Lúc này, trong sân thi huyện nha, không gian tĩnh lặng trang nghiêm. Hứa Thanh Kha tìm được vị trí của mình, vừa ngồi xuống, một thí sinh bên cạnh vung tay áo rộng quét qua góc bàn làm rơi cây bút lông.
Hứa Thanh Kha thuận tay nhặt lên đưa cho đối phương. Người kia liếc nàng một cái, nhận lấy nhưng ném sang một bên, rồi gọi nha dịch xin một cây bút khác.
Tất cả vật dụng của thí sinh mang vào đây đều phải qua kiểm tra, giấy bút do huyện nha cung cấp. Nếu hư hỏng, có thể xin thêm, nhưng thường chẳng ai muốn để xảy ra sơ suất, sợ ảnh hưởng đến vận khí.
Vậy mà người này chẳng bận tâm, lại còn xin thêm một cây.
Nhìn qua là biết không phải lần đầu dự thi đồng sinh, lão luyện rồi chăng?
Hứa Thanh Kha cũng là kẻ lão luyện, chẳng để tâm đến sự vô lễ của đối phương, chỉ ngồi đợi. Nàng không biết người bên cạnh liếc nhìn dung mạo nàng, mang theo vài phần khinh miệt.
Dung mạo xuất chúng thì đã sao, đọc sách rốt cuộc vẫn dựa vào đầu óc.
Hứa Thanh Kha chẳng hay biết dung mạo mình khiến người ta khó chịu. Chờ khoảng nửa khắc, huyện lệnh Trịnh Hoài Vân đến.
*1 khắc = 15 phút
Người này chừng hơn ba mươi tuổi, năm ngoái mới đến đây nhậm chức huyện lệnh. Thành tích chính trị chưa thấy rõ, nhưng Triều Đình ngày càng tăng thuế nặng, nếu kinh tế địa phương không khởi sắc, chính ông ta cũng phải chịu áp lực từ dân chúng.
Hứa Thanh Kha quan sát sắc mặt có phần mệt mỏi và y phục tuy chỉnh tề nhưng hơi nhăn của ông, biết rằng đêm qua ông ta chắc chắn bận rộn đến khuya.
Gần đây chẳng có chính lệnh gì, vậy mà khiến một huyện lệnh mệt mỏi đến thế…
Hứa Thanh Kha lặng lẽ, suy nghĩ xoay chuyển. Khi phát đề thi, nàng vừa mài mực vừa xem đề.
Nội dung thi huyện luôn giống nhau, không ngoài Tứ Thư Ngũ Kinh.
Đặc biệt ở nước Thục, đã nhiều năm chưa cải cách, nhưng phạm vi Tứ Thư Ngũ Kinh cũng cực kỳ rộng lớn, lượng kiến thức khổng lồ. Dù là thánh nhân Khổng gia cũng chẳng dám nói thấu triệt, nên chẳng ai có thể chuẩn bị tuyệt đối.
Hứa Thanh Kha nhìn các đề lớn nhỏ và bài luận dài cuối cùng. Xem xong, mực mới mài được nửa.
Kỳ thi hôm nay tập trung vào Tứ Thư, trọng tâm là Trung Dung, Luận Ngữ bổ trợ, còn Mạnh Tử – vốn là môn bắt buộc các năm trước – lại chẳng có chút dấu vết. Mà tư tưởng cốt lõi của Mạnh Tử là “dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh”.
Hứa Thanh Kha ánh mắt lạnh nhạt, bắt đầu xem lại đề thi từ đầu, trong lòng lặng lẽ nhẩm lại đáp án cần viết.
Người khác đã bắt đầu viết được một lúc.
Mực mài xong.
Những kẻ chậm rãi như nàng không phải không có, nhưng rất ít.
Trịnh Hoài Vân ngồi tại chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, rồi đứng dậy đi lại.
Dù sao ông cũng là huyện lệnh, mang đến áp lực tâm lý lớn cho thí sinh. Bất kỳ ai bị ông đi ngang qua đều phải nắm chặt bút, cố trấn tĩnh.
Trịnh Hoài Vân biết điều này, nhưng nếu chút tố chất tâm lý ấy cũng không có thì chẳng phải nhân tài. Quan viên nào mà chẳng trải qua như thế, nên ông chẳng nể nang những thí sinh căng thẳng, khí thế áp bức rất mạnh, khiến họ càng thêm lo lắng.
