“Điềm Điềm, em đang giận anh phải không? Giận vì dạo gần đây anh không đến tìm em? Chuyện này anh giải thích được mà… Là do anh đi tỉnh H mua hàng, hôm qua mới về. Anh còn mang về cho em khá nhiều đồ, có kem dưỡng da, vài tấm vải đẹp, xà phòng thơm… cả dây buộc tóc màu hồng mà mấy cô gái hay thích nữa. Ban đầu còn định chiều nay ghé nhà đưa cho em…”
Vừa nhìn thấy người trong lòng, Lưu Hướng Đông đã không kiềm được kích động. Dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn không ngừng kể lể để thể hiện thành ý. Từng lời từng cử chỉ đều giống như đang cố khoe khoang trước mặt cô, chẳng khác gì con công đực đang xoè đuôi.
Điền Mật nhìn cái dáng ra vẻ như bạn trai chính thức của gã ta mà chỉ muốn giơ tay đấm cho một cú. Người ngoài nghe thấy mấy lời đó, không biết còn tưởng hai người họ thân thiết lắm không bằng.
Còn nữa… Đệt, ai cho phép gọi bà đây là Điềm Điềm?
Vì yêu thích mấy trò vận động mạo hiểm, lại hay một mình rong ruổi khắp nơi nên thân thủ của Điền Mật không tệ.
Nếu là ở thời hiện đại, gặp thể loại mặt dày như này đứng trước mặt nói mấy câu không biết xấu hổ, cô đã vung tay đấm thẳng rồi. Nhưng trong cái thời buổi hiện tại này, chẳng những không dễ gì thoát được mà còn không thể đắc tội quá đáng với người ta.
Trong lúc còn đang nghĩ cách thoát thân ổn thoả, cô chỉ có thể cố kìm nén cơn giận đang sục sôi trong ngực.
Nhưng có những chuyện không nhịn nổi.
Điền Mật cố nuốt cục tức xuống, mặt lạnh như tiền, ngắt lời gã ta:
“Đồng chí, chúng ta không quen thân. Cách anh xưng hô như vậy không phù hợp đâu.”
Nghe vậy, mí mắt Lưu Hướng Đông giật nhẹ. Gã ta lập tức im bặt. Nheo mắt nhìn cô gái, ánh mắt gã ta trầm xuống như đang suy tính điều gì.
Rõ ràng mấy lần gặp trước, cô gái này vẫn còn sợ sệt, ngại ngùng. Sao gã ta mới đi công tác hơn một tháng về mà tính tình đã khác hẳn?
Càng nhìn càng thấy… xinh hơn. Mà cũng gan hơn, dám nói thẳng là không vui.
Không thích mình thật sao?
Xùy… cô có quyền từ chối chắc?
Nếu đã lọt vào mắt gã ta, thì sớm muộn gì cũng sẽ là vợ gã ta.
Sớm muộn gì gã ta cũng có cả trăm cách để đưa cô vào tay.
Sở dĩ chưa ra tay trực tiếp mà còn vòng vo, chẳng qua là vì trong lòng có chút hứng thú hiếm hoi nên mới chịu nhường cô một bước.
Chứ nếu thật sự cạn sạch kiên nhẫn, chỉ cần vài lời đồn nhảm cũng đủ khiến cô phải tự tìm đến cửa.
Trong lòng toan tính đủ điều nhưng mặt Lưu Hướng Đông vẫn thản nhiên. Gã ta chỉ phất tay ra hiệu cho đám đàn em đang hóng chuyện giải tán.
Đợi mấy người kia vừa cười vừa rời đi, gã ta mới nhấc chân tiến lại gần cô thêm vài bước, giọng dịu lại:
“Điềm Điềm, em đừng giận nữa. Có phải em thấy mối quan hệ thế này không danh không phận, nhìn vào không hay? Em yên tâm, chiều nay anh sẽ đến nhà em ra mắt. Anh nhớ cha em thích thuốc lá với rượu, đã nhờ người chuẩn bị không ít đồ tốt…”
Điền Mật thấy Lưu Hướng Đông tới gần liền lùi mấy bước.
Nghe gã ta nói như thể đã sắp đặt mọi chuyện thay cô, cô không còn đủ kiên nhẫn để dây dưa thêm.
Người như Lưu Hướng Đông vừa ích kỷ vừa cố chấp, nói lý cũng chẳng thông.
