Điền Lai Đệ thấy khó hiểu, nhét thêm mấy khúc củi vào bếp rồi mới hỏi:

“Sao tự nhiên chị lại nhắc đến chuyện này?”

Điền Mật cầm lấy quạt nan, quạt vào bếp than, vừa quạt vừa đáp:

“Làm ruộng thì không sống nổi. Có bằng cấp, sau này đi dạy học cũng được.”

Câu đó khiến Điền Lai Đệ khó tin, bĩu môi:

“Người học cấp ba đâu có gì hiếm. Trong thôn mình cũng có mấy người, trên trấn thì càng nhiều. Nhà mình có tới ba người làm nhà nước, mà cũng chỉ là cảnh sát bình thường thôi. Có giỏi mấy cũng đâu cạnh tranh lại người ta.”

Điền Mật cũng không mong chỉ một câu là thuyết phục được con nhóc này. Nghe cái giọng điệu người lớn của con bé, cô bật cười:

“Cũng biết nói cạnh tranh không lại người ta rồi cơ à?”

“Em tuy nhỏ tuổi chứ đâu có ngốc. Việc làm mà dễ kiếm như chị nói thì sao chị với anh hai học xong cấp ba rồi vẫn chưa tìm được việc?”

Nói xong câu đó, Điền Lai Đệ mới nhận ra lời mình có phần không phải, liền ngẩng đầu nhìn sắc mặt chị hai, sợ mình lỡ làm chị buồn.

Điền Mật lại chẳng để bụng. Nhìn thấy ánh mắt áy náy của con bé, cô buồn cười hỏi lại:

“Nhìn chị làm gì thế?”

“Chị hai… chị không giận em hả?”

“Chị giận gì được chứ?”

Con bé này đúng là gan bé quá.

Điền Lai Đệ lại nhìn chằm chằm chị mình thêm một lúc. Khi chắc chắn chị hai thật sự không giận, bé mới cười ngượng ngùng, nhỏ giọng giải thích:

“Hồi trước chị làm việc hăng hái suốt vụ thu, người trong thôn đều nói chị định tranh chức trưởng đội sản xuất đấy.”

Nghe vậy, khóe miệng Điền Mật giật giật, không biết nên khóc hay cười. Cô không vội trả lời, chỉ thả cải tể vào nồi nước sôi rồi xách rổ đồ ăn lên, hỏi:

“Ai lan tin vịt thế không biết? Chị có biết gì về sản xuất đâu mà tranh với chả cử?”

“Vậy… chẳng lẽ chị muốn làm chủ nhiệm hội phụ nữ?”

Điền Mật suýt nghẹn, trừng mắt liếc con bé một cái, nghiến răng nói:

“Không! Làm! Gì! Cả!”

“Em không tin! Nếu thật sự không có ý định gì, sao chị lại đi gặt lúa lén lút suốt cả tuần vào ban đêm?”

Điền Lai Đệ như đã nhìn thấu toàn bộ tâm tư của chị hai, vẻ mặt đầy tự tin đắc ý.

Điền Mật: “…”

Cô hít sâu một hơi, cong môi nở nụ cười gượng, từng chữ từng chữ nói:

“Chị làm vì thấy việc thì làm, giúp được thì giúp, không cần ai biết, hiểu chưa?”

“Nhưng mà… chị vẫn bị người ta biết mà. Giờ cả thôn ai mà không biết chuyện chị làm việc tốt?”

Điền Lai Đệ lầm bầm.

“…”

Hay thật.

Không cách gì chối được nữa.

Điền Mật quyết định dẹp luôn cái chủ đề nhảm nhí này. Dù có nói thế nào cũng không giãi bày nổi, thôi thì im lặng làm tiếp cho xong.

Cô cầm chiếc giẻ lau bên cạnh, quấn lấy quai nồi sắt rồi nhấc nồi khỏi bếp than. Thấy củi bên trong đã cháy gần hết, cô đặt nồi tạm xuống đất, cho thêm vài khúc củi nhỏ vào lò, rồi mới đặt nồi trở lại lên bếp.

Khi nước trong nồi bắt đầu sôi lại, lúc chuẩn bị thả rau cải tể vào, Điền Mật chợt ngẩn người.

