Tháng Mười, trời tối rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, mặt trời cuối cùng đã khuất hẳn về phía tây.

Ánh chiều tà mờ nhạt phủ lên gương mặt Điền Mật, khiến vẻ dịu dàng vốn có của cô như khoác thêm một tầng lạnh lùng, xa cách. Cô không nói gì, chỉ hơi liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, như đang âm thầm đánh giá.

Điền Trường Khanh có tật giật mình. Bị cô nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy bối rối liền dịch chân sang bên một cách lúng túng.

“Sao… sao vậy?”

Điền Mật khẽ cong môi. Cũng như nguyên chủ, cô sở hữu gương mặt cực kỳ ưa nhìn, một vẻ đẹp trời ban. Nét đẹp ấy không sắc sảo, cũng không kiêu kỳ, mà dịu dàng, ngọt ngào đến mức chỉ cần cô mỉm cười, ai nhìn thấy cũng phải xiêu lòng.

Thấy vậy, trong lòng Điền Trường Khanh cũng nhẹ nhõm, vô thức mỉm cười theo.

Không ngờ nụ cười còn chưa lan đến khóe mắt thì đã nghe đứa em gái thứ hai lạnh giọng nói:

“Lưu Hướng Đông duỗi tay cũng dài thật. Hắn hứa cho anh cái gì rồi?”

“Em… sao em biết… Khụ khụ… Ý anh là, ai cơ? Anh đâu có quen người nào tên Lưu Hướng Đông.”

Gương mặt Điền Trường Khanh thoáng hoảng hốt. Hắn hận không thể tự cắn lưỡi mình, vội vàng chối bay. Trong lòng thì ngạc nhiên không thôi, sao con nhóc này tự nhiên lại trở nên tinh ranh như vậy?

“Đồ ngốc.” Điền Mật hừ nhẹ một tiếng đầy chán ghét. Trong đầu cô vẫn nghĩ tới nồi canh cá, chẳng hơi đâu dây dưa với ông anh tiện nghi này. Cô nắm tay em trai, nhanh chóng bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình Điền Trường Khanh đứng đó, vừa tức vừa khó chịu. Hắn rất muốn đuổi theo cãi lý một trận, nhưng nghĩ đến những thứ mà Lưu Hướng Đông đã hứa, cuối cùng vẫn nhịn được.

Không vội.

Phải nghĩ cho ra cách mới được.

Trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng hơn.

Mấy hôm trước, hắn cùng mấy người anh em lên huyện chơi. Ở Cung Tiêu Xã bên đó, hắn trông thấy một chiếc đồng hồ. Món đồ ấy trông rất sang trọng, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là làm sao thuyết phục được ông bà mua cho.

Đến lúc đó, hắn đeo đồng hồ, cưỡi xe đạp, trong túi áo sơ mi còn cắm vài cây bút… Nhìn qua chắc cũng không kém gì cán bộ huyện.

Đến cả em gái hai…

Hừ, con nhóc chết tiệt đó rồi cũng phải lấy chồng. Lưu Hướng Đông đã hứa cho một chỗ tốt, hắn nhất định phải lấy cho bằng được.

Thôn Triều Dương chưa có điện, nên tối đến, nhà nào cũng đi ngủ sớm.

Mới ở đây nửa tháng, từ một con cú chuyên thức đêm, Điền Mật đã thành người ngủ sớm dậy sớm như gà.

Tối nay, cô vừa rửa mặt chải đầu xong, đang nằm trên giường nghe em tư ríu rít kể chuyện trường lớp thì cửa phòng bị đẩy ra.

Loan Hồng Mai đặt đèn dầu lên bàn, rồi lục trong túi lấy ra mấy tờ tem phiếu, đưa cho đứa con gái thứ hai.

“Cái gì vậy mẹ?” Điền Mật đưa tay nhận lấy.