Nhưng khi đi qua vài người, ông dừng lại xem bài của họ, nếu hơi hài lòng thì khẽ gật đầu.
Những người như vậy rất hiếm.
Cho đến khi ông đến bên Hứa Thanh Kha, nhìn chữ trên bài thi, bất giác sững người, đứng bên nàng rất lâu.
Một sư gia ho khan một tiếng, Trịnh Hoài Vân mới giật mình nhận ra không nên đứng lâu bên thí sinh. Nhìn mấy thí sinh gần đó, chẳng phải căng thẳng đến rối loạn sao.
Chỉ có đương sự vẫn thản nhiên như không.
Trịnh Hoài Vân vô thức liếc nhìn, thấy gò má nghiêng nghiêng của Hứa Thanh Kha, ánh mắt dừng lại một thoáng, rồi phất tay áo bước đi, không quay lại kiểm tra phía này nữa.
Một kỳ thi kéo dài nửa ngày. Kết thúc, các thí sinh nối đuôi nhau rời đi, nhưng dù thi tốt cũng không dám khinh suất, vì phía sau còn hai ngày thi liên tiếp.
Dù vậy, vẫn có vài người tự tin ngời ngời. Trên đường gặp nhau, họ chào hỏi, cùng đi cùng nói.
Các thí sinh khác phần lớn nhận ra hai tài tử của huyện Định Viễn.
“Là Lý Thân, Đại Lang Lý gia ở huyện Chung Lăng, và Ứng Thành An ở huyện Tấn Nguyên.”
“Nhìn dáng vẻ họ, chắc chắn thi rất tốt. Ôi, ta chuẩn bị toàn Mạnh Tử, ai ngờ năm nay lại…”
Nhiều người than thở. Khi huyện lệnh Trịnh Hoài Vân bước ra, một số thí sinh tiến lên hành lễ, vài kẻ lắm lời muốn làm quen. Trịnh Hoài Vân có phần mệt mỏi, nhưng vẫn gật đầu đáp lại vài câu. Bất chợt liếc mắt, ông thấy một bóng áo xanh giữa đám thí sinh, chậm rãi bước đi, rời khỏi cổng lớn.
Hứa Thanh Kha vừa bước ra khỏi cửa lớn đã thấy một thiếu niên lang cao lớn, da ngăm đen vẫy tay về phía nàng.
“A Khánh,” Hứa Thanh Kha khựng lại, bước tới. Ngưu Khánh chủ động mở lời: “Ta đến để cổ vũ ngươi. A phụ cũng nói để ngươi một mình đi thi sợ ngươi gặp nguy hiểm.”
Thanh Kha dở khóc dở cười. Xem ra Ngưu thợ rèn quả thật cho rằng nàng với dáng vẻ này dễ gặp nguy hiểm.
“Cùng ta đến khách điếm nghỉ ngơi đi.” Hứa Thanh Kha biết huyện thành cách làng họ khá xa, đi bộ mất nửa ngày đường. Giờ đã quá trưa, nếu về e rằng đến nửa đêm mới tới nơi.
“Không cần, không cần! Tỷ tỷ ta đang ở huyện thành. Nàng biết ngươi đi thi, còn nhắc nhở mời ngươi đến nhà nàng ở ba ngày, để tận cái gì mà chủ… cái gì đó.”
“Địa chủ chi nghị.”
“Ồ, đúng đúng, ý là như vậy! Ngươi đã biết rồi, vậy đi thôi.”
Ngưu Khánh đầu óc đơn giản, tính tình nhiệt tình, nói đi là đi, không để Hứa Thanh Kha từ chối. Hắn còn lôi tình giao hảo giữa hai nhà ra, như thể nàng từ chối là cắt đứt tình nghĩa đôi bên.
Hứa Thanh Kha bất đắc dĩ đành theo hắn.
Đại tỷ của Ngưu Khánh tên là Ngưu Phương, cái tên rất hợp với thói quen đặt tên của người miền núi: nữ tử thì thơm ngát, nam tử thì vui vẻ.