Thật ra, lúc nãy cô không nói dối. Nguyên chủ vốn là một cô gái thành thật và hiền lành. Nếu có chút khôn khéo, biết tính toán hơn một chút thì đã không bị gã đàn ông cặn bã kia bắt nạt suốt cả đời.

Đầu những năm 70, đất đai vẫn chưa được chia về từng hộ. Vào mùa vụ, cả thôn đều phải lao động tập thể.

Nhà họ Điền chỉ có một mình Điền Hồng Tinh ăn lương nhà nước, còn lại đều mang hộ khẩu nông thôn. Mỗi khi vào vụ, con gái cũng phải xuống đồng làm như ai.

Lần này vào mùa gặt, nguyên chủ đơn thuần chỉ là học theo gương người tốt, muốn âm thầm góp sức. Vậy nên mới có chuyện suốt một tuần liền, ban ngày làm việc tập thể, ban đêm lại lặng lẽ ra đồng gặt lúa.

Một chuỗi việc nặng như thế, đến đàn ông còn chịu không nổi, huống chi là một cô gái mới hai mươi tuổi.

Chỉ đến khi nguyên chủ ngã bệnh, người trong nhà mới biết cô ấy đã âm thầm làm những gì.

Sau đó không hiểu vì sao, chuyện lại lan ra ngoài.

Chỉ có Điền Mật, người thừa hưởng ký ức của nguyên chủ mới biết, cô ấy không đơn thân là mắc bệnh, mà là đột tử.

Chẳng qua hôm đó là ban đêm, cô kịp thời xuyên tới nhập vào thân xác, nên không ai phát hiện cô gái đơn thuần, nhiệt huyết kia đã không còn nữa.

Nghĩ đến đây, lòng Điền Mật hơi chùng xuống. Cô không còn tâm trạng tán gẫu, chỉ mím môi, cầm đôi đũa bên cạnh, gắp cải tể đã chín ra bỏ vào tô nước lạnh.

Trước cửa nhà họ Điền có một cây hồng lớn.

Theo lời thế hệ trước kể lại, cây đó có linh khí không nhỏ.

Điền Mật chẳng am hiểu gì về thực vật, nhưng nhìn cây hồng cao lớn, cành lá rậm rạp, trĩu quả màu cam sậm, cô cũng đoán được đây là cây lâu năm, chắc chắn có chút tuổi đời.

Trời vào thu, sắc nắng đượm như rượu, cũng là lúc hồng chín rộ, ăn ngon nhất.

Điền Mật từng nếm thử một quả. Thật ra, hồng vẫn chưa chín hẳn, vị ngọt chưa rõ nên ăn hơi sáp miệng.

Theo lời mẹ ruột Loan Hồng Mai, hồng hái xuống phải để một thời gian mới ăn được. Nếu có điều kiện thì có thể bôi một lớp rượu mỏng bên ngoài để hồng chín nhanh hơn.

Điền Mật không rõ nguyên lý là gì, mà cũng chẳng dám động tới rượu trong nhà, sợ bị ăn đòn.

Hai chị em khiêng chiếc bàn vuông ra đặt dưới tán cây hồng, rồi lại lúi húi dọn ghế, bày biện cơm chiều.

Miễn không phải mùa đông, người trong thôn đều thích ăn cơm ngoài sân. Vừa mát mẻ, sáng sủa, lại tiết kiệm dầu hỏa. Nhà họ Điền cũng vậy.

Nghe thấy động tĩnh ngoài sân, Điền Hồng Tinh và Loan Hồng Mai từ trong phòng mang dép lê lạch bạch đi ra. Cùng lúc đó, cô em út đang học tiểu học là Điền Phán Đệ cũng dắt cậu em nhỏ Điền Hướng Dương chạy về nhà.

Hai chị em buổi sáng đã được chị hai bảo đảm, buổi tối sẽ được ăn ngon nên cả hai liền hớn hở chạy một mạch về nhà. Dù là cuối thu, trời đã chạng vạng, cũng chạy đến toát cả mồ hôi trán.

