Hai vị thẩm thẩm căng thẳng, lại thêm phần bất mãn, “Cái gì, ngươi còn muốn làm gì?”

Hứa Nhị thẩm trừng mắt nhìn Hứa Thanh Kha, lần này trở về lại chẳng được gì, đúng là xui xẻo.

“Nếu ta bắt đầu lại con đường thi cử, tháng tư tới kỳ thi huyện, còn một tháng nữa, sau đó tính thêm năm tháng, trong sáu tháng này, mỗi tháng các ngươi đến đây một lần, phải mang theo nàng ấy.”

Hứa Thanh Kha chỉ tay về phía tiểu biểu muội ngây ngốc bên cạnh, “Ta thấy nàng ấy chừng bốn mươi cân (1 cân = 0,5 kg), bốn mươi cân chia đôi rồi lại chia đôi, ta sẽ cho các ngươi mười cân thịt heo và hai trăm văn tiền. Từ nay về sau, cứ mỗi mười cân nàng ấy tăng thêm trên nền bốn mươi cân, ta sẽ cho một trăm văn tiền, đến tháng chín thì dừng.”

*(1 cân = 0,5 kg)

Nàng giang tay, lòng bàn tay đã có một chuỗi hai trăm văn tiền.

Mọi người lặng thinh.

Sau khi người Hứa gia rời đi, những người khác cũng tản hết.

Trong bếp, Ngưu Khánh bực bội nhóm lửa, tiếng củi bị ném vang lên kêu răng rắc. Hứa Thanh Kha chẳng để ý đến hắn, chỉ múc nước vào nồi, cho gạo vào nấu cháo, rồi đậy nắp lại.

Trong một nồi khác, nàng thái lát thịt heo, thêm rau dương xỉ hái ngoài đồng, xào lên rồi múc ra. Lại đập bốn quả trứng gà, làm bốn cái trứng ốp la.

Xong xuôi, Hứa Thanh Kha lấy từ thùng ra hai nắm rau ngò núi chỉ có ở vùng này, dùng dao băm nhỏ rồi cho vào cháo.

Sau đó, nàng dọn dẹp bếp, rửa tay.

Một bữa sáng đơn giản, nhưng trứng gà, thịt heo và rau không thiếu, là bữa ăn mà nhà nông chẳng bao giờ nỡ dùng. Vậy mà Hứa Thanh Kha lại lấy làm bữa sáng.

Ngày nào cũng vậy, đã kéo dài mấy năm.

Theo lời người Hứa gia thì Hứa Thanh Kha này được nuông chiều như vàng ngọc, tiền của Hứa lão Tam sớm muộn cũng bị nàng tiêu sạch.

Gần đây Ngưu Khánh ít đến ăn chực, vì hắn ăn nhiều, một bữa như thế này tốn không ít. Hắn thấy ngượng, phụ thân hắn lại càng không cho phép, nhưng thỉnh thoảng thèm thuồng hắn vẫn đến.

Hứa Thanh Kha chẳng phản ứng gì nhiều, đôi khi còn nấu nhiều hơn.

Ngưu Khánh ăn nhiều, người cao lớn hơn hẳn những người khác. Ngưu thợ rèn làm sao không biết, vừa kinh ngạc vừa cảm kích. Mỗi lần mang nhi tử lên núi săn thú, ông luôn gửi cho Hứa Thanh Kha nhiều thịt rừng, qua lại cũng coi như cân bằng.

Nhưng giờ đây, Ngưu Khánh ngửi mùi thơm của món ăn, vẫn nhớ mình đang giận, cuối cùng không nhịn được, “Thanh Ca Nhi, sao ngươi lại cho bọn họ nhiều tiền thế? Tiền này là do  Hứa Tam bá kiếm được, cho ngươi là lẽ đương nhiên, bọn họ dựa vào đâu mà xin xỏ, thật chẳng biết xấu hổ!”

Hứa Thanh Kha đã lau tay xong, các ngón tay thon dài hơn cả nữ tử, da thịt trong trẻo, xương cốt thanh tú mềm mại, cực kỳ đẹp mắt.

“Con gái trong nhà nông vốn khó nuôi, vì ta mà nàng ấy còn bị cố ý bỏ đói mấy ngày, ta nợ nàng ấy, cho chút tiền bạc cũng chẳng sao.”

Ngưu Khánh chợt hiểu, nhưng vẫn bĩu môi, “Chỉ sợ bọn họ lấy tiền rồi lại chẳng nỡ cho nàng ấy ăn chút gì ngon.”

