Việc bán cá, Điền Mật kể lại cho em tư là Phán Đệ.

Qua một thời gian quan sát, cô nhận ra rằng con bé tuy còn nhỏ tuổi, thường ngày có hơi nghịch ngợm, nhưng đầu óc nhanh nhạy, rất thông minh.

Xét từ một góc độ nào đó, Điền Mật thật lòng quý mến con bé, còn nhỏ mà đã biết rõ mình muốn gì.

Người ta vẫn nói: Con nhà nghèo sớm phải lo toan việc nhà, quả thực không sai. Nhớ lại khi cô mười ba tuổi, lúc đó còn khờ khạo chẳng biết gì, suốt ngày chỉ biết cười nói như một đứa trẻ ngây thơ.

Việc kể chuyện bán cá cho Phán Đệ là kết quả của sự suy tính kỹ lưỡng từ phía Điền Mật.

Trong một gia đình đông con thời ấy, khi chưa lập gia đình, con cái gần như không có khái niệm về tài sản riêng.

Cô muốn dành dụm ít tiền cho mình để phòng khi cần đến, lại không muốn để cha mẹ biết, nên cần tìm một người đáng tin cậy để cùng gánh vác.

Hai người hợp tác, cùng có lợi: cô lo việc bắt cá, còn em tư thì đảm nhận phần bán. Điền Mật hoàn toàn không cảm thấy mình đang bóc lột lao động trẻ em.

Bởi nơi đây là vùng quê vào đầu những năm 70, không thể dùng cách nhìn của người thời nay để đánh giá trẻ con ngày đó. Một cô bé sắp tròn mười bốn tuổi, về cơ bản đã được xem như một phần sức lao động chính trong nhà.

Còn lý do vì sao lại chọn em tư nhỏ tuổi thay vì em ba, thì cũng đơn giản thôi: Lai Đệ quá thật thà, lại có sẵn sự kính sợ cha mẹ, căn bản không thể giấu được bất kỳ chuyện gì.

“Cá này phải đem đi ngay, để chết rồi thì mất giá.”

Hai chị em đã hẹn nhau từ trước. Vừa đến chỗ hẹn, cả hai lập tức quan sát xung quanh, thấy bốn phía vắng vẻ, không có ai. Mặt mày Điền Mật tái nhợt, nhanh chóng giao toàn bộ chỗ cá cho em tư đang đứng chờ sẵn.

Thời buổi này, gia vị khan hiếm, so với cá tôm thì người ta chuộng thịt hơn.

Huống chi thôn Triều Dương lại nằm ở vùng giáp ranh giữa hai huyện, sông ngòi chằng chịt, đất đai màu mỡ, nên cá tôm không phải thứ hiếm hoi.

May mà mấy con cá Điền Mật bắt được lần này là ngoại lệ: cá vừa to, lại không cần tem phiếu nên vẫn có thể tiêu thụ được.

Có người sinh ra đã có khiếu buôn bán, và Điền Phán Đệ chính là một người như vậy. Từ khi chị hai đề cập đến chuyện hợp tác, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, con bé đã tìm được người mua.

Phán Đệ lanh lợi, lại thông minh. Khi được chị dặn dò, nó dứt khoát từ chối việc cùng đi bán cá, một mình tìm đến những nhà đang chuẩn bị đám cưới để chào hàng.

Tem phiếu thịt thì khó kiếm, nhưng có con cá to như vậy đặt lên mâm cỗ thì đúng là nở mày nở mặt.

Hơn nữa, thời điểm cũng rất thuận lợi: đang vào phiên chợ lớn, chính quyền cho phép nông dân bán các loại thực phẩm phụ, nên Phán Đệ có thể đường hoàng mang số cá ấy đến nhà đã hẹn để đổi lấy tiền. Cả người bán lẫn người mua đều yên tâm.

Lúc này, vừa nhìn thấy cá, Điền Phán Đệ mừng rỡ như thể trông thấy tiền đến tay. Khuôn mặt tròn nhỏ rạng rỡ hẳn lên, cười tươi rói:

“Chị hai cứ yên tâm, em đi ngay bây giờ. Không chết được đâu!”

Chỉ cần nghĩ đến chuyện bán cá có thể kiếm được hai phần tiền, toàn thân nó như bừng bừng sức lực. Không chút ngần ngại, nó gom hết chừng hơn ba mươi cân cá, nhét gọn vào túi da rắn, rồi vác mạnh lên vai. Hơi khom người xuống một chút, vừa nhấc chân liền muốn chạy đi ngay.