Ngưu Phương không giống Ngưu Khánh dáng vẻ vuông vức, da ngăm, nhưng cũng khỏe mạnh hoạt bát. Thấy Hứa Thanh Kha, nàng vô cùng nhiệt tình. Nếu không vì nàng hơn Thanh Kha mười tuổi, lại có con đã mười tuổi, e rằng trượng phu nàng- Triệu Cương- cũng sẽ ghen.
Triệu Cương là người chất phác. Trước đây nghe thê tử kể về tiểu bối hàng xóm ở làng quê nhà học hành xuất sắc, hắn đã đồng ý cho người ở lại nhà ba ngày. Nhưng khi tận mắt thấy, hắn mới cảm thấy thê tử mình khen ngợi còn quá khiêm tốn.
Người đọc sách đều tuấn tú, biết lễ nghĩa thế sao?
“Đã đến thì đến, sao còn mua nhiều đồ ăn thế này.” Ngưu Phương thấy Hứa Thanh Kha xách một giỏ trái cây và đồ ăn vặt, đều là thứ trẻ con và người già thích, liền vô cùng vui vẻ. Ngay cả bà bà vốn không ưa người nhà mẹ đẻ của nàng cũng nở nụ cười.
Tuy không phải đồ quý giá, nhưng một phần tâm ý, lễ nghi đầy đủ, không phải đến để tống tiền. Thấy lũ trẻ vui vẻ, bà lão cũng không thể giữ vẻ mặt lạnh lùng.
“Phương tỷ thuở nhỏ đối đãi với ta rất tốt, như A Khánh vậy. Bao năm không gặp, ta không có lễ vật hậu hĩnh, chỉ mua chút đồ ăn thôi.”
Hứa Thanh Kha vừa nói vừa xoa đầu đứa cháu nhỏ tráng kiện, có phần giống Ngưu Khánh thuở bé.
Người nhà Triệu thấy Hứa Thanh Kha tuấn tú, hiểu lễ nghĩa, không vì là người đọc sách mà kiêu ngạo xem thường nhà họ làm nghề giết heo, nên cũng bớt đi chút thành kiến. Khi dùng cơm, mọi người trò chuyện rôm rả.
Triệu Cương làm nghề giết heo, tính tình có phần thô lỗ, nhưng ở chợ thường trò chuyện, đùa giỡn với người khác, miệng lưỡi cũng không tệ. Để không làm mất mặt người nhà thê tử, hắn chọn vài chuyện vui để kể, có chuyện hơi thô tục, có chuyện lại liên quan đến việc lớn trong huyện.
Hứa Thanh Kha thường chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng đáp vài câu, không để không khí nguội lạnh, cũng giữ thể diện cho Triệu Cương để hắn có cớ tiếp tục trò chuyện.
Vì thế, bữa cơm này không khí rất tốt.
Nhưng dù Ngưu Khánh thần kinh thô cũng biết Hứa Thanh Kha là nể mặt tỷ tỷ hắn. Bình thường khi ăn, nàng không thích nói chuyện.
Ăn xong, Hứa Thanh Kha đến căn phòng nhỏ Triệu gia dọn cho nàng, chỉ có một chiếc giường.
Hứa Thanh Kha khựng ánh mắt nhìn Ngưu Khánh ôm chăn bước tới.
“Thanh Ca Nhi, ủy khuất ngươi ba ngày ngủ ở đây. Phòng đã dọn sạch, không có chuột kiến, chỉ hơi nhỏ thôi.”
“Đa tạ Phương tỷ.” Hứa Thanh Kha nghĩ nếu thật sự phải ngủ chung giường với Ngưu Khánh… đành chịu đựng vậy. Sớm muộn cũng có lúc bất đắc dĩ như thế.
Nàng không nhíu mày, nhanh chóng trấn tĩnh. Hai tỷ đệ Ngưu gia không nhận ra, chỉ thấy Ngưu Khánh hớn hở định trèo lên giường nhưng bị Ngưu Phương vỗ vào mông.
“Làm gì thế! Ai bảo ngươi ngủ ở đây?”
Ngưu Khánh lập tức nhảy xuống, mặt đầy ủy khuất: “Thế ta ngủ đâu?”
“Ngươi ngủ ngáy kinh khủng, đá chăn ngang, đá gối dọc. Nhị Cẩu Tử nhà bên ngủ với ngươi một lần, hôm sau phụ thấn nó bảo ngươi đánh nó ra thương tích. Thanh Ca Nhi mảnh mai thế này, chịu nổi một cước của ngươi sao?”