“Dù không có thịt, cũng sẽ để nàng ấy no bụng, ít nhất phải béo thêm vài cân.”

Bằng không, đâu còn cơ hội lấy tiền lần sau.

“Được rồi, ngươi nói cũng có lý.” Ngưu Khánh nguôi giận, đúng lúc cháo cũng chín.

Hứa Thanh Kha uống cháo, nàng ăn chậm rãi, nhai kỹ nuốt chậm, chẳng giống nam tử. Ngưu Khánh nghĩ vậy, nhưng hồi nhỏ còn dám trêu, giờ thì chẳng dám.

Ngưu Khánh húp sùm sụp hai bát cháo lớn, đúng lúc bị Ngưu thợ rèn đến thăm nhìn thấy, lườm một cái, mắng vài câu. Ngưu Khánh sợ phụ thân mình lắm, ăn xong liền ngoan ngoãn thu dọn bát đĩa, giúp rửa bát.

“Thằng nhóc này chẳng ra lớn nhỏ, suốt ngày chạy sang đây ăn chực, đáng lẽ phải đánh cho một trận.”

Ngưu thợ rèn nói vậy, nhưng cũng biết mình sắp đánh không nổi nhi tử nữa — trời ạ, nó đã cao hơn ông nửa cái đầu, ông già rồi.

“A Khánh rất tốt.” Hứa Thanh Kha nói ít, nhưng trong làng, Ngưu thợ rèn xưa nay thân thiết với Hứa lão Tam như huynh đệ.

Sau khi hai vợ chồng qua đời, ông chăm sóc Hứa Thanh Kha nhiều, nên chẳng thấy nàng ít lời nhạt nhẽo, chỉ thấy đứa trẻ này ngoan ngoãn.

Chỉ là ba năm nay, ông chưa gặp lại thiếu niên Hứa gia này.

“Ba năm nay, ngươi thay phụ mẫu giữ đạo hiếu, lại đi ngao du bên ngoài, nay chịu về, tự nhiên là tốt. Nhưng ta vẫn không hiểu, đã giữ đạo hiếu, sao lại đi xa? Ngươi tuy thông minh, nhưng còn trẻ, thể lực cũng chẳng tốt, một mình bên ngoài, ba năm nay ta luôn không yên tâm.”

Hứa Thanh Kha ngồi đó, lưng thẳng tắp, khép mắt, che đi sắc nhạt trong đáy mắt.

“Phụ thân ta trước đây ở Cù Châu làm chút buôn bán nhỏ, đến khi ta chín tuổi, gặp một trận hạn lớn, ông nảy ý trở về quê. Đưa ta và mẫu thân vượt đường xa xôi, dù sau này lá rụng về cội, nhưng trong lòng ông luôn hướng tới thế giới rộng lớn bên ngoài.”

Dừng một lát, Hứa Thanh Kha nhìn về phía Ngưu thợ rèn.

Ba năm, vị thúc bá này dường như đã già đi đôi phần.

“Nam nhi chí tại bốn phương, bác văn cường chí.”

Ngưu hợ rèn ngẩn ra, gật đầu: “Là đạo lý này. Phụ thân ngươi là người xuất sắc nhất trong thế hệ chúng ta. Nếu không phải gặp đại hạn, hẳn đã có tiền đồ tốt hơn. Còn ngươi…”

Ba ngày trước, khi Hứa Thanh Kha trở về, ông đang lên trấn lo việc, lúc trở lại cũng không muốn quấy rầy. Hôm nay là lần đầu gặp mặt.

Khi ấy, tiểu tử này chín tuổi trở về làng, có phần gầy gò và trầm lặng. Sau một thời gian nuôi dưỡng, cảm thấy hắn không giống đám trẻ trong làng, thậm chí còn vượt xa những cô nương trên trấn. Tuy nghĩ rằng nam nhi mà quá tuấn tú e không tốt, nhưng người trong núi tâm tư thuần phác, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Lần này nhìn lại… nam hài sao có thể tuấn mỹ đến thế, ngày sau biết làm sao đây.

“Thanh Ca Nhi.”

Giọng điệu quá nghiêm trọng, Hứa Thanh Kha nghe ra. “Ngưu thúc, xin mời nói.”

“Ngươi tiếp tục đọc sách thi cử là đúng.”

Tự nhiên là đúng, sao còn phải lặp lại như thế? Hứa Thanh Kha khẽ mỉm cười, nhìn kỹ ánh mắt của Ngưu thúc, liền hiểu được nỗi lo ẩn giấu của ông.

