Hứa Thanh Kha lời nói nhàn nhạt, ánh mắt như lưu ly, dáng ngồi cũng rất tùy ý, chẳng hề cao nhã, nhưng lại càng khiến Giang Kim Vân cảm thấy người này thật lợi hại.
Giống như lần trước tình cờ gặp gỡ trên sông, mới nửa ngày, người này đã nói trên thuyền buôn của hắn có một gã phụ tá không ổn.
Khi đó ngược lại hắn còn thấy tiểu tử này khả nghi, dẫu sao cũng ai lại một mình chống chèo một chiếc thuyền trôi dạt trên sông, hỏi y nguyên do, chỉ nói là bị người ta bỏ rơi.
Nếu không phải thấy kẻ này văn nhược ôn hòa, không dậy nổi sóng gió, chắc chắn đã không cho lên thuyền, nhưng hắn nhẫn nại tính tình, định bụng xem đối phương giở trò gì, nào ngờ đối phương phân tích một hồi lại chuẩn xác từng điều, hắn bán tín bán nghi, nhưng cũng chẳng sợ đắc tội một gã phụ tá nhỏ nhoi, liền bắt người tra hỏi, mới biết gã phụ tá đó câu kết với thủy phỉ tiết lộ hành tung của hắn, định liên hợp thủy phỉ cướp thuyền, bắt hắn làm con tin đòi tiền chuộc!
Đã biết được, ắt có chuẩn bị, thế nên hắn cho người đổi thủy lộ, lại liên lạc người mai phục, mấy hôm sau diệt sạch bọn thủy phỉ kia, lúc ấy mới trút được cơn uất nghẹn vì bị người tính kế bán đứng.
Nhưng cũng bởi vậy mà bội phục vị tiểu thư sinh trẻ tuổi kia.
Quả không sai, lại tìm đến người ta lần thứ hai rồi.
“Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, chỉ là mấy năm trước ta có được một bức họa, ngươi có biết ở Lĩnh Nam có một vị họa thánh tên là Nhâm Bình Sinh chăng?”
Tựa như biết mình nói ra một câu chuyện cười, hắn vỗ trán một cái, “Ta lại quên mất, vị họa thánh này là kỳ tài trên họa đàn, nổi danh đã nhiều năm, tuy tranh vẽ không nhiều, nhưng bức nào cũng lưu truyền khắp các nước, được bao nhiêu danh sĩ văn hào tôn sùng. Ngươi là người đọc sách, tự nhiên tinh thông cầm kỳ thư họa, sao lại không biết người này.”
Hứa Thanh Kha lại không để tâm đến mấy lời độc thoại kia của Giang Kim Vân, bởi biết người này vốn là thương nhân, lời nói thường mang bảy phần trống rỗng ba phần có ý, có khi là muốn thăm dò tính cách và lai lịch của nàng, tóm lại không thể tin hoàn toàn, mọi việc nên nghe nhiều mà tin ít là hơn.
“Quả thực từng nghe qua vị thánh thủ trên họa đàn này, năm năm trước bức Nhất Thoa Yên Vũ khiến y danh vang khắp chư quốc, song lai lịch lại quỷ dị. Bởi vì nổi danh từ Lĩnh Nam nên thiên hạ đều cho rằng y là người nước Thục chúng ta, nhưng cũng có người nói tranh y vẽ trải khắp phong tình của các quốc gia, ắt hẳn đã từng chu du khắp nơi, không thể dựa vào một bức tranh mà định được xuất thân. Kỳ lạ là người này xưa nay chỉ thấy tranh không thấy người, cũng chưa từng tự xưng xuất thân, vì thế càng thêm thần bí.”
Giang Kim Vân gật đầu, “Chính là y, danh tiếng y lớn đến mức sớm năm đó ta may mắn có được một bức tranh của y, khi ấy mừng rỡ đến hỏng cả đầu, nhưng cũng không dám công khai, chỉ sợ bị người khác nhòm ngó. Ngươi cũng biết, vị họa thánh này tung tích phiêu hốt, tranh cũng vô cùng hiếm, người ta nói chỉ một bức tranh của Nhâm Bình Sinh là có thể mua được nửa tòa thành!”
Hứa Thanh Kha cúi đầu uống một ngụm nước, “Có người muốn trộm tranh của ngươi?”
Giang Kim Vân lập tức giơ ngón tay cái lên, “Không sai, cho nên mới nói lão đệ ngươi quả có đại tài, chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của ta rồi.”
Hắn khen Hứa Thanh Kha một câu, rồi lại hớp một ngụm rượu, đắn đo một chút rồi từ tốn kể lại.