Lúc này thấy trên bàn thực sự có một bát lớn canh cá thơm nức, mặt mày ai nấy đều rạng rỡ hẳn lên.

Điền Phán Đệ có gương mặt giống mẹ nhất, tính cách lại đanh đá, năm nay mới mười ba tuổi.

Rửa tay xong, con bé hớn hở chạy lại bên Điền Mật, líu lo nói:

“Chị hai, nãy em thấy chị họ Xuân Tú bị cô bảy đánh. Có phải chị ấy lại đi tìm cái anh thanh niên trí thức trong trấn không?”

Cô bảy gả về nhà họ Trần trong thôn, nhưng nhà họ ở đầu thôn còn nhà họ Điền ở giữa.

Nghe vậy, Điền Mật không hề có chút chột dạ vì mình cáo trạng. Theo trí nhớ của cô, cái người tên Tôn Tuấn từ Tô Châu đến kia cũng chẳng phải người gì tốt. Cô vừa múc canh vừa cười nói:

“Chắc vậy rồi. Ban ngày chị còn thấy Xuân Tú mang đồ ăn cho thanh niên trí thức họ Tôn kia mà.”

“Hắc hắc…Em biết ngay. Cũng không hiểu chị Xuân Tú nghĩ gì. Cái người họ Tôn kia ngoài da trắng ra thì có gì đâu. Người thì nhỏ con, mặt mũi cũng chẳng ra sao. Làm sao mà bằng mấy anh trai trong thôn mình, ai cũng khỏe mạnh rắn chắc.”

Trong mắt Điền Phán Đệ mới lớn, mấy người đàn ông vai không gánh nổi, tay không xách nổi, đi lại còn không vững thì chẳng đáng gọi là điều kiện tốt.

Lúc này chưa kịp để Điền Mật nói gì, Loan Hồng Mai đã giơ tay đánh nhẹ vào đầu con bé, nghiêm giọng mắng:

“Cái con nít ranh, ăn nói tầm bậy tầm bạ. Mau đi gọi anh con về ăn cơm. Lần sau còn để mẹ nghe thấy con nói nhăng nói cuội nữa thì liệu hồn mẹ đánh cho một trận.”

Điền Phán Đệ bị mẹ đánh, nhe răng trợn mắt phản ứng lại. Con bé không chỉ giống Loan Hồng Mai về vẻ ngoài mà tính cách cũng y hệt, đanh đá, bướng bỉnh. Bị mắng cũng chẳng sợ, liền cãi:

“Con không đi đâu hết. Chẳng lẽ ông nội lại để anh cả đói sao? Bọn họ chắc chắn đang ăn thịt rồi.”

Vừa nói xong, con bé mặt mày hậm hực ngồi phịch xuống ghế, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm tối, coi lời mẹ như gió thoảng qua tai.

Mặt Loan Hồng Mai sầm xuống. “Rầm!” một tiếng đập bàn vang lên, bà đứng phắt dậy định đánh con.

Thấy vậy, Điền Hồng Tinh vội đưa tay ngăn vợ, cau mày quát lớn:

“Thôi đủ rồi. Hai mẹ con suốt ngày cãi nhau, không mệt à?”

Nói xong, ông trừng mắt nhìn con nhóc gan lì như thể lợn chết không sợ nước sôi, chỉ thấy đầu óc ong ong.

Một lát sau, ông quay sang nhìn cậu con trai út:

“Hướng Dương, con đi gọi anh cả về ăn cơm. Nhân tiện mang canh cá qua cho ông bà luôn nhé.”

Điền Hướng Dương mới mười tuổi, gương mặt sáng sủa, lanh lợi, là người giống cha nhất trong nhà. Nghe vậy, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.

Điền Mật thấy thế thì hơi xót ruột. Thời buổi này khổ quá, đứa trẻ mười tuổi đã phải đi bộ cả dặm đường, còn ôm theo bát canh cá nóng hổi, lỡ trượt tay thì sao. Cô thở dài, đặt đũa xuống rồi đứng dậy nói:

“Cha, để con đi với em. Bát canh đó nóng lắm.”

Điền Hồng Tinh gật đầu:

“Ừ, mau đi đi.”