Nàng không nói gì.

Đợi tiễn phụ tử Ngưu gia đi, Hứa Thanh Kha trở về bếp, múc một chậu nước, định ngâm gạo để nấu cơm trưa. Bất chợt, mặt nước phản chiếu một gương mặt. Nàng lặng đi, đổ gạo vào, những hạt gạo trắng làm tan vỡ bóng hình.

Chí của nàng chưa bao giờ ở bốn phương, mà ở nơi xa xôi Hàm Dương.

__________

Kỳ thi đồng sinh ở huyện Định Viễn xưa nay là việc lớn trong huyện. Sĩ, nông, công, thương, bao năm nay trật tự ấy, dù ngoài sáng trong tối, chưa từng thay đổi lớn, ít nhất “sĩ” luôn đứng đầu.

Muốn vào hàng sĩ, nếu không nhờ phúc ấm tổ tiên, chỉ còn cách tự mình thi đậu cửa quan.

Hàn môn càng là như thế.

Hứa Thanh Kha là hàn môn, tám chín phần mười người nơi đây đều là hàn môn.

Nếu nói năm năm trước nàng đỗ hạng nhất khi thi đồng sinh  huyện, thì năm năm đủ để thay đổi quá nhiều thứ. Ít nhất, hôm nay khi nàng xuất hiện ở huyện nha Định Viễn, cũng như lần đầu tham gia năm năm trước, không ai nhận ra nàng.

Kỳ thi đồng sinh chia thành thi huyện, thi phủ và thi viện. Trước tiên, thi huyện cần bốn người trong làng cùng một tú tài bảo cử mới đủ tư cách dự thi. Sau đó, từng tầng từng lớp sàng lọc khảo hạch, cuối cùng chọn ra người tài học xuất sắc nhất để trở thành tú tài.

Có người thi đến tóc bạc trắng vẫn chỉ là đồng sinh, không thể thành tú tài.

“Người đọc sách nếu không có công danh, rốt cuộc chỉ là một kẻ khổ học giữa đám đông, thiên hạ chẳng ai biết. Con à, cố gắng thi cho tốt.” Một nam tử ăn mặc như nho sinh vỗ vai đứa trẻ dáng vẻ thiếu niên, khiến ánh mắt đứa trẻ càng thêm căng thẳng.

Cũng có cả nhà già trẻ đến cổ vũ.

Dân làng, thương nhân trên trấn, hay những gia đình thư hương có danh vọng ở trấn, đều xem ngày hôm nay là việc trọng đại. Trong thời gian chờ đợi trước huyện nha, dân chúng gần đó đã đủ thời gian để bình phẩm, chọn ra vài ứng cử viên sáng giá cho vị trí thủ khoa đồng sinh huyện năm nay.

So với những người tụ tập thành nhóm chờ thi, Hứa Thanh Kha lặng lẽ đứng một mình nơi góc tường. Bên cạnh là cây hòe cổ thụ, tán cây xanh rợp, tôn lên vẻ tuấn tú nho nhã của thiếu niên lang. Không ít người tò mò dò hỏi, nhưng chẳng ai biết nàng là ai. Chỉ có ông chủ tửu quán năm nào cũng mở tiệm trên con phố này nhìn nàng thêm vài lần, dường như nhận ra nhưng lại không chắc.

Khi kiệu được khiêng qua cửa chính, huyện lệnh Trịnh Hoài Vân đến, bước xuống kiệu. Hầu hết thí sinh và phụ huynh bên cạnh đều cúi đầu khom lưng, tỏ lòng kính trọng.

Lại qua nửa canh giờ, có người gõ chuông, cửa lớn mở ra.

Hứa Thanh Kha cùng mọi người tiến vào, nàng đi sau cùng. Một lát sau, cửa lớn khép lại.

Trước huyện nha không còn các thí sinh, nhưng nhiều phụ huynh không muốn rời đi. Người có điều kiện vào tửu quán uống rượu trò chuyện chờ đợi, người không điều kiện thì ngồi xổm dưới góc tường.

Chuyện của con cái chính là chuyện của cả nhà.

“Khổng môn từ xưa là cội nguồn, học thánh nhân, học để làm sĩ, dùng để giúp dân trị thiên hạ. Đó là việc người đọc sách chúng ta sẽ làm, chung quy không phải thương nhân nông gia có thể so được.” Một tú tài hôm nay đến cổ vũ nhi tử mở lời. Những người xung quanh nghe vậy đều gật gù tán đồng. Tú tài cũng là công danh, cả huyện Định Viễn đến nay chỉ có hai mươi tú tài còn sống, mà vài người trong số đó đã già đến mức gần xuống mồ.