Hứa Thanh Kha đứng bên nghe, cảm thấy đối với một nam tử, lời này chẳng hay ho gì, đành cười khổ.
Ngưu Khánh bị đuổi đi, bảo là ngủ cùng Triệu Cương. Còn Ngưu Phương ngủ với nhi tử. May mà nhà Triệu có chút gia sản, một sân nhỏ với bốn phòng lớn nhỏ, cũng vừa đủ.
Trời đã tối, Hứa Thanh Kha rửa mặt xong, lấy giấy bút ra luyện chữ.
Ở đầu kia, Triệu Cương kéo Ngưu Phương thì thầm.
“Thê tử này, ngươi nói Thanh Ca Nhi học vấn xuất sắc, sao hôm nay chỉ mang một bọc nhỏ xíu, sách chẳng có mấy, chỉ vài tờ giấy và bút?”
Nhìn các thí sinh khác đến huyện thi, gần như ai cũng mang rương lớn rương nhỏ, như thể muốn vác cả sách mấy năm qua đọc đến đây.
“Sao, ngươi muốn nói Thanh Ca Nhi nhà ta học vấn không tốt sao?”
“Đừng hiểu lầm, ta không có ý đó, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi… À, ý ta là nói hắn chắc chắn học vấn cao thâm, đến sách cũng không cần mang theo ôn tập, nhất định là như vậy!”
Cũng coi như lanh lợi, Ngưu Phương mới buông tay đang véo tai hắn, hai phu thê nói thêm vài câu rồi mới vào phòng ngủ.
Đêm khuya, Hứa Thanh Kha không muốn phí tiền dầu đèn nhà người khác, cũng không muốn hại mắt, liền tắt đèn đi ngủ.
Đêm tối sao thưa, trong sân vang lên âm thanh sột soạt khe khẽ. Hứa Thanh Kha mở mắt, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh trăng trắng bạc trong đêm đen, đủ để thấy rõ bóng dáng cao gầy đang chậm rãi tiến đến.
Cao cao gầy gầy, nhón chân như kẻ trộm, không một tiếng động cạy then cửa, đẩy cửa ra, định bước đến bên giường thì đột nhiên nghe tiếng cửa kẽo kẹt phía sau…
Hắn vội vàng quay đầu.
Xoẹt! Chân bị quét, người ngã xuống đất, rồi trước mắt vang lên một tiếng “bốp”.
Ngã nhào.
__________
Đèn Triệu gia lại sáng lên, may mà những nhà xung quanh cách đây khá xa. Người Triệu gia cũng có chút đầu óc, biết rằng trước khi rõ chuyện gì xảy ra thì không nên làm ầm ĩ. Mãi cho đến khi cả ba người Triệu gia nhìn thấy kẻ nằm trên mặt đất.
“Kẻ trộm?!”
“Có trộm vào nhà!”
Già trẻ đều kinh ngạc, đặc biệt là Triệu Cương, sau khi kinh ngạc thì nổi giận đùng đùng. Hôm nay hắn vừa tiếp đãi khách, tối đến đã có trộm, chẳng phải là cố ý gây khó cho Triệu Cương hắn sao!
“Thanh huynh bị kinh động rồi, thật sự xin lỗi, tên trộm đáng chết này!” Triệu Cương tức giận đá một cái vào tên trộm đang nằm nghiêng trên đất. Tên trộm lật người lại, dưới ánh đèn dầu, khuôn mặt hiện rõ, gầy guộc đến mức xương gò má lòi ra, da nhăn nhúm, nhưng tuổi còn rất trẻ.
Cả ba người Triệu gia kinh ngạc đến mức mắt muốn lồi ra, sắc mặt thay đổi dữ dội.
Hứa Thanh Kha ngồi trên ghế, liếc nhìn ba người Triệu Cương, đặc biệt là sắc mặt của bà lão và Triệu Cương.
“Là đệ đệ của Triệu huynh, phải không?” Hứa Thanh Kha nhẹ nhàng hỏi Triệu Cương, khiến cả ba người càng thêm kinh ngạc, Triệu Cương theo phản xạ nhìn về phía Hứa Thanh Kha.