“Phiếu mua hàng. Vài hôm nữa có phiên chợ lớn, Cung Tiêu Xã sẽ nhập hàng mới. Con đi sớm một chút, chọn hai miếng vải đẹp, may một bộ quần áo cho ra hồn.” Nói rồi, Loan Hồng Mai nhăn mặt mở khăn tay, rút ra mấy đồng tiền dúi vào tay con.

“Mẹ ơi, con cũng muốn quần áo mới.” Em tư Điền Phán Đệ bật dậy ngay, ánh mắt đầy mong chờ chìa tay về phía mẹ.

Em ba Lai Đệ thì không dám nói gì, chỉ ngồi co ro, tay khẽ bấu góc áo. Tuy không hé lời, nhưng ánh mắt cũng đầy ao ước. Con bé mười sáu tuổi rồi, đang tuổi thích làm đẹp, vậy mà đến một bộ đồ tử tế cũng không có, toàn mặc lại đồ cũ của các chị.

“Muốn với chả không muốn! Mẹ thấy con đúng là cần phải dạy lại!” Ngoài đứa con trai cả ra, Loan Hồng Mai từ trước đến giờ vẫn giữ quan điểm “dưới roi mới ra con ngoan”. Bà giơ tay lên, định tét Phán Đệ một cái.

Điền Phán Đệ lanh lẹ né sang một bên, miệng còn làu bàu:

“Sao chỉ có chị hai được mua? Con với chị ba cũng muốn!”

“Con so được với chị hai con à? Con bé sắp đi coi mắt, không có bộ đồ ra hồn thì sao gặp người ta được?” Vừa nói, Loan Hồng Mai vừa quay sang nhìn con gái thứ hai, ánh mắt rạng rỡ như sắp gả con đến nơi. Bà dặn dò:

“Hôm chợ phiên nhớ đi sớm. Mẹ nghe người ta nói dạo này mới về đợt vải đỏ tươi rất đẹp, con chọn lấy một miếng, may cái áo ngắn. Lần trước chị cả con còn gửi cho con cái quần lính, nhớ không? Lần này đi coi mắt, mặc nguyên bộ đó. Mẹ đảm bảo, với nhan sắc của con, chỉ cần người ta nhìn là ưng ngay.”

Điền Mật khẽ nhếch môi… Áo đỏ, quần lính xanh, thẩm mỹ kiểu gì thế không biết?

Định mặc đi diễn tuồng ở Đông Bắc à?

“Con ngẩn người ra làm gì, mẹ đang nói chuyện với con mà?” Thấy con gái thần sắc lơ ngơ, Loan Hồng Mai liền giơ tay đẩy nhẹ một cái.

Điền Mật sực tỉnh, vội gật đầu:

“Con biết rồi.”

“Biết thì tốt. Cũng phải chú ý hơn đi. Hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu. Trong thôn bắt đầu có người xì xào rồi đấy. Mẹ thấy thằng nhỏ họ Lưu cũng đâu có tệ…”

Loan Hồng Mai bắt đầu lải nhải, rồi phịch mông ngồi xuống giường, bộ dạng rõ là định nói chuyện dài hơi.

“Mẹ, có phải ngọn đèn dầu đang nhỏ lửa không?”

Điền Mật nhẹ giọng nhắc.

Nghe vậy, Loan Hồng Mai lập tức nhảy dựng lên, vội vã bưng đèn dầu ra ngoài, tay chân cẩn thận như sợ đổ:

“Thôi không nói với con nữa, mẹ về trước đây.”

Mấy chuyện con gái rõ phí dầu. Dầu hỏa bây giờ đắt đỏ, mua còn phải có phiếu, đâu thể để cháy hoài uổng phí.

“Chị đúng là thông minh.”

Em tư Điền Phán Đệ lanh lẹ nói ngay, làm gì không nhìn ra chị hai cố tình né chuyện. Nhưng mà…

“Chị thiệt muốn lấy chồng à? Anh cả 26 tuổi còn chưa cưới vợ, chị mới hai mươi, có gì mà phải vội?”