Cụ ông nhà họ Điền, tên là Điền Tế Tân, vốn là một ông lang chân đất nổi tiếng với tài châm cứu, trong mấy thị trấn lân cận ai cũng biết.

Năm nay cụ ông đã sáu mươi tám tuổi. Nhờ tay nghề châm cứu giỏi, cụ rất được kính trọng trong thôn Triều Dương. Nhưng trong lòng Điền Mật, cảm giác của cô đối với hai ông bà nội vẫn nhạt nhòa, không gần gũi cũng chẳng xa cách.

Nguyên nhân cũng đơn giản thôi. Ông bà nội thiên vị đến mức khiến người ta giận sôi gan.

Họ chỉ thương mỗi cháu đích tôn, chính là anh trai của Điền Mật, tên là Điền Trường Khanh.

Điền Tế Tân giỏi nghề Đông y, cả đời chỉ sinh được một người con trai. Tiếc là cha của Điền Mật, tức Điền Hồng Tinh, lại không có năng khiếu. Học nhiều năm mà vẫn mù mờ, đến tên thuốc cũng không nhớ nổi.

Về sau khi có cháu đích tôn, cụ ông tự tay đặt tên là Trường Khanh.

Trường Khanh vốn là tên một vị thuốc Đông y, có công dụng khử phong, giảm đau, tiêu viêm, ngăn ngứa. 

Phải biết rằng thời đó, con trai thường được đặt tên như Hồng Quân, Kiến Quốc, Vệ Quốc… để thể hiện lý tưởng cách mạng. Vậy mà ông nội lại đặt tên cháu theo tên thuốc, ý nghĩa bên trong không nói cũng hiểu — đây là người cụ ông đã chọn để truyền nghề.

Thế nhưng đứa cháu mà cụ ông đặt trọn kỳ vọng, được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, lại không chịu nổi khổ. Bao nhiêu năm trôi qua, ngoài chuyện rong chơi lêu lổng, khéo miệng nịnh nọt thì chẳng học được gì nên hồn.

Điền Hồng Tinh từng nhiều lần bàn với cha mẹ, muốn cho con trai út học nghề. Dù sao cũng là con ruột nhà họ Điền, không thể để lãng phí tay nghề.

Nào ngờ ông nội nhất quyết không đồng ý, còn không để lại chút hy vọng nào. Lý do đưa ra thì thật vô lý: ông bảo nghề gia truyền chỉ được truyền cho cháu đích tôn. Từ xưa đến nay, chỉ có trưởng tôn mới xứng đáng kế thừa hương hỏa.

Nhà thì chẳng lớn mà quy củ lại không nhỏ. Điền Mật sống đến từng này tuổi, chưa từng thấy ai trọng nam khinh nữ rõ ràng đến thế. Nói trắng ra, họ chỉ thương mỗi cháu đích tôn, còn lại từ cháu trai út đến các cháu gái đều bị coi như người ngoài.

Không có thù hận, cũng chẳng tổn thương, lại càng không có niềm vui. Chỉ đơn giản là coi như không thấy, làm như những đứa trẻ khác không tồn tại.

Gia đình họ Điền có thể tồn tại đủ loại vấn đề, nhưng người khiến Điền Mật chán ghét nhất lại chính là Điền Trường Khanh.

Trong hoàn cảnh phần lớn người dân còn chưa đủ ăn, ông bà nội lại thường xuyên lén nấu món ngon cho cháu đích tôn. Ba bữa hai bữa đều tìm cách mang đồ ăn ngon cho Điền Trường Khanh, chỉ sợ cháu cưng của mình bị đói.

Chuyện này vốn chẳng có gì đáng nói. Dù sao đó cũng là tiền của ông bà, họ muốn tiêu thế nào là quyền của họ.

Nhưng trong ký ức của nguyên chủ. Vài năm trước, cô ấy từng tận mắt chứng kiến cảnh em trai út mới hơn ba tuổi, vì thèm chiếc bánh quy trong tay anh cả mà không dám xin, chỉ biết đứng nhìn chằm chằm, ánh mắt đầy thèm thuồng.

