Hai mươi vạn lượng kia vốn là Tào gia dâng cho Thái Tử Phi để “hối lộ”, so với bạc trong kho dệt, chẳng qua là chín trâu mất sợi lông. Nhưng đối với các hoàng a ca còn chưa ra cung lập phủ mà nói, đó chính là một khoản tiền kếch xù, mà nay Hà Trụ Nhi lại nói, cho tiểu công chúa gối đầu, hoặc là ném ra chơi.
Cửu a ca trừng lớn mắt như rơi vào sương mù, một mực nhìn chằm chằm hộp gấm đựng ngân phiếu, lại nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé và đôi chân ngắn ngủn của mình, đột nhiên dâng lên một lý tưởng hào hùng, rồi lại tắt ngấm.
Thân ca còn kém xa người ta. Nhị ca khi nào mới có được khoản bạc lớn như vậy, một chút đã so năm vạn lượng bạc hồi môn của hắn ra tro bụi rồi!
Nhị tẩu chẳng phải cũng đang mang thai, hắn không nịnh nọt nhị tẩu, lấy lòng muội muội bảo bối làm gì?
Dận Đường tuyệt đối không thừa nhận mình ghen tị, ghen tị với tiểu kim khố đột nhiên phình to của Ô Lâm Châu. Hắn chua xót nhìn hồi lâu, bỗng nhiên linh quang chợt lóe.
Làm buôn bán không có vốn không được. Nhiều bạc như vậy, cất giữ chẳng phải là phí phạm của trời?
Hắn sẽ trở thành người anh trai tốt nhất, thân thiết nhất của Ô Lâm Châu, không ai được tranh giành với hắn. Đợi muội muội lớn thêm chút nữa, mọi việc đều nghĩ đến cửu ca của nàng, tiểu kim khố tùy tiện mượn…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play