Câu này đúng là khó mà đáp. Quan niệm kiểu “con gái quá tuổi thì khó lấy chồng” đã cắm rễ trong đầu người trong thôn. Nhưng bản thân Điền Mật thì chẳng mấy tin vào mấy điều đó.

Từ tận đáy lòng, cô thật sự không muốn kết hôn.

Chỉ là thời buổi này, ra đường còn phải trình giấy tờ, muốn tránh cũng chẳng được. Không lấy chồng, thì chỉ riêng miệng thiên hạ cũng đủ dìm chết người rồi.

Điền Mật tự biết mình là người thực tế, cũng không nghĩ bản thân có khả năng thay đổi được hoàn cảnh chung.

Đi chợ phiên một chuyến, có lẽ cũng là cách không tệ. Ít nhất còn có cơ hội gặp gỡ, tiếp xúc với người ngoài. Biết đâu lại chọn được ai đó có thể tính chuyện lâu dài.

Chỉ tiếc, có Lưu Hướng Đông cứ rình rập như hổ đói nên phạm vi lựa chọn của cô tự dưng thu hẹp đi một khoảng lớn.

Nghĩ đến đây, Điền Mật lại bực bội trở mình.

Kiếp trước cô cũng chỉ là người bình thường. Nếu có gì khác biệt thì chắc chỉ là trái tim có sức chịu đựng vận động cường độ cao một cách kỳ lạ.

Hoặc là… cũng có thể thử nghĩ cách khiến cha con nhà họ Lưu mất mặt, phải tự rút lui?

Nhưng đến giờ, ngay cả chỗ dựa phía sau nhà họ Lưu cô còn chưa nắm được, thì làm sao ra tay cho chắc?

Gài bẫy, tìm lỗi rồi đi tố cáo? Dù sao cũng lớn lên trong thời bình, dưới lá cờ đỏ, Điền Mật thật sự không làm nổi những chuyện thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải tìm cách gom đủ chứng cứ thực tế, lật mặt được tội trạng nhà họ Lưu thì mới dứt điểm được. Dù trước kia không đọc kỹ quyển sách kia, nhưng cũng đủ để cô biết rõ: cha con nhà họ Lưu không phải loại sạch sẽ gì.

Chỉ mong vẫn còn kịp xoay chuyển.

Nghĩ đến đây, Điền Mật khẽ thở dài, vỗ nhẹ lên tay em tư đang đợi mình trả lời:

“Ngủ đi…”

“…Dạ…”

Đi họp chợ.

Ở thời hiện đại của Điền Mật, một số nơi vẫn giữ được tập tục truyền thống này.

Cô thì chưa từng đi, nhưng trong ký ức của thân thể này, nguyên chủ cũng từng trải qua vài lần.

Hôm nay, chưa đến bốn giờ sáng Điền Mật đã thức dậy.

Trong nhà vẫn yên ắng. Cô nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng, xuống bếp, xách theo một thùng gỗ lớn rồi đi thẳng ra sông Triều Dương.

Thời gian đã bước vào đầu tháng mười một.

Trời chuyển đông, sương sớm dày hơn, không khí lạnh tràn về khiến nhiệt độ mấy ngày nay giảm rõ rệt.

Điền Mật khoác tạm chiếc áo bông cũ rách của cha, tranh thủ chút nắng sớm yếu ớt, chỉ mất vài phút đã chạy tới bờ sông Triều Dương.

Trên đường đi, ngoài mấy tiếng chó sủa xa xa, không còn âm thanh nào khác.

Đến nơi, cô cẩn thận nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có ai mới bắt đầu cởi áo khoác và quần dài, chỉ còn lại chiếc áo sơ mi ngắn tay và quần ngang gối.

Trời đầu đông vào sáng sớm, nhiệt độ rất thấp, chỉ khoảng năm độ. Vừa cởi đồ vài giây, toàn thân cô đã nổi da gà, lông tơ dựng đứng vì lạnh.