Còn tên khốn Điền Trường Khanh thì sao? Thấy em như vậy mà vẫn cố tình ra vẻ trêu chọc. Hắn ném phần bánh ăn không hết xuống đất, rồi lạnh lùng bảo em cúi xuống nhặt lên.

Năm đó, Điền Trường Khanh đã mười chín tuổi.

Nếu không phải vì vẫn còn phải sống chung dưới mái nhà họ Điền, với tính cách trước kia của Điền Mật, cô nhất định đã xách bao tải đập cho tên khốn ấy một trận ra trò.

“Chị hai, sao chị lại khó chịu thế?” Điền Hướng Dương thấy chị đột nhiên giận dữ, gương mặt nhỏ đầy khó hiểu.

Điền Mật sực tỉnh, gượng kéo khóe miệng rồi đáp:

“Không sao đâu. Chắc sáng nay dẫm phải cái gì bẩn, giờ nhớ lại vẫn thấy buồn nôn.”

Điền Hướng Dương vẫn ngơ ngác không hiểu “cái bẩn” kia đáng sợ đến mức nào, nhưng cũng không hỏi thêm. Lúc này hai chị em đã tới trước cửa nhà ông bà nội.

Em tư Phán Đệ nói chẳng sai, Điền Trường Khanh làm gì đến mức bị đói. Giờ này chắc đang ăn no đến miệng đầy mỡ thì có.

“Sao tụi bay lại tới đây?” Bà nội Tào Đại Hồng lớn hơn ông nội vài tuổi. Dù đã già nhưng nhìn nét mặt vẫn có thể đoán được thời trẻ cụ bà từng khá ưa nhìn. Cụ bà là người thích sạch sẽ, tóc bạc chỉ lưa thưa mà gọn gàng, không hề xơ xác. Quần áo lúc nào cũng phẳng phiu gọn gàng. Nhìn thấy hai đứa cháu là Điền Mật và cháu trai út, cụ bà chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái rồi hỏi bâng quơ.

Điền Mật chẳng buồn đóng vai cháu ngoan làm gì, đi thẳng tới cạnh bàn, liếc qua một lượt những món ăn đầy thịt, đặt bình canh cá xuống rồi nói:

“Nhà nấu canh cá, cha mẹ bảo cháu đem sang cho ông bà ạ.”

“Ừm, cha tụi bay đúng là đứa con hiếu thảo.” Nhắc đến con trai, Tào Đại Hồng vẫn còn chút thương. Nghe vậy, khuôn mặt vốn dửng dưng của cụ bà cũng thoáng nở một nụ cười nhẹ.

Điền Mật khẽ nhếch môi, không nói thêm gì, chỉ chào hỏi qua loa rồi kéo em trai quay người đi.

Vừa bước được vài bước, cô còn nghe thấy tiếng bà nội dịu dàng dỗ dành đứa cháu đích tôn đã hai mươi sáu tuổi ăn thêm một chút…

Điền Mật quay lưng lại, đưa tay xoa đầu em trai, trong lòng thầm khinh bỉ đến mức muốn đảo cả trời.

Nhưng đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Hai chị em theo phản xạ quay đầu lại, liền thấy Điền Trường Khanh — kẻ vừa mới ăn uống no nê đang cầm đôi đũa chạy theo.

Điền Trường Khanh không phải loại đàn ông đẹp trai xuất chúng gì, nhiều lắm cũng chỉ tính là dễ nhìn. Da trắng, dáng người thư sinh, sạch sẽ, lại được thừa hưởng chiều cao từ mẹ, gắng lắm mới cao được khoảng mét bảy.

Nhưng nhờ được ông bà nội cưng chiều, trong khi chị em Điền Mật còn phải mặc quần áo vá chằng vá đụp, thì hắn đã có vài bộ đồ mới tinh, giày da thì bóng lưỡng. Nhìn qua cũng ra vẻ con nhà có điều kiện.

Điền Mật vốn đã không ưa hắn, liền nắm tay em trai định quay đi

Không ngờ Điền Trường Khanh lại nhanh chân mấy bước, chặn ngay trước mặt hai chị em, giọng nịnh nọt:

“Em gái, mai thị trấn chiếu phim, em có đi không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play