Cô không định đứng đây giảng đạo lý làm người, cũng chẳng muốn bị người khác nhìn vào mà hiểu lầm rồi bàn tán.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, cô nhíu mày, nghiêm giọng:
“Tôi nói rồi, chúng ta không thân. Làm ơn gọi tôi là đồng chí Điền. Còn chuyện đến nhà tôi thì khỏi cần, tôi thấy chúng ta không hợp.”
Nói đến đây, Điền Mật bóp nhẹ phong thư trong túi xách như để lấy thêm tự tin, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng Lưu Hướng Đông:
“Nếu anh cứ cố ép tôi, tôi cũng không ngại liều một phen cá chết lưới rách. Tôi tin, người muốn kéo nhà họ Lưu xuống đài chẳng thiếu gì. Không biết thêm một tội danh lưu manh nữa có đủ nặng chưa?”
Dù có nghèo khổ hay sống buông thả thế nào đi nữa, thì vẫn có những quan điểm cần được nói rõ ràng.
Ít nhất, trước khi chị cả cho cô một câu trả lời chắc chắn, cô vẫn cần khiến Lưu Hướng Đông phải dè chừng, kéo dài thêm chút thời gian.
Buông lại một câu nặng như đá, Điền Mật không thèm nhìn gã ta nữa, xoay người bước đi thẳng.
Thật ra, cho dù Lưu Hướng Đông có thực sự đến nhà hỏi cưới, Điền Mật cũng không mảy may lo lắng, vì cô chắc chắn sẽ từ chối.
Tuy cô rất ghét những lời đồn đoán vô căn cứ, nhưng cũng không đến mức vì mấy chuyện đó mà dằn vặt khổ sở. Chủ yếu là cô không muốn gây thêm rắc rối cho nhà họ Điền.
Tất nhiên, nếu có thể giữ được tiếng thơm, thì ai mà chẳng mong?
Suy cho cùng, cô cũng chỉ là người thường bằng xương bằng thịt mà thôi.
…
“Anh, sao chị dâu lại tự đi về rồi? Anh không tiễn à?”
“Chị dâu đẹp thật đấy. Em chưa từng thấy ai vừa xinh vừa có khí chất như chị ấy. Mấu chốt là còn đang học cấp ba nữa. Có điều… hộ khẩu nông thôn thì hơi khó nói chuyện.”
“Xì, anh Đông chỉ cần tìm cho chị dâu một công việc là hộ khẩu chuyển lên thành phố ngay, có gì đâu mà to tát. Đến lúc đó, mỹ nhân chẳng càng thêm một lòng một dạ với anh Đông à?”
“Khà khà… Mà nghĩ lại, nếu mỹ nhân như thế là của em thì… Á!”
Một tên con trai mặt đầy mụn đang cười hề hề buông lời lẽ thô tục thì bất ngờ bị đập cho một cú, ôm đầu kêu oai oái, mặt mũi đầy oan ức.
Lưu Hướng Đông thu lại ánh mắt vẫn còn đang dõi theo bóng lưng mềm mại đầy mê hoặc kia. Ý cười sâu trong mắt dần biến mất, giọng trầm xuống, mang theo cảnh cáo:
“Đó là chị dâu mày. Biết điều thì tôn trọng chút.”
Nói rồi, gã ta liếc mắt lạnh lùng nhìn lướt qua mấy người còn lại. Thấy đám đàn em đều im bặt, cúi đầu không dám hó hé, gã ta mới đưa tay vuốt tóc, vẻ mặt thỏa mãn, huýt sáo đi về phía bưu điện.
Cô gái tính tình như ớt cay ấy… Xì, càng khiến người ta không rời mắt được.
“Anh Đông bị gì vậy? Trước giờ tụi mình vẫn hay đùa với mấy cô bạn gái của ảnh mà, sao giờ lại đánh người?”
Chờ Lưu Hướng Đông đi xa, tên vừa bị đánh mới nhỏ giọng hỏi đứa bạn bên cạnh, mặt đầy khó hiểu.
“Đồ ngốc, anh Đông thật lòng rồi đấy.”
“Thật lòng là sao?”
“…”
Buổi sáng sương mù mờ mịt, Lưu Hướng Đông đưa mắt nhìn quanh bưu điện một vòng. Không nằm ngoài dự đoán, quả nhiên gã ta thấy gương mặt quen thuộc kia.