Sợ bị cảm, cô không dám chần chừ. Vừa xoa cánh tay vừa cởi giày tất, rồi nhanh nhẹn nhảy phắt xuống, “Tùm!” cả người chìm vào làn nước lạnh buốt.

Vừa chạm nước, tinh thần Điền Mật lập tức tỉnh táo hẳn. Gương mặt cô rạng rỡ như cá gặp nước, vài cú quẫy là đã lặn mất tăm dưới mặt sông.

“Chết rồi! Lão Lâu, cô gái kia… chẳng lẽ nghĩ quẩn?” Cách đó hơn mười mét, sau một sườn dốc nhỏ, một người lính mặt mũi thô ráp bất chợt bật dậy, mắt đầy lo lắng nhìn về phía mặt sông đang phẳng lặng.

Lâu Lộ Hồi nhíu mày, bóp nhẹ giữa trán:

“Ai mà tự tử lại mang theo cả thùng gỗ? Cô ấy rõ ràng là đang đi bắt cá.”

Tuy nói vậy, nhưng đôi mắt phượng dài và sâu của anh vẫn chăm chú dõi theo mặt nước không rời nửa giây, như sợ lỡ mất điều gì.

Lần này sau khi hoàn thành nhiệm vụ, còn dư chút thời gian, Lâu Lộ Hồi đã gọi điện xin nghỉ phép với cấp trên rồi cùng chiến hữu thuận đường đi thăm lớp trưởng cũ.

Không ngờ vừa chào tạm biệt ông chủ thuyền, còn chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu sau khi lên bờ thì đã nghe thấy tiếng bước chân.

Có lẽ do thói quen từ những lần làm nhiệm vụ, đến khi phản ứng kịp thì hai người đàn ông mặc quân phục đã nhanh như kẻ trộm lặng lẽ núp vào một góc.

Lúc sau lo lắng sự xuất hiện đột ngột khiến người ta sợ hãi, cứ tưởng gặp phải ma quỷ gì đó, nên hai người đàn ông cao to, chiều cao trung bình khoảng một mét chín thế mà lại lặng lẽ co người trong bụi cây.

"Không đúng!" Một lát sau mặt sông vẫn phẳng lặng như gương. Thời gian trôi qua đã vượt mức bình thường mà con người có thể nín thở. Lâu Lộ Hồi nhíu mày, cặp lông mày kiếm đen sẫm nhăn lại rồi cả người bất ngờ lao ra như báo săn, vừa cởi dây lưng vừa vội cởi áo khoác chạy thẳng về phía bờ sông.

Thế nhưng ngay khi anh vừa mới tháo dây lưng, chuẩn bị cởi bỏ áo ngoài để nhảy xuống, mặt nước đột nhiên chuyển động.

"Phù!" Một tiếng vang lên, cô gái xinh đẹp phá nước trồi lên.

Lúc ấy mặt trời cũng vừa ló rạng, ánh sáng sớm màu cam hồng dịu nhẹ nghiêng chiếu xuống gương mặt trắng trẻo đang lấp lánh nước của cô gái khiến cô như được phủ lên một tầng ánh sáng mơ màng.

Môi hồng, má phấn, làn da mịn màng mềm mại.

Ngay cả những bọt nước li ti bắn lên quanh người cô dưới ánh sáng và vẻ đẹp ấy cũng khiến người ta có cảm giác trong trẻo sạch sẽ lạ thường.

Tựa như hoa sen mới nở trên mặt nước, đẹp tuyệt trần.

Chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến người ta mê mẩn say đắm. 

Ngay sau đó chẳng rõ vì lý do gì, anh liền nhặt lại dây lưng vứt dưới đất, chỉ trong chớp mắt đã quay ngoắt trở lại ẩn mình sau sườn núi.

Không chỉ tự mình nằm rạp xuống đất, Lâu Lộ Hồi còn kéo theo cả chiến hữu bên cạnh, nghiêm túc đè anh ta nằm thấp xuống, tuyệt đối không liếc nhìn thêm một lần nào nữa.