“Vốn dĩ bức tranh kia ta giấu rất kỹ, không giấu gì ngươi, ta là thương nhân, tuy biết tranh ấy vô cùng quý giá, nhưng cũng muốn chờ thời cơ mà ra giá, xem như chơi trò sưu tầm. Chỉ là chưa đến lúc thì chưa định đem ra, ai ngờ quỷ khiển thần sai thế nào, lại có người biết được chuyện này, không hiểu sao còn lan truyền trong cái vòng giao tế của ta. Cũng mới chỉ hai ngày gần đây, đã có mấy tốp người công khai lẫn ngấm ngầm dò hỏi, ta biết chuyện này chắc chắn không giấu nổi, chẳng quá năm ngày, e rằng vùng Giang Đông hay chí ít là văn đàn họa đàn trong phủ Trí Định đều sẽ có người kéo đến. Giấu vàng ngọc trong núi cũng sợ có người dòm ngó, mà áp lực ta cũng chịu không nổi, nên nghĩ rằng ắt phải tổ chức một buổi triển lãm, để mọi người đều được chiêm ngưỡng, còn hơn là từng đợt từng đợt kéo đến đòi xem tranh, vừa khó từ chối vừa dễ sinh chuyện. Nhưng ta nghĩ lại, kẻ sau lưng hẳn cũng không đơn giản chỉ truyền tin đi như thế, có khi là muốn ép ta phải đem tranh ra, đến lúc đó sẽ nhân cơ hội mà cướp lấy. Đừng nói, chuyện này cũng chẳng hiếm gặp, mấy năm trước không phải vị đại nhân họ Tả ở phủ Thông Nguyên cũng bị cái tên trộm vặt mắt gian Hoàng Hồ trộm mất một bức tranh thật của Tùng Lăng đó sao!”
Giang Kim Vân là kẻ lo xa, đã bỏ tiền mời cao thủ hộ vệ, việc lớn việc nhỏ đều sắp xếp ổn thỏa, nhưng vẫn chẳng yên lòng, phải biết bức tranh này là vô giá, mất đi thì đau lòng cả đời, nghĩ tới nghĩ lui, hắn tìm đến Hứa Thanh Kha.
“Lão đệ, nói không ngoa, chỉ riêng cái bản lĩnh quan sát tỉ mỉ của ngươi, ta lăn lộn giang hồ bao năm cũng hiếm thấy. Lần này tìm đến ngươi, không phải muốn ép ngươi gánh vác cái gánh nặng này, mà là mời ngươi hôm đó đến xem một chuyến, một là coi như lão ca ta mời ngươi ăn một bữa, hai là kết giao một phen. Ngươi cũng biết, thi đỗ công danh rồi bước vào quan trường thì nhân mạch là thứ không thể thiếu.”
Tức là hôm đó sẽ có quan viên đến?
Hứa Thanh Kha nhìn Giang Kim Vân, “Kẻ áo vải gặp quan có lợi có hại, hôm ấy ta đến, nếu có thu hoạch, ngươi đưa bạc cho ta là được, nếu không có thì coi như ta ăn chực ngươi một bữa.”
Lời này chẳng có chút phong thái thanh cao của kẻ đọc sách, toàn mùi giang hồ, lại rất hợp với tính tình thương nhân, Giang Kim Vân nghe xong mừng rỡ, “Tất nhiên tất nhiên, lão đệ, ta kính ngươi một ly.”
Hứa Thanh Kha điểm một nửa chén rượu, khẽ chạm một cái rồi một hơi uống cạn
Chờ ăn xong, Hứa Thanh Kha cáo từ, Giang Kim Vân tiễn đến tận cửa, đợi bóng dáng Hứa Thanh Kha dần đi xa, chưởng quầy đứng phía sau y
“Đông gia, hiếm thấy ngài khách khí với một thư sinh như vậy a”
Giang Kim Vân sớm đã không còn vẻ tươi cười hoà khí sinh tài như trước, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng Hứa Thanh Kha rời đi
“Ngươi chưa từng thấy sự thâm tàng bất lộ của vị tiểu bối này, ta cũng chẳng nhìn ra phó thủ kia có hai lòng, hắn mới lên thuyền chưa được nửa ngày, thậm chí chưa trực tiếp tiếp xúc với phó thủ ấy mà đã nhìn thấu, chỉ vì trên người phó thủ có dính một ít thức ăn cho bồ câu... nếu không phải hắn có mưu đồ riêng mà điều tra trước thì chính là ánh mắt nhìn thấu lòng người, trời sinh đã sắc bén. Hầy, trên đời này quả thật có những kẻ trẻ tuổi nhưng lại là yêu nghiệt kỳ tài trời sinh, chỉ là xuất thân hàn môn... hàn môn mà có thể xuất ra loại nhân vật như thế, lại càng hiếm thấy”
Hắn lắc đầu, dường như nghi hoặc, lại tựa như có phần kiêng kỵ, tóm lại là xoay người rời đi
Ngược lại chưởng quầy âm thầm ghi nhớ Hứa Thanh Kha, tính toán sau này gặp lại tất phải khách khí đôi phần
Hứa Thanh Kha dọc đường đi qua phố xá, mua ít nguyên liệu nấu ăn mang theo rồi đến một tiểu viện
“Tuỳ tiện theo dõi một người vốn chẳng thân quen thậm chí còn có chút khúc mắc với ngươi, là muốn ta báo quan sao”
Hứa Thanh Kha xoay người nhìn về phía con hẻm phía sau
Trong con hẻm kia có một người đang dựa sát vào tường, nghe vậy sắc mặt liền có chút tái nhợt, cuối cùng vẫn bước ra
“Hứa huynh, là ta” Ứng Thành An đã nở nụ cười, dường như rất ôn hoà
Hứa Thanh Kha nhìn y một cái, rõ ràng thần sắc không lạnh lẽo mấy, nhưng lại khiến Ứng Thành An có cảm giác giá lạnh từ ngàn dặm thổi về.