“Nếu không thì để chị đưa em đi nhé?” Em tư tuy không phải nhỏ con, nhưng người lại gầy gò, vác mấy chục cân cá như vậy khiến Điền Mật không khỏi ái ngại.

Thế nhưng Điền Phán Đệ chẳng thấy nặng nề gì. Đây là cơ hội kiếm tiền mà nó đã phải vất vả lắm mới có được.

Con bé dứt khoát từ chối, như thể vừa ăn một đĩa rau chân vịt đầy sức mạnh. Cõng túi cá to đùng, dưới ánh mắt tròn xoe đầy sững sờ của Điền Mật, nó lao vút đi như một cơn gió.

“…”

Tính ra đã đến thế giới này hơn hai mươi ngày, hôm nay là lần đầu tiên Điền Mật rời khỏi thôn.

Bị ép mặc lại bộ quân phục cũ kỹ mà chị cả từng gửi về từ mấy năm trước, thứ mà mẹ cô vẫn cất kỹ tận đáy rương. Trong túi còn có mấy đồng bạc và vài tấm phiếu vải do Loan Hồng Mai đưa. Nhận lấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của em ba, Điền Mật dù hơi ngượng ngùng nhưng vẫn thẳng lưng, dứt khoát lên đường ra thị trấn.

Trong lòng đã có sẵn tính toán, cô cố tình làm ngơ trước ánh mắt tha thiết muốn đi theo của Lai Đệ.

Thôn Triều Dương cách thị trấn không xa, chỉ độ năm dặm đường.

Điền Mật không đi nhanh, mất khoảng bốn mươi phút thì tới nơi.

Lần theo ký ức, cô tìm đến Cung Tiêu Xã, nhưng khi đến nơi thì cửa vẫn chưa mở.

Tuy cửa hàng vẫn chưa mở, nhưng phía trước đã có một đám đông tụ tập. Điền Mật vừa liếc mắt nhìn qua đã thấy một biển người đen nghịt. Cô ngẩn người, chẳng lẽ... cả thị trấn đều kéo đến đây?

Nếu là tính cách trước kia của cô, thấy đông người như vậy chắc chắn đã quay đầu bỏ đi. Chỉ tưởng tượng cảnh mình như một con cá mòi bị nhét vào hộp, chen chúc đến thảm thương, là da đầu đã bắt đầu tê rần.

Thế nhưng, vừa nhớ đến lời dặn đi dặn lại của nữ sĩ Loan Hồng Mai về mảnh vải đỏ, đôi chân muốn rời đi lại như bị đóng đinh, không cách nào nhấc lên nổi.

Cuối cùng, sau một trận bị chen lấn, cảm giác chẳng khác gì một con cá mòi bị ép trong hộp thiếc, cô đành cam chịu, ngoan ngoãn đứng vào hàng.

Dù gì cũng đã sống hơn hai mươi năm, giờ mà bị mẹ đánh thì thật sự quá mất mặt.

Cửa hàng Cung Tiêu Xã ở thị trấn không lớn, chỉ có ba gian, nằm ngay gần cổng thành.

Lưu Hướng Đông làm việc ở đây, nhưng gã ta phụ trách việc thu mua, theo lý thì không nên xuất hiện ở quầy bán hàng.

Dù vậy, để tránh rắc rối, Điền Mật vẫn cẩn thận dùng khăn tam giác quấn kín mặt mũi.

Đây là kiểu cải trang mà các bà các cô đặc biệt ưa chuộng — mùi vải chua thoang thoảng... Nhưng để tránh bị người quen nhận ra, cô cũng đành liều một phen.

Đúng lúc đó, đám đông xung quanh đang rôm rả trò chuyện bỗng im bặt. Sau đó là một tiếng “Oa!” như vừa phát hiện ra điều gì kinh ngạc, rồi lại rôm rả bàn tán còn náo nhiệt hơn trước.

Tiếng ồn quá lớn nên Điền Mật không nghe rõ nội dung, chỉ đoán chừng hình như gần đó có quân nhân xuất hiện, giọng nói còn trẻ trung và rất khí thế.

Cô cũng thấy tò mò. Quân nhân của thời đại này, cô vẫn chưa từng gặp qua. Theo bản năng, cô nhìn theo ánh mắt của mọi người.

Có lẽ vì phản ứng chậm, cô chỉ kịp nhìn thoáng thấy một bóng dáng cao ráo, thon gọn, cùng với vòng eo tuy gầy nhưng rắn chắc, được thắt lưng buộc chặt.