Gã ta bật cười, bước thẳng tới chỗ người quen, làm như không thấy hàng dài đang xếp trước cửa sổ. Cứ thế chen lên phía trên, móc từ trong túi ra một điếu thuốc, đưa cho nhân viên bên trong rồi châm lửa giúp, thong thả chào hỏi:
“Anh, dạo này bận không? Tôi có chuyện muốn hỏi một chút.”
Mấy người đứng phía sau bị chen ngang, thấy gã ta quen biết với nhân viên bưu điện, tuy bực nhưng cũng không ai dám mở miệng.
“Đông Tử, cậu về bao giờ thế? Tìm tôi có chuyện gì?” Gã đàn ông nhận điếu thuốc, rít một hơi thật sâu. Hương thuốc đậm, vị nhẹ, ngon hơn hẳn loại họ thường hút. Gã thấy hơi ghen tỵ, làm buôn bán có khác, đến thuốc cũng ngon hơn người khác.
Lưu Hướng Đông trả lời qua loa vài câu rồi nói thẳng:
“Hồi nãy tôi thấy người yêu tôi tới đây. Cô ấy da mặt mỏng, chuyện gì cũng không muốn phiền đến tôi. Thấy nét mặt cô ấy có vẻ khó xử, tôi hơi lo là ở nhà có chuyện gì. Anh yên tâm, tôi không làm khó đâu, chỉ muốn hỏi xem cô ấy tới đây làm gì thôi.”
Nghe vậy, gã đàn ông hơi sững lại. Nhà họ Lưu trên trấn vốn có tiếng, Lưu Hướng Đông lại trẻ tuổi có tiền đồ, là mẫu con rể lý tưởng trong mắt nhiều người. Không ngờ cậu ta lặng lẽ mà đã có người yêu rồi.
Nghĩ đến cô gái xinh xắn vừa nãy, gã hiểu ra ngay. Anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân, chuyện xưa như trái đất.
“Cậu nói cô gái mặc quân phục à?”
Lưu Hướng Đông cười tít mắt, đưa thêm một điếu thuốc:
“Đúng rồi, vẫn là anh tinh mắt, chính là cô ấy.”
“Hà hà, không phải tôi tinh mắt gì, chủ yếu là hai người nhìn rất xứng đôi.” Gã đàn ông bật cười, được tặng thuốc ngon thì chẳng tiếc gì một lời khen.
Sau đó gã cẩn thận kẹp điếu thuốc lên vành tai, cười nói:
“Yên tâm, không có chuyện gì đâu. Cô gái đấy chỉ tới mua phong thư với tem thôi.”
Phong thư sao…
Lưu Hướng Đông nheo mắt, ánh nhìn sâu xa, giọng nói mang theo ý cười đầy ẩn ý:
“Vậy à? Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Nói xong, gã ta gõ nhẹ lên mặt bàn rồi đứng dậy:
“Không làm phiền anh làm việc nữa. Tối nay anh rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.”
“Chà, cậu chắc là có chuyện gì nhờ vả rồi?” Gã đàn ông bật cười. Gã không nghĩ mình chỉ là một nhân viên bưu điện nhỏ bé mà lại được Lưu Hướng Đông khách sáo đến vậy.
“Ha ha, quả thật không giấu được anh. Tôi có chút việc, muốn nhờ anh giúp một tay.”
“Thế thì được. Tối tan ca tôi qua tìm cậu.”
“Vậy nhé, tôi đợi anh ở quán cơm quốc doanh.”
…
Thị trấn không lớn, lại là nơi buôn bán đông đúc, thật ra Điền Mật đã sớm chuẩn bị tâm lý cho khả năng chạm mặt Lưu Hướng Đông.
Chỉ là khi thực sự gặp gã ta, người thật sờ sờ đứng trước mặt lại còn khiến người ta khó chịu hơn cả trong tưởng tượng. So với vài dòng miêu tả trong sách, con người ngoài đời kia càng khiến người ta ghét hơn. Điền Mật không khỏi bị ảnh hưởng tâm trạng.
Ban đầu cô còn định nhân dịp chợ phiên để đi quanh làm quen với thị trấn, nhưng giờ thì chẳng còn hứng thú gì nữa, đành quay về nhà luôn cho xong.
Tuy vậy, tâm trạng buồn bực ấy cũng không kéo dài được bao lâu.
Vừa về tới nhà, cô đã thấy Phán Đệ nép sau lưng Lai Đệ, mặt mày rạng rỡ, liên tục ra hiệu cho cô bằng ánh mắt đầy phấn khích.