Điền Mật hoàn toàn không phát hiện xung quanh có người. Cô lau nước trên mặt, bơi vào bờ rồi ném con cá trong tay vào thùng gỗ.

Không nghỉ ngơi, cô lập tức xoay người, tiếp tục lặn xuống nước.

Đây chính là bàn tay vàng của cô, là ưu thế lớn nhất cô khi ở thế giới này.

Kiếp trước, nhờ thể chất phù hợp với các môn thể thao cường độ cao, Điền Mật đặc biệt yêu thích lặn. Cô còn chủ động đăng ký học và thi lấy chứng chỉ lặn chuyên nghiệp.

Trong hệ thống đào tạo lặn, chứng chỉ PADI[1] là cấp bậc cao nhất. Nói đơn giản, đó là chứng chỉ dành cho huấn luyện viên đào tạo các huấn luyện viên khác.

[1]Chứng chỉ PADI: (Professional Association of Diving Instructors) là Hiệp hội Huấn luyện viên Lặn Chuyên nghiệp, tổ chức đào tạo lặn lớn nhất thế giới. Họ cung cấp các chứng chỉ lặn quốc tế, được công nhận toàn cầu, từ cấp độ cơ bản (Open Water Diver) đến cao nhất (Huấn luyện viên cấp cao). Chương trình của PADI nổi tiếng về tính an toàn, chuyên nghiệp và được dùng phổ biến trong du lịch lặn biển.

Đó từng là mục tiêu mà Điền Mật theo đuổi. Cô không có ý định dạy người khác, chỉ muốn thử thách giới hạn bản thân và nâng kỹ năng lặn của mình lên mức cao nhất.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến cố. Ngay ngày thi lấy chứng chỉ huấn luyện viên cao cấp PADI, trên đường trở về, cô gặp tai nạn máy bay.

Lúc vừa tỉnh lại ở thế giới này, nghĩ đến chuyện sẽ không bao giờ được gặp lại cha mẹ nữa, cô đã suy sụp mất mấy ngày.

Dù cha mẹ cô sau này đều tái hôn, có con riêng, dù họ không thật sự để tâm đến cô, thì nỗi mất mát vẫn là thật. Dù sao con người cũng là máu thịt mà lớn lên.

Huống chi, hai người đó cũng chưa từng bạc đãi cô, ít nhất là về mặt tiền bạc thì chưa bao giờ để cô thiếu thốn.

Còn có những người bạn từng cùng cô phiêu lưu, những người bạn cùng chí hướng, thích mạo hiểm… có lẽ cũng không bao giờ gặp lại được nữa.

Điền Mật vốn thích nước. Mỗi khi tâm trạng không tốt, cô lại ra sông Triều Dương. Cũng chính trong những lần bơi lội để trút bỏ nỗi bực dọc ấy, cô mới phát hiện ra mình bỗng có được một năng lực đặc biệt.

Không rõ xuất phát từ đâu, dù có cố gắng suy nghĩ cũng không hiểu nổi, nhưng cô lại có thể thở dưới nước một cách tự nhiên. Cô không hề sợ nước lạnh, cũng chẳng bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi nhiệt độ hay áp lực khi lặn sâu, chẳng khác gì một con cá.

Nếu nửa thân dưới không mọc ra cái đuôi, có khi Điền Mật đã không biết xấu hổ mà tưởng mình đang biến thành người cá rồi.

Sáng nay cô ra sông là để bắt thêm ít cá mang ra chợ đổi lấy chút tiền tiêu.

Dù sau này ra sao, trong túi có tiền vẫn là điều quan trọng nhất.

Đầu những năm bảy mươi, khi thật sự sống trong hoàn cảnh này, Điền Mật mới hiểu rõ lúc đó không được phép buôn bán cá nhân. Hành vi đó bị coi là đầu cơ trục lợi, bị bắt là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Tuy vậy, vào những ngày họp chợ, nông dân vẫn có thể mang hàng ra bán hoặc đổi lấy món khác.

