũng phải nể mặt tẩu tử ta…” Hắn nhìn về phía Ngưu Phương, ánh mắt lấp lóe. Ngưu Phương sao không hiểu.

Tên khốn này nghĩ Thanh Ca Nhi sẽ vì quan hệ với nàng mà nhẫn nhịn! Chẳng trách đêm nay hắn to gan như vậy!

Nhưng nếu hắn bị bắt, bị khắc chữ “tặc”, cả Triệu gia cũng ngẩng đầu không nổi.

Ngưu Phương cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, nhưng vẫn cắn răng… cánh tay lại bị Triệu bà giữ chặt. Người sau lệ nhòa, nói: “Là ta không tốt, là ta không tốt. Hôm nay ta không nên nhắc với thằng nhãi này chuyện Thanh Ca Nhi đến nhà chúng ta tá túc, lại còn nói nhà ngươi cũng khá giả, khiến nó nổi lòng tham. Là ta làm mẹ không đúng, xin Thanh Ca Nhi tha thứ cho nó lần này. Phương Nhi, Phương Nhi, coi như ta cầu xin ngươi…”

Triệu bà ngày thường vốn chẳng ưa gì Ngưu Phương, lúc này lại định quỳ xuống trước nàng.

Thương thay tấm lòng phụ mẫu, Ngưu Phương vội đỡ bà, với cả nàng cũng không nỡ.

Triệu Cương mắt đỏ hoe, biết nhà mình làm chuyện không phải, nhưng dù sao cũng là em ruột…

Nhìn tỷ tỷ mình khó xử, hai người Triệu gia quả thật đáng thương, nhưng Ngưu Khánh cũng thầm oán. Nếu Hứa Thanh Kha không cảnh giác, hoặc không địch nổi Triệu Khâm, mất tiền là chuyện nhỏ, làm người bị thương hay mất mạng mới là hối hận không kịp. Chẳng lẽ cứ thế tha thứ?

“Thanh Ca Nhi, Thanh Ca Nhi, ngươi nể mặt tẩu tử ta, tha cho ta lần này. Ta thật sự hết cách mới làm vậy, uống rượu say hồ đồ rồi. Ngươi đừng báo quan, ta sai, ta sai rồi, được chưa!” Triệu Khâm thấy Hứa Thanh Kha mặt không cảm xúc, chẳng chút động lòng, cuối cùng sợ hãi, ngồi bệt xuống đất cầu xin, nước mắt nước mũi chảy ròng. Ngày thường hắn hung hăng cỡ nào, giờ lại sợ thành thế này.

“Phương tỷ quả thật từ nhỏ đã đối tốt với ta, ngươi cũng biết ta nên vì thế mà khoan dung với ngươi vài phần. Vậy ngươi càng nên nghe ta vài lời.”

Hứa Thanh Kha chậm rãi nói. Triệu Khâm gật đầu lia lịa: “Ngươi nói, ngươi nói, ta nhất định nghe.”

“Ngươi nợ một trăm lượng, không phải con số nhỏ. Dù hôm nay ta tha cho ngươi, ngươi không kiếm được tiền, đám người kia cũng sẽ chặt ngón tay, lấy mạng ngươi. Thời buổi này, vì cờ bạc mà chết không ít người, ngươi hẳn thấy nhiều hơn ta.”

Triệu Khâm lúc này mới tỉnh ngộ, mình thật sự không còn đường sống, liền ngây dại.

Triệu bà suýt ngất, nhưng lại nghe Hứa Thanh Kha nói: “Nhưng cũng không phải là không có đường sống.”

Đường sống gì!

Cả Triệu gia như sống lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play