“Cùng ra từ Định Viễn, giữ thể diện ngoài mặt là đủ rồi. Ta vẫn chưa rộng lượng đến mức có thể không tính chuyện xưa, còn ngươi cũng chưa đủ xuất sắc để khiến ta nguyện ý kết giao, ngược lại, ta đối với ngươi cũng giống vậy”
Hứa Thanh Kha đẩy cửa viện, “Vĩnh viễn đừng dựa vào người khác —— nhất là khi ngươi còn chưa có giá trị”
Ứng Thành An sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ có thể xoay người lặng lẽ rời đi
Quả thật hắn muốn dựa vào Hứa Thanh Kha này, muốn mượn con đường của y để có được tạm thời che chở, cũng coi như một cái thang, lại không ngờ đối phương lập tức nhìn thấu
Hắn vì y lợi hại mà muốn nương tựa, lại không ngờ cũng vì y lợi hại mà chịu nhục
Hắn siết chặt nắm tay, nghiến răng, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào tiểu viện kia, rồi xoay người rời đi
Hứa Thanh Kha trở vào trong phòng, rửa tay, đi tới thư phòng, cầm bút, trên giấy trắng viết xuống một hàng chữ
—— Nhất Thoa Yên Vũ Nhậm Bình Sinh*
*Một tấm áo tơi giữa màn mưa khói, mặc đời tự tại.
——————
Ngày khảo hạch thi phủ bắt đầu, tri phủ Trí Định đích thân tới giám khảo, liên tục ba ngày khảo ba lượt, tuy người đông nhưng mỗi huyện một lượt, ai nấy đều có đoàn riêng.
Đây cũng là tính người, rõ ràng là chẳng ai phục ai, ra ngoài lại biết tụ thành một nhóm.
Hứa Thanh Kha là án thủ của Định Viễn, tự nhiên không phải nàng đi theo người khác, mà là nàng ở đâu, những người kia liền tự nhiên tụ tới đó.
Dù là Lý Thân cũng mang vẻ u uất đứng phía sau nàng, trái lại Triệu Hoài lại có vài phần khéo léo, rất nhanh liền nói cười cùng Hứa Thanh Kha.
Ứng Thành An thấy Hứa Thanh Kha đối với những người này cũng rất nhạt nhẽo, nhưng cũng không thể nói là mặt lạnh, dù sao nàng từ đầu đến cuối đều là bộ dáng nhàn nhạt lạnh lùng này, có hỏi có đáp, lời lẽ chu toàn, không thể bắt bẻ về lý, ngược lại khiến người kính phục, lại thêm một bộ dung mạo đẹp đẽ, quả thật khiến người dù có giận cũng sinh không nổi tức giận.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, vì đứng ở rìa, không nói được một lời.
Cho đến khi Hàn Khôn đến.
Bên cạnh Hàn Khôn là một nam tử cao gầy, khí chất trên người hắn khác hẳn những thư sinh nơi đây, khiến người không nhịn được liếc mắt nhìn, chỉ vì y đang mặc học bào của học phủ Trí Định.
Bản thân điều này đã là một loại tượng trưng —— người này là người đã giành được tư cách tú tài trong kì thi đồng sinh .
“Hàn Phong” Lý Thân thấp giọng nghiến răng gọi ra một cái tên, khiến Hứa Thanh Kha cũng nghiêng đầu nhìn qua
Vừa vặn bắt gặp đối phương cũng đang nhìn nàng
Bốn mắt giao nhau, Hứa Thanh Kha nhìn thấy trong mắt đối phương là sự thâm trầm