Chủng loại và số lượng bị giới hạn, chủ yếu là các thực phẩm trong nhà như trứng gà, gà mái hay vài thứ nông sản tự trồng.

Nhưng việc buôn bán chỉ diễn ra trong hai ngày họp chợ. Ngày thường nếu muốn bán gì, chỉ có thể mang đến Cung Tiêu Xã.

Chỉ là ở Cung Tiêu Xã, giá bị ép thấp. Với những người nông dân không có thu nhập ổn định, đến một đồng cũng tiếc không nỡ tiêu, nên ai cũng muốn dồn hàng lại để đợi tới ngày họp chợ.

Cũng vì vậy mà Loan Hồng Mai đưa tiền giấy cho Điền Mật để cô tự đến Cung Tiêu Xã. Bởi trong hai ngày họp chợ này, bà cũng phải ra quầy bán hàng, thật sự không thể xoay xở hết mọi việc.

Hơn mười phút sau, Điền Mật bắt được tổng cộng năm con cá.

Thùng gỗ quá nhỏ, chỉ đựng được hai con. Ba con còn lại, cô tiện tay dùng dây cỏ xỏ vào rồi đeo tạm bên người, sau đó mới leo lên bờ.

Vừa ra khỏi mặt nước, Điền Mật lập tức run cầm cập vì lạnh. Cô luống cuống lau qua vài giọt nước trên người, rồi vội vàng mặc lại áo khoác cũ, xách cá lên và chạy như bay về nhà.

Đệt! Muốn chửi thề luôn. Kiếm tiền đúng là cực quá đi mất.

Lạnh chết mất… Lạnh đến mức không chịu nổi!

"Chậc chậc, cô gái đó giỏi thật đấy. Thấy không, mới một lúc mà tay không bắt liền năm con cá, con nào con nấy cũng to…”

Thấy cô đã đi xa, người đàn ông mắt hổ mới ngồi bật dậy, ngó về hướng thôn, vừa nhìn vừa trầm trồ.

Nói rồi, anh ta quay sang sông Triều Dương, tỏ vẻ nghi hoặc:

“Hay là chỗ này cá dễ bắt thật?”

“Muốn xuống thử không, để tôi đưa cậu xuống một chuyến?” Lâu Lộ Hồi siết lại dây lưng, giọng lạnh như băng.

Nghe vậy, người đàn ông vội vàng xua tay lia lịa:

“Thôi thôi, cậu là cái đồ ranh ma, chắc chắn lại định bẫy tôi.”

Lâu Lộ Hồi buộc xong dây lưng. Dáng người tuy gầy nhưng rắn rỏi, eo thon nổi rõ qua lớp áo. Anh giơ tay chỉnh lại mũ, nét mặt lạnh tanh, hất mắt liếc chiến hữu một cái:

“Đi thôi.”

Dứt lời, anh chẳng buồn đợi ai đáp, cứ thế bước nhanh về phía trước.

“Ê ê, chờ chút đã. Này, nói thật chứ, cô gái đó mà đưa về đảo mình thì hợp lắm đấy. Ba mặt là nước, ai cưới được thì khỏi lo chuyện ăn uống.”

Lâu Lộ Hồi đi qua đoạn đường gập ghềnh, bước chân vững vàng. Nhưng trong đầu lại không kìm được mà hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ bước lên từ mặt nước, trông như đóa sen vừa nở…

Giây lát sau, anh khẽ lắc đầu cố xua đi hình ảnh ấy.

Chậc, đang nghĩ vớ vẩn gì vậy không biết. Biết đâu cô gái đó còn chưa đủ tuổi nữa là.

“Này, cô gái đó trông có xinh không?”

“… Không nhìn rõ.”

“Đứng gần thế mà không nhìn ra à?”

“…”

“Này, họ Lâu, tôi đang hỏi cậu đấy.”

“…”

“Đồ lì lợm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play