Eo đúng là thon thật... Không biết là nam Bồ Tát nhà ai mà xuất hiện giữa chốn trần gian để độ nhân thế…Trong tiếng trầm trồ không ngớt của các bà, các cô xung quanh, Điền Mật cũng bất giác hòa theo, thầm tán thưởng một câu trong lòng.

Bỗng nhiên…

Như vừa nhớ ra điều gì, ánh mắt của Điền Mật sau lớp khăn che mặt khẽ sáng lên.

Người quân nhân ấy khiến cô nảy ra một ý nghĩ.

Biết đâu... cô có thể chọn lấy chồng là một quân nhân?

Dù là ở thời đại nào, gia đình quân nhân vẫn luôn là tầng lớp được kính trọng.

Huống hồ, cô lại có một lợi thế đặc biệt: chị cả của nguyên chủ chính là vợ lính, mà còn là vợ của một chính ủy.

Theo những gì Điền Mật biết, chỉ từ cấp đoàn trở lên mới có chính ủy, điều này đồng nghĩa với việc cấp bậc của anh rể chắc chắn không thấp, xin phép người thân đến thăm hẳn cũng không quá khó khăn.

Lùi lại một bước, dù không tìm được người thích hợp, cô cũng không cần quá lo lắng. Chỉ cần viết thư cho chị cả, trình bày rõ nhân cách của Lưu Hướng Đông và tình cảnh khó xử hiện tại của mình, nhờ chị đưa cô rời khỏi thôn Triều Dương, tránh được sự quấy rầy của Lưu Hướng Đông là đủ.

Việc này đòi hỏi sự khéo léo rất cao. Chỉ cần chị cả chịu giúp, viết thư về nhà nói muốn đón cô lên đơn vị, lấy lý do giới thiệu đối tượng cho em gái là đã đủ thuyết phục.

Chi phí sinh hoạt cô có thể tự lo. Dù phải vay tiền chị cả cũng không sao, miễn là có thể rời khỏi nơi này…

“Mở cửa rồi!” Ngay lúc Điền Mật đang mải mê suy nghĩ, không biết ai đó phía trước chợt hét lên một tiếng.

Ngay sau đó, cả người cô rơi vào trạng thái bị động.

Các bà các cô xung quanh quá hăng hái, thực ra cô chẳng cần làm gì, chỉ cần thuận theo dòng người bị đẩy tới, bị xô mấy vòng, liền mơ mơ màng màng bước được vào bên trong Cung Tiêu Xã.

Vì muốn có một lời giải thích hợp tình hợp lý với nữ sĩ Loan Hồng Mai, và cũng bởi cuộc sống nay đã nhen nhóm hy vọng, Điền Mật hoàn toàn lột xác khỏi dáng vẻ chán nản trước đó. Trong đôi mắt phượng ánh lên ngọn lửa hừng hực, cô ra sức chen lấn giữa đám phụ nữ đầy sức chiến đấu, liều mình tranh giành…

Cuối cùng, cô cũng giành được một mảnh vải dệt hoa văn ca rô nhỏ, nền xanh đen pha xanh lam nhạt.

Miếng vải không lớn, dài khoảng 1,2 mét, rộng chừng 1,45 mét — vừa đủ để may một chiếc áo khoác nhỏ.

Vốn không ưa gì kiểu dáng trang phục hiện tại, nay hiếm hoi mới tìm được một miếng vải vừa ý, Điền Mật đã có dự định sẽ tự may một chiếc áo khoác chữ A, dáng ôm nhẹ phần eo, lấy cảm hứng từ kiểu áo trẻ em mặc mùa lạnh.

Thật ra, loại vải này nếu dùng để may một chiếc váy mùa đông dài đến đầu gối thì sẽ đẹp hơn nhiều. Khoác bên ngoài một chiếc áo lông rộng thùng thình, tóc xoăn nhẹ rối bời tự nhiên, trông vừa nghệ thuật vừa ngọt ngào, rất hợp với khí chất của cô.

Chỉ tiếc là túi tiền quá eo hẹp. Với chút vải ít ỏi này, may được một chiếc áo khoác nhỏ đã là điều may mắn. Cũng phải cảm ơn nguyên chủ có vóc người mảnh mai nên mới có thể vừa vặn được.

Điền Mật khẽ thở dài một hơi. Lại thêm một lần đau lòng vì số tiền tiết kiệm ít ỏi vơi đi, cô đành tiếc rẻ nhét miếng vải vào chiếc túi xách đeo lệch vai, rồi ôm chặt lấy nó vào lòng. Sau một hồi chật vật, cuối cùng cô cũng thành công chen ra khỏi đám đông.

Ra đến bên ngoài, Điền Mật chỉnh lại quần áo trên người cho gọn gàng, thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Dựa theo trí nhớ, cô bước nhanh về phía bưu điện.

“Anh Hướng Đông, kia có phải chị dâu không vậy?”

“Đúng rồi! Chị dâu thật kìa! Chị dâu lên phố sao không gọi bọn em đi theo giúp một tay?”

“Đúng đó! Chị muốn mua gì vậy? Sao phải tự mình tới chứ? Bảo anh Hướng Đông mang tới tận nhà là được rồi!”

“…”

Phía bên kia đường, mấy gã đàn ông ăn mặc lòe loẹt, bộ dạng chẳng đứng đắn gì, đang xô đẩy một người đàn ông cao lớn bước về phía Điền Mật.

Có kẻ cười cợt trêu ghẹo, có người đứng xem náo nhiệt thì không ngừng huýt sáo ầm ĩ. Cũng có những ánh mắt vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ đang đánh giá từ đầu đến chân cô gái mà Lưu Hướng Đông muốn cưới.

Tiếng ồn ào lan rộng, khiến người đi đường gần đó cũng tò mò dừng lại ngó nghiêng.

Mấy kẻ gây chú ý thì như được tiếp thêm sức mạnh khi bị nhiều người nhìn, lại càng ngẩng cao đầu, trêu chọc càng lúc càng lớn tiếng.

Điền Mật dừng bước, lặng lẽ nhìn bọn họ.

Đã bị nhận ra, cô cũng chẳng có ý định né tránh. Điền Mật hiểu rõ, với những người kiểu này, càng tỏ ra hoảng loạn thì chúng lại càng được nước lấn tới, càng làm ầm lên, thậm chí không kiêng dè lời lẽ tục tĩu.

Ngược lại, nếu cô bình tĩnh lạnh lùng nhìn thẳng vào bọn họ như lúc này, lại càng có thể đè bẹp khí thế hung hăng kia.

Quả nhiên, chỉ sau một thoáng, mấy kẻ vừa nãy còn vênh váo gây sự giờ đã bắt đầu ngượng ngùng, lúng túng quay mặt đi nơi khác.

Chút gan ấy mà cũng đòi làm càn... Điền Mật khẽ hừ một tiếng đầy mỉa mai, rồi mới đưa mắt nhìn sang Lưu Hướng Đông — kẻ đang đứng giữa đám đông, mặt mày phấn khích như sắp làm nên chuyện lớn.

Không hiểu gã ta trúng phải thứ vận may quái quỷ gì, hay là do nhân vật nam nữ chính luôn có thứ hào quang khó hiểu? Điền Mật thật không ngờ, chỉ định đi mua vài cái tem với phong bì thư, vậy mà mới ra khỏi bưu điện được mấy bước đã đụng ngay phải Lưu Hướng Đông.

Trong ký ức, hình ảnh về người này luôn mờ nhạt, như một cái bóng lướt qua.

Hiển nhiên, nguyên chủ cũng chẳng có ấn tượng rõ ràng gì về gã ta — thậm chí có thể là chán ghét hoặc sợ hãi, nếu không thì sao đến cả dáng vẻ cũng không nhớ nổi.

Giờ đây, khi tận mắt nhìn thấy, chẳng cần Điền Mật phải xác nhận thêm, bóng dáng mơ hồ trong ký ức lập tức trở nên rõ nét, hiện lên trước mắt một cách sống động.

Phải nói rằng, quả không hổ danh là nam chính trong tiểu thuyết. Tuy không đến mức đẹp trai khiến ai cũng phải ghen tị, nhưng xét theo gu thẩm mỹ của thời đại này, quả thực có thể xem là tuấn tú, sáng sủa.

Cao khoảng một mét tám, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm và đen, kết hợp với đôi mắt sáng có thần. Khi nhìn người, ánh mắt ấy toát lên vẻ chính trực, rất dễ tạo thiện cảm.

Nhưng Điền Mật đã sớm biết rõ bản chất thật sự bên trong con người Lưu Hướng Đông là như thế nào, nên khi đối diện với ánh mắt mang vẻ si tình kia, cô không nhịn được mà thầm rủa một câu trong lòng: Xui xẻo thật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play