Điền Mật nhìn thấy vậy thì lòng cũng khẽ vui theo. Cô đáp lại bằng một cái nhìn bình thản, không vội hỏi bán được bao nhiêu tiền mà lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo, chia cho hai cô em mỗi người hai viên.
Làm chị gái, lại hiếm khi được dịp đi chợ, về tay không thì chẳng ra sao cả. Thế nên cô đã dùng chút tiền nguyên chủ tích góp được để mua mười viên kẹo cứng.
Lai Đệ và Phán Đệ quả nhiên rất vui. Nhà tuy không thuộc dạng nghèo nhất thôn, nhưng mấy món quà vặt như kẹo vẫn là thứ xa xỉ, rất hiếm khi có cơ hội được ăn.
Phán Đệ bóc kẹo, cho ngay một viên vào miệng, nhai mấy cái rồi mắt cong lên, vừa nhai vừa xuýt xoa đầy thỏa mãn:
“Ngọt quá!”
Lai Đệ thì không nỡ ăn, cẩn thận cất viên kẹo vào chiếc hộp gỗ nhỏ vẫn dùng để đựng mấy món đồ quý, định bụng để dành hôm nào thật thèm mới mang ra thưởng thức.
Điền Mật lấy mảnh vải vừa mua ở chợ ra, đặt lên giường. Nghe em nói vậy, tay cô khựng lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô khẽ nhếch môi, không ngẩng đầu mà chỉ nhẹ giọng nói:
“Nếu thích thì lần sau chị lại mua cho.”
Thật ra loại kẹo này là thứ rẻ nhất ở Cung Tiêu Xã, không cần tem phiếu, một xu được ba viên. Trên đường về, cô ăn thử một viên. Phải nói là ngọt đến phát ngấy, toàn mùi đường hóa học, ăn không nổi.
Nghe chị hai nói vậy, Phán Đệ ban đầu rất vui, nhưng chỉ chốc lát sau đã lắc đầu:
“Không cần đâu, chị cũng đâu có tiền.”
Điền Mật liếc con bé một cái, trong lòng thầm nghĩ chuyện mình có tiền hay không, người khác không biết chứ cô thì rõ nhất.
Chỉ là nghĩ tới chuyện phải tích góp từng đồng để dành tiền trốn đi, cô lại thấy không đủ tự tin để tiếp tục nói về chuyện này. Trong lòng âm thầm nhủ, đợi sau này vượt qua được giai đoạn khó khăn, nhất định sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho các em, ăn đến ngán mấy thứ ngọt ngấy này.
Nghĩ vậy, cô cẩn thận kẹp phong thư và tem thư vào giữa sách giáo khoa cấp ba, sợ bị gấp nát. Đó chính là hy vọng của cô.
Lúc cất thư, Điền Mật còn cố tình nghiêng người che lại, tạm thời chưa định nói cho ai biết chuyện cô muốn nhờ chị cả giúp đỡ.
Lai Đệ trải mảnh vải ra, khoa tay múa chân đo thử mấy lần, vừa tiếc của vừa không khỏi chê bai:
“Chị hai, sao lại mua cái màu này? Nhìn cứ như đồ mấy bà già hay mặc. Không có vải màu đỏ tươi hả? Màu xanh lá còn đẹp hơn cái này nhiều!”
Nghe vậy, Điền Mật lập tức chẳng còn chút cảm xúc hoài niệm nào. Cô không tin nổi, xách tấm vải lên phản bác:
“Hoa văn ô vuông nhỏ thế này, vừa thanh nhã vừa tinh tế, sao lại giống đồ của bà già được?”
Sao lại thua mấy màu đỏ rực kia chứ?
Thấy chị hai không biết quý trọng tấm vải, còn bị chị hai cầm đến nhăn nhúm, Lai Đệ xót của giật lấy tấm vải, vừa vuốt phẳng vừa gấp lại ngay ngắn, rồi mới thật thà nói:
“Bà nội mình thích mấy màu xanh đen thế này lắm. Trong thôn mấy bác lớn tuổi cũng vậy. Tại màu này đỡ lộ bẩn mà…”
Nói rồi, Lai Đệ lại hớn hở sờ lên hoa văn trên tấm vải:
“Dù gì cũng là vải nguyên cây, đủ may một cái áo khoác nhỏ. Chị phải cất cho kỹ, lỡ anh cả thấy được, chưa biết chừng anh ấy lại mang đi biếu bà nội.”