Huyện nha cũng nể mặt các tú tài, bình thường việc biên soạn sách vở hay tuyên truyền, thảo luận chính sách trong huyện đều giao cho các tú tài tham gia, đã bao giờ gọi thương nhân hay nông gia đến chưa?

Chưa từng!

Chủ tửu quán nghe vậy cũng không giận, ngược lại còn cho là đúng, vì thế nhi tử mười lăm tuổi của ông năm nay lại ứng thí.

Không còn cách nào, năm ngoái không đỗ, năm nay đành phải thử lại, chẳng lẽ để nó như mình mở tửu quán?

“Triệu tiên sinh, Công tử nhà ngài năm nay cũng ứng thí phải không? Thực ra bọn ta đều cho rằng Công tử ngài năm ngoái đã đủ sức ứng thí, tài học của hắn xứng đáng đứng đầu huyện Định Viễn chúng ta.”

Huyện Định Viễn nằm ở phía nam nước Thục, gần sông, đất đai màu mỡ, sản vật dồi dào, dân chúng cũng khá giả. Tuy không phải là nơi giàu có nức tiếng ở nước Thục nhưng so với các nơi khác thì tốt hơn nhiều.

Chỉ là vài năm nay thuế nặng, bất kể thương nhân hay nông gia đều càng thêm trông mong trong nhà có một tú tài, được miễn giảm thuế – đặc quyền ấy cũng giúp con cháu được nhiều phúc ấm hơn.

Trong huyện này dân chúng cũng không ít, cả huyện thành có hơn tám trăm hộ, nếu tính cả mấy trấn và làng trong huyện thì ít nhất cũng đến bốn ngàn hộ. Cứ mỗi hai mươi hộ thì có một nhà có con em tham gia kỳ thi đồng sinh năm nay, vậy thôi cũng đã có tận hai trăm người.

Kỳ thi huyện này không biết sẽ loại đi bao nhiêu người.

Dù sao cũng không thể là nhi tử Triệu tú tài, nếu không nhi tử nhà mình chẳng phải chết chắc sao!

“Chư vị quá khen rồi, tiểu tử nhà ta xưa nay đọc sách không chăm, phải thường xuyên đốc thúc. Năm ngoái còn chưa đủ độ chín, năm nay tuổi cũng đã đến, nếu không tham gia, e là lỡ mất cơ hội.” Triệu tú tài miệng thì khiêm tốn, nhưng trong lòng lại rất hài lòng, chỉ là không thể chỉ nói về con mình, phải để lại ấn tượng là đang khen ngợi con người khác.

“Không nói về tiểu tử nhà ta nữa, ta thấy Lý gia Đại Lang, Lý Thân, cũng rất khá.”

“Hình như nghe nói tài học không tệ, năm kia đi đạp thanh ở Tiểu Vĩ sơn, nghe nói trong đám học tử, hắn còn làm được bài thơ 《Xuân Lương Vịnh Hoài》 rất xuất sắc.”

“Nếu luận về kỳ thi đồng sinh huyện này, ta thấy Ứng Thành An cũng rất tốt.”

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng nói tới nói lui, cuối cùng đều công nhận người có khả năng cao nhất đứng đầu kỳ thi đồng sinh huyện, tức là Án đầu, chính là Hàn gia Tam Lang– môn hộ danh giá bậc nhất huyện thành.

Còn chuyện tiểu Tam Nguyên gì đó thì không nhắc tới, đó là cuộc so tài trong phạm vi tỉnh châu, một huyện nhỏ mà nói đến chuyện này quá sớm thì thật đáng cười.

Chỉ là trong lúc vô tình, có người hỏi về thiếu niên vừa đứng dưới gốc cây hòe là ai.

“Ta chỉ thấy thiếu niên đó diện mạo rất quý phái, còn tưởng là Công tử nhà quyền quý từ đâu đến, không ngờ nhiều người lại không nhận ra.”

Những người khác nghe vậy cũng nhớ ra, nhưng đều nói mình không biết.

Mãi đến khi chủ tửu quán đang tiếp rượu và trò chuyện trầm ngâm một lúc, có phần không chắc chắn nói: “Ta nhớ… hình như họ Hứa, tên là… Thanh Kha!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play