Nói không ngoa, trong trí nhớ của cô, chuyện “mượn hoa dâng Phật” kiểu đó, Điền Trường Khanh đúng là từng làm không ít.
Lấy đồ của cô đem đi giả vờ rộng rãi, cái kiểu giả nghĩa khí đó, chẳng phải là muốn làm màu sao. Nghĩ đến đây, Điền Mật lập tức đứng phắt dậy, nhanh tay nhét tấm vải vào rương rồi hấp tấp chạy sang phòng cha mẹ tìm chìa khóa, khóa chặt lại cho chắc ăn.
Lai Đệ… có phải hơi quá không?
Phán Đệ… biện pháp hay.
…
Đầu những năm bảy mươi, giá thịt heo là 0,64 đồng một cân, còn phải có phiếu riêng.
Giá cá thì dĩ nhiên không bằng thịt, nhưng chỗ cá mà Điền Mật bắt đều là loại lớn, hiếm thấy, tổng cộng tới 37 cân. Bán không cần phiếu mà cũng được tới 10 đồng 36 xu.
Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng tính ra cũng chỉ hơn hai hào một cân. So với thịt heo thì giá đó còn chưa bằng một phần tư.
Lúc Lai Đệ ra vườn hái rau chuẩn bị bữa trưa, hai chị em còn lại tranh thủ vào phòng, lén lút chia tiền.
Cuối cùng, Điền Mật đưa cho Phán Đệ hai đồng một hào, còn mình giữ lại tám đồng hai mươi sáu xu.
“Chị đưa em hai đồng thôi, một hào còn lại bỏ qua đi.” Phán Đệ kiên quyết không muốn chiếm lợi của chị hai. Dù gì con bé cũng tính chuyện làm ăn lâu dài, không thể vì vài xu mà mất thiện cảm.
Điền Mật trợn mắt nhìn nó, định bụng nói chẳng lẽ em tưởng chị là loại người đi bóc lột em gái ruột sao?
Nhưng sự thật chứng minh… đúng là như vậy thật.
Sau mấy lần giằng co, cuối cùng Điền Mật ngượng ngùng nhận lấy đồng tiền đó. Trong lòng còn tự chế giễu mình… Mày thay đổi rồi, mày không còn là Điền Mật của ngày xưa nữa.
“Chuyện này nhất định phải giữ kín, biết chưa? Ngay cả Lai Đệ cũng không được nói.” Cất kỹ số tiền xong, Điền Mật lại nghiêm giọng dặn dò.
Sau này có thể giúp em ba bằng cách khác, nhưng chuyện bán cá kiếm tiền lần này tuyệt đối không thể để Lai Đệ biết. Nói với con bé chẳng khác nào nói với cha mẹ. Cô vẫn còn trông chờ tích góp đủ tiền để lo đường lui cho mình.
“Em đâu có ngốc. Chị yên tâm đi, em không kể với ai đâu. Nhưng mà… ngày mai mình còn đi nữa không?” Vừa làm một việc tốt lại kiếm được khoản đầu tiên lớn như thế, ánh mắt Phán Đệ sáng rực, nhìn chị hai đầy mong chờ như thể đang đợi lần phát tài tiếp theo.
Nghe vậy, Điền Mật liếc nó một cái.
“Nghĩ gì mà hay vậy. Ít nhất cũng phải đợi nửa tháng nữa.”
Một tháng chỉ có hai phiên chợ, còn chợ đen thì cô không dám bén mảng đến. Nhất là nơi đó có Lưu Hướng Đông chễm chệ ngồi, nếu cô thật sự dám đi chợ đen thì chẳng khác nào tự đưa điểm yếu vào tay người ta. Như vậy thì ngốc đến mức nào chứ?
Chưa kể thỉnh thoảng bán cá thì còn xoay sở được, chứ ngày nào cũng ra sông Triều Dương bắt cá đem bán thì kiểu gì cũng bị phát hiện. Đến lúc đó bị dân trong thôn tố cáo thì sẽ rắc rối lắm…
Chẳng may lại bị gán cho tội “đào móc tường thành xã hội chủ nghĩa” gì đó.
Nhưng tám đồng thì thật sự quá ít. Dù có may mắn lần sau được tám đồng nữa thì cả tháng cũng chỉ hơn mười mấy đồng, làm được gì?
Quan trọng là thời gian không đợi ai, cô phải nghĩ